Cửa xe đóng lại, cản lại gió đêm hơi lạnh ở bên ngoài.
Trong khoảnh khắc Chu Di khom người vào trong xe, hô hấp của cô có hơi dừng lại --- thời tiết đã chuyển lạnh từ sớm, điều hòa trong xe vẫn bật nhiệt độ thấp, mùi thuốc lá nồng đậm pha trộn.
Không đốt đến nửa bao thuốc thì sẽ không đến mức này.
Đàm Yến Tây mặc chiếc áo sơ mi đen, cổ áo xộc xệch, ống tay áo vén lên, màu sắc tối làm nổi bật lên dáng vẻ của anh, ánh mắt anh lại thật lạnh lẽo, giống như mặt biển giữa đêm khuya mùa đông giá rét, dưới tầng sâu thăm thẳm là những con sóng cuộn trào.
Chu Di ngồi vào ghế phụ lái, không nói lời nào.
Cô biết Đàm Yến Tây đang quan sát cô, nhưng cô ấm ức không muốn lên tiếng, lại càng không có sức cãi nhau với anh ---
Cô cho là sắc mặt của Đàm Yến Tây đã khó coi đến thành như vậy, hẳn khó tránh được một trận gây gổ này.
Nhưng qua một lúc lâu, anh mở cửa kính xe xuống hơn nửa, đốt thêm một điếu thuốc, đôi mắt như ngọn lửa lập lòe, anh hút một hơi thuốc, cổ tay gác trên bánh lái, giọng nói trầm thấp lại nâng lên ba phần, hỏi cô: "Buổi tối em đi chơi với bạn?"
Chu Di có chút ngạc nhiên với giọng điệu hoàn toàn bình tĩnh của anh, "...!Vâng.
Đi uống chút rượu."
"Anh ngửi được." Đàm Yến Tây nhìn cô một cái, "Chơi vui không?"
"...!Cũng ổn." Chu Di chần chừ đáp.
Đây không phải là cách khởi đầu câu chuyện mà cô đã nghĩ đến.
"Tìm chỗ nào đó, chúng ta đi ăn." Đàm Yến Tây ngậm điếu thuốc, một tay đặt trên vô lăng, một tay ấn nút khởi động động cơ xe.
"Đàm Yến Tây."
Đàm Yến Tây đảo mắt nhìn cô.
Chu Di nói: "...!Anh đến tìm em, không có gì muốn nói với em à?"
"Em muốn nói chuyện?" Đàm Yến Tây cười một tiếng ngắn ngủi, "Vậy chút nữa người anh em cứ từ từ mà nói với tôi."
"Nói ngay bây giờ đi." Chu Di cũng biết cố chấp không phải là thức thời.
Nhưng chất cồn không biết làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn, hay là nóng nảy hơn.
Đàm Yến Tây yên lặng nhìn cô trong chốc lát, nghiêng người ấn điếu thuốc vào trong máy dập khói, "Được.
Vậy chúng ta trò chuyện trước, tại sao hôm đó em lại không trả lời tin nhắn của anh?"
"Anh..." Chu Di giương mắt nhìn anh.
Sao anh có thể làm như đang hỏi tội cô như thế?
"Anh làm sao?" Đàm Yến Tây cười một tiếng, "Em thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra?"
"Em không hiểu anh đang nói gì."
"Được." Anh nghiêng người sang phía cô, "Hai ta nói về logic này đi --- nếu anh đã bảo em đi cùng, sao lại còn gọi Hạ Thanh Uyển đến? Em nghĩ anh có sở thích gì đó à?"
Trong lòng Chu Di trùng xuống.
Không phải, anh biết cả rồi.
Cô nói: "Anh cảm thấy theo logic em sẽ biết đây là chuyện hiểu lầm, nên cũng thấy không cần thiết phải giải thích với em?"
"Anh muốn giải thích.
Em có trả lời tin nhắn của anh không?" Đàm Yến Tây vừa cười vừa hỏi.
Chu Di không trả lời.
Đàm Yến Tây nhìn cô, "Anh muốn xem một chút, có phải nếu anh không đến tìm em, em sẽ thật sự không nghĩ đến việc đi tìm anh?"
