Chương 270: Về nhà
Sau khi khóc xong, bản thân Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không biết phải cư xử như thế nào, đành phải giả chết trên người
anh.
Một chút lý trí quay lại trong đầu cô. Nghĩ đến lúc nãy người không kiêng nể gì mà khóc lóc vô cớ là mình, cô hận không thể dùng mũi khoan đánh cho mình bất tỉnh.
Mạc Du Hải dường như cảm nhận được sự khó xử của cô, đôi mắt u ám
của anh loé lên một chút vui vẻ: “Còn
muốn ở đây đến bao lâu nữa?”
Nghe thấy câu trêu đùa của anh, Hạ Nhược Vũ đẩy tay anh ra, xoay người lau nước mắt, giọng cứng rắn: “Không cần anh lo”
Rõ ràng một giây trước còn đang khóc thút thít trong ngực người khác, nhưng tính cách kiêu ngạo khiến cô không thể nào vui vẻ như Lục Khánh Huyền chim nhỏ ngoan ngoãn nép vào lòng người khác. Nghĩ đến Lục Khánh
Huyền, trái tim cô lại chùng xuống.
Đàn ông đều sẽ thích kiểu người như vậy đi, vừa có thể mạnh mẽ gánh vác mọi chuyện, lại vừa có thể trước
mặt người mình thích bộc lộ tính cách thật. Không giống như cô tính tình vừa không tốt, lại hay thích gây sự.
Liệt kê đủ loại, ngay cả bản thân cô cũng muốn chọn Lục Khánh Huyền, huống chỉ Mạc Du Hải trước đó còn có quan hệ tình cảm với Lục Khánh Huyền.
“Làm sao đó?” Cảm
thấy tâm trạng người nào đó bỗng dưng sa sút, Mạc Du Hải nhẹ giọng hỏi.
Hạ Nhược Vũ khit mũi, rầu rĩ nói: “Không có gì.”
Ngập ngừng một chút, cô lại khô khan nói: “Chuyện kia… cảm ơn anh đã cứu em. Em đi trước đây.”
Nói xong liền muốn vòng qua người Mạc Du Hải bước ra ngoài, nhưng chưa đi qua khỏi người anh, cô đã bị giữ lại. Giọng Mạc Du Hải có một chút ôn nhu thêm một chút bất đắc dĩ, rơi vào nội tâm cô như một viên đá rơi vào mặt hồ yên ả, làm nó nổi lên từng vòng gợn sóng. Cô không cử động, nhưng lông mi run rẩy kia đã bán đứng tâm tình của cô.
“Một mình em thì muốn đi đâu?”
Bên ngoài là nơi hoang vu, nếu không biết phương hướng thì không thể đi đến đường cao tốc được, huống chi cô còn là phụ nữ.
Hạ Nhược Vũ quật cường không
lên tiếng. Cô cũng không hiểu bản thân mình nữa, hai ba lần anh đã cứu cô, về tình về lý thì cô phải nói chuyện đàng hoàng với anh.
Thế nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, trong lòng cô lại bốc lên một ngọn lửa, không thể không bùng nổ. Giống như cô đang đấu tranh với chính bản thân mình, còn anh là một ngòi nổ giúp
bùng lên trận chiến.
“Điện thoại của em
không biết ở đâu rồi, anh cho em mượn điện thoại với”
Giọng điệu vô cùng tự nhiên yêu cầu, nếu như thuộc hạ của Mạc Du Hải ở đây nghe được lời của Hạ Nhược Vũ,
chắc chắn sẽ há hốc mồm kinh ngạc.
Nam Du Hải như đã thành thói quen, hoặc trong tiềm thức của anh luôn nhường nhịn cô, tính cách cô vốn là như vậy, nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
“Để anh đưa em về”
“Điện thoại” Hạ Nhược Vũ lặp lại. Cô biến mất lâu như vậy hẳn ba cô đang rất lo lắng.
Thấy cô khăng khăng như vậy, Nam Du Hải cũng không nói thêm, lấy
điện thoại trong túi ra đưa cho cô.
Hạ Nhược Vũ cũng không khách sáo, cầm điện thoại bấm một dãy số
quen thuộc. Đầu dây bên kia dường như vẫn luôn cầm điện thoại đợi tin tức, chuông chỉ vang lên một tiếng đã có người bắt máy.
“Bác sĩ Hải?”
Tiếng gọi ba của Hạ Nhược Vũ kẹt lại trong cổ họng, cô quên mất ba có lưu số của Hạ Nhược Vũ. Cô chột dạ
lên tiếng: “Ba, là con…”
“Tiểu Vũ, con đang ở đâu? Con không sao chứ? Ba gọi cho con nhưng mãi không thấy bắt máy”
Khi Hạ Minh Viễn nghe thấy tiếng của Hạ Nhược Vũ, đầu tiên là hỏi một loạt câu hỏi. Khi nghe được cô bình an
vô sự thì mới nhớ đến lúc này cô đang gọi từ điện thoại của Mạc Du Hải.
“Tiểu Vũ, sao con lại cầm điện thoại của bác sĩ Hải?”
“Ừm… ba à chuyện dài dòng lắm. Khi nào con về nhà sẽ kể cho ba nghe” Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua người đàn ông không cảm xúc đang đứng cạnh, ho khan nói.
Hạ Minh Viễn nghĩ đến Mạc Du Hải có vẻ đang ở cạnh cô, cảm thấy khó hiểu hỏi: “Con đang ở đâu? Ba đến đón
con”
“Con, con cũng không biết đây là đâu nữa” Cô thật sự không