Rõ ràng là không tin năng lực nghiệp vụ của Từ Huyền trong phương diện này.
Cũng không trách bà nghĩ vậy được.
Trong mắt người khác, nếu Từ Huyền có bản lĩnh thì chắc chắn sẽ nhận y bát của Liễu Trường Hà.
Giờ lại đổi sang mở phòng khám tâm lý, rõ ràng là không học được bản lĩnh thật sự, không có lòng tin dựa vào cái này ăn cơm.
Từ Huyên không bận tâm cái nhìn của người khác chút nào.
Trong số di vật của sư phụ cũng có một ít bùa thật.
Trong đó cũng có bùa Bình An mà Trương Đan muốn.
Từ Huyền đang định nói thì giật mình.
Hắn khởi động năng lực Thiên Cơ Thần Toán, nhìn kỹ tướng mạo Trương Đan.
Trên người Trương Đan có một mảnh không khí đen sì hôi thối, sắp bao trùm toàn thân.
Ấn đường cũng có khí đen ẩn hiện.
Rõ ràng là gặp vận xui.
Từ Huyền đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của sư phụ nhà mình.
Tu vi mấy chục năm đều từ mồm mà ra.
Nói một thôi một hồi là có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng các cô, các dì, các chị vợ.
Tuyệt đối là cao thủ.
Còn bác sĩ tâm lý hơn cả bác sĩ tâm lý.
Về phần vẽ bùa ấy à…Khà khà!Nếu đưa bùa Bình An của sư phụ cho Trương Đan thật, chắc chắn ngày mai bà sẽ bị vận xui áp thân!Dù gì cũng là khách quen cũ của sư phụ, Từ Huyền không muốn hãm hại bà.
Hắn nói: "Sư phụ thật sự lưu lại vài lá bùa.
""Nhưng để lâu quá, mất hiệu lực rồi.
"Trương Đan lộ vẻ thất vọng: "Thế à?"Thất vọng thì thất vọng, bà vẫn khá thiện cảm với Từ Huyền.
Không cố ý dùng bùa mất đi hiệu lực hãm hại bà, coi như rất có lương tâm.
"Thế thầy Tiểu Từ có biết vẽ bùa không? Hay cháu vẽ bùa Bình An cho dì đi?"Trương Đan khá có thiện cảm với Từ Huyền, sẵn lòng cho hắn một cơ hội.
Nếu hiệu quả tốt, sau này lại tới tìm hắn.
Từ Huyền lắc đầu: "Giờ tôi không làm thầy bói nữa, cũng sẽ không vẽ bùa.
""Nhưng dù không có bùa thì đã có thuốc.
Dì lấy một toa thuốc không?"Trương Đan sửng sốt: "Thuốc? Dì có bị bệnh gì đâu?"Từ Huyền cũng lắc đầu: "Dì bị bệnh, tâm bệnh!""Có phải dạo này dì hay mất ngủ không?""Lồng ngực luôn cảm thấy như có chuyện sắp xảy ra, lại nghĩ không ra là chuyện gì đúng không?""Còn luôn cảm thấy hình như mình thiếu may mắn?"Trương Đan trợn tròn mắt, gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, chính là như vậy!""Cũng không biết thế nào, dạo này dì cứ gặp xui mãi.
""Lâu lắm rồi không thắng ván mạt chược nào!""Vừa nãy, trên đường tới đây, dì còn suýt bị xe điện đâm đấy.
"Từ Huyền gật đầu: "Đã hiểu, chứng lo âu.
""Chứng lo âu?" Trương Đan ngẩn ngơ.
Bà không thể suy nghĩ cẩn thận những chuyện này thì liên quan gì đến lo âu.
"Đúng, chứng lo âu.
"Từ Huyền nghiêm túc nói: "Dì nghe định luật Murphy bao giờ chưa?""Chính là vì dì cứ lo nghĩ mãi, sợ mình gặp xui xẻo, thành ra lơ đãng, kết quả dẫn tới là không may mắn.
"Trương Đan dại ra: "! Thế dì phải làm