Chu Di xen vào một câu: "Bảo đến thì đến, bảo đi thì đi còn không tốt sao?"
Ánh sáng mờ nhạt, Đàm Yến Tây nhìn vào mắt cô, hình như cô vẫn không hiểu.
Anh trầm lặng như vậy nhìn cô một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Di Di, cho dù anh thật sự muốn chia tay với em, cũng sẽ nói rõ ràng ngay trước mặt em, chứ không đến nỗi dùng cách như vậy để lăng nhục em.
Đúng là anh không phải người tốt lành gì, nhưng em cũng không cần nghĩ anh xấu xa đến vậy."
Chu Di thừa nhận có một khoảnh khắc cô đã mềm lòng.
Nhưng không phải vì giọng điệu của anh khi gọi biệt danh của cô, mà vì những lời này.
Anh chưa bao giờ dát vàng cho chính mình, bạc tình cũng bạc tình một cách rõ ràng ngay thẳng.
Đàm Yến Tây thấy cô không lên tiếng thì nói: "Bây giờ có thể đi được chưa?"
"Còn chưa nói xong..."
"Đại tiểu thư," Đàm Yến Tây có chút bất đắc dĩ, "Anh chờ ở đây từ sáu giờ, còn chưa được ăn tối.
Không tin em sờ bụng anh mà xem..."
Vừa nói anh vừa đưa tay ra, cầm lấy tay cô đặt lên bụng anh.
"Anh không ăn gì thì dạ dày sẽ..." Lời cô còn chưa dứt, lại vì Đàm Yến Tây nắm tay cô kéo một đường xuống dưới, cô sợ đến nỗi vội hất tay ra, "Anh làm gì đó!"
Tiếng cười của Đàm Yến Tây thật trầm, như vui vẻ khi thấy cô kinh hoàng thất thố, anh nghiêng người tới gần bên tai cô, giọng nói thật nhỏ gần như thì thầm, "Bây giờ có thể đi được chưa? Nếu không đi thì anh phải ở trong xe, cho những chỗ khác ăn no trước..."
Anh là người hạ lưu cũng có thể hạ lưu một cách thật thản nhiên.
Mặt Chu Di đỏ tới mang tai, đẩy anh ra, "Đi nhanh lên đi!"
Đêm hôm khuya khoắt, cũng không còn nơi nào tốt hơn để ăn đêm, nên cuối cùng vẫn là đến chỗ mẹ Diêu.
Mẹ Diêu bị đánh thức cũng không than phiền chút nào, vui tươi hớn hở dậy nấu cho Đàm Yến Tây một bát mì.
Chu Di không để Đàm Yến Tây nói cho mẹ Diêu biết hôm nay là sinh nhật cô, sợ tối rồi mà mẹ Diêu còn muốn làm gì để chúc mừng ầm ĩ.
Ăn xong, Đàm Yến Tây trò chuyện với mẹ Diêu vài câu rồi dắt Chu Di lên lầu.
Trên người Chu Di mang theo mùi thuốc lá sau cả tối ở trong quán bar, cô muốn đi tắm.
Cô vào phòng, đưa tay lên định mở công tắc điện cạnh cửa, nhưng Đàm Yến Tây lại theo ngay sau cô, bắt lấy tay cô.
Anh dùng chân đá cánh cửa đóng lại, đẩy bả vai cô, ép lưng cô dựa lên cửa, cúi đầu xuống hôn.
Chu Di nghẹn cả một hơi trong cổ họng, còn không kịp thở ra, dần dần cô có cảm giác hít thở không thông.
Ngay lúc này, Đàm Yến Tây dừng lại, hơi lui ra.
Trong bóng tối, cô cũng có thể cảm nhận được anh đang nhìn cô, để cô giữa chơi vơi, chờ cô, hay phải nói là ép cô đưa ra lựa chọn.
Cô thấy hơi phiền, cảm giác như mình có làm gì cũng không thắng nổi anh.
Lạt mềm buộc chặt cái quái gì chứ.
Nhưng cô không do dự, chủ động đưa hai cánh tay ra ôm lấy cổ anh.
Cô nghe thấy Đàm Yến Tây cười khẽ một tiếng như được như ý nguyện, anh lại cúi đầu hôn cô, say đắm nồng nhiệt vô cùng.
Lời nói có thể bị hiểu lầm, suy nghĩ có thể bị lung lạc, chỉ có thân xác và bản năng sớm đã hòa hợp của họ cho tới bây giờ đều không nói dối.
Trong bóng tối, hai người đụng trái đụng phải vào được phòng tắm, Đàm Yến Tây sờ đến công tắc bật điện lên.
Nước ấm đổ xuống, ánh đèn trắng ấm áp lan tràn, tất cả đều chậm rãi hòa tan vào màn sương mù mông lung.
Tắm rửa sạch sẽ, Chu Di sấy tóc, từ phòng tắm đi về phòng ngủ.
Đàm Yến Tây mặc bộ đồ ngủ màu xám tro, chân dài gác lên nhau, ngồi dựa vào đầu giường một cách lười biếng, hai mắt nhắm lại.
Dường như ngại ánh đèn trên trần làm chói mắt, anh chỉ mở một chiếc đèn bàn.
Chu Di hỏi: "Anh ngủ rồi?"
"Chẳng phải đang ở đây chờ em sao."
Chu Di đi tới mép giường ngồi xuống, nhìn anh trong chốc lát, "Mấy hôm trước, trước khi rời khỏi Bắc Thành, Lộ Lộ có tới tìm em, nói rằng hình ảnh của cô ấy là anh dìm xuống."
"Ừ."
"Bên kia ra điều kiện gì?"
Đàm Yến Tây mở mắt ra nhìn cô, "Không đáng nói đến.
Nếu không phải nhà họ Hầu gặp chuyện, thủ đoạn bẩn thỉu này của hắn ta đã tự hại hắn rồi."
"Nên là, anh không phải bỏ ra gì nhiều?"
"Không phải em đã dặn anh vậy sao, nếu như tiện tay thì giúp một chút.
Thật sự không tốn công lắm."
Chu Di yên lòng nói: "Vậy thì tốt."
"Tốt gì chứ?” Đàm Yến Tây cười một tiếng, "Làm ơn cho bạn em, không cần em phải nghĩ ngợi trả nợ thay cho anh đâu."
"Vậy, coi như khấu trừ bằng quà sinh nhật của em?"
"Em có chút tiền đồ được không?" Nói đến đây, Đàm Yến Tây hơi ngồi thẳng người lên, "Nói đến, quà sinh nhật em muốn gì? Anh tặng em nhiều thứ như vậy mà chưa thấy em dùng lần nào, có thể là anh chưa tặng đúng những gì em muốn.
Bây giờ em nói thẳng xem, em muốn anh tặng em gì nào?"
Cám dỗ thật lớn.
Trái lại Chu Di rất tỉnh táo, nghiêng đầu nhìn anh, "Muốn gì cũng được sao?"
"Làm gì có chuyện tốt như vậy."
"...!Vậy thì còn nói làm gì." Chu Di nhún vai.
"Em cứ nói thử xem nào." Đàm Yến Tây đưa tay kéo eo cô lại, để cô nằm ngả xuống, đầu dựa vào trên đùi anh.
"Để em nghĩ một chút..."
Đàm Yến Tây đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô lên tiếng, anh cho là cô đã ngủ, cúi đầu nhìn một cái, đôi mắt cô vẫn mở to rõ ràng.
Anh nói: "Vậy em cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ xong thì bảo anh.
Anh chợp mắt một chút."
-
Khoảng thời gian này, quả thật Đàm Yến Tây rất bận rộn.
Nhà họ Hầu xảy ra chuyện, người trong vòng giao thiệp không thể nào không tự cảnh giác.
Ông cụ Đàm triệu tập cả nhà, cẩn thận dặn dò, bảo bọn họ thời gian này phải đặc biệt cẩn trọng về lời nói và việc làm.
Ai phụ trách công ty nào cũng phải thanh tra kiểm tra cẩn thận, có bất kỳ chuyện gì không