Chu Di vẫn nhớ rõ tình huống chụp bức ảnh này.
Là một đêm mùa thu, giữa núi rừng tĩnh mịch, bọn họ ngồi cạnh nhau bên cạnh đống lửa.
Bức ảnh có chất lượng chụp không cao, lúc đó cô cũng cảm thấy tiếc nuối, trong lòng không khỏi có chút mất mát, nhưng lại mơ hồ cảm thấy mối quan hệ của bọn họ khi đó không vẻ vang gì, cũng không cần thiết phải chụp ảnh kỷ niệm.
Vì thế, cô chưa từng cho ai xem bức ảnh này.
Chỉ là có những thời điểm khốn khổ đến cùng cực, cô cũng sẽ lấy ra xem.
Tựa như giải khát bằng rượu độc.
Con người ta có khi chịu được nỗi khổ dai dẳng, nhưng lại không thể chịu được cơn khát kéo dài.
Chu Di xoay đầu đi, mắt liếc nhìn anh, Đàm Yến Tây nhắm nghiền hai mắt nghỉ ngơi, lộ ra hai hàng mi vừa dài vừa mảnh.
Anh đương nhiên biết cô sẽ nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình điện thoại, nhưng cũng không định nói gì thêm vào lúc này.
Nhưng Chu Di lại có thể hiểu được ý anh:
Không cần phô trương, cũng không cần để ý tiểu tiết.
Di Di, chỉ cần em thấy, chỉ cần em biết, thế là đủ.
Chu Di không khỏi nở nụ cười.
Ghế salon có phần chật chội, Đàm Yến Tây lại đang gối đầu trên vai cô, làm cô có cảm giác tư thế của anh không được thoải mái, nhưng Đàm Yến Tây lại có thể ngủ quên trời quên đất.
Có thể thấy anh đã mệt mỏi biết chừng nào.
Bả vai Chu Di đã sớm ê ẩm, vì chống đỡ vóc người cao lớn của anh, cô phải cố ngồi thẳng người để anh tựa vào thoải mái hơn, lại ngồi yên một tư thế không cử động, lúc này cả người cô đều tê cứng.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều cố chịu đựng không nhúc nhích, cho đến khi Đàm Yến Tây tỉnh lại.
Anh mù mịt mở mắt, chốc lát sau mới phản ứng lại được, nhận ra mình vẫn còn ở sân bay.
Không biết vì sao anh lại cười một tiếng, âm thanh lúc vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn: "Nửa ngày trôi qua rồi mà anh còn chưa chịu để em đi.
Đợi cho đến lúc em quay về không phải lại càng khó khăn hơn sao?"
Chu Di cực kỳ thích ý nghĩa dịu dàng trong từ "quay về" mà anh nói.
Dừng một chút, Đàm Yến Tây lại nói: "Đến Tết anh dành thời gian sang với em."
Nhưng Chu Di lại nói: "Em vừa mới bàn trên Wechat với Tống Mãn và Cố Phỉ Phỉ xong.
Hai mươi chín tết, em cùng Tống Mãn về Bắc Thành ăn tết.
Giao thừa em ở với bọn họ.
Sau đó, anh xem ngày nào rảnh..."
"Em ngày nào rảnh, anh lúc nào cũng rảnh cả."
"Anh không phải đối phó với cả đống bà con thân thích sao?"
"Sau khi ông mất rồi quy củ cũng không còn nghiêm khắc như trước nữa.
Một số người thân thích không thể từ chối, còn lại thì qua loa là được."
Chu Di nhớ đến một chuyện, có lần trong tiệc rượu, nghe nhắc đến ông cụ Đàm qua đời.
Khi đó cô thực sự lo cho anh, thậm chí còn định nhắn tin cho anh hỏi một chút.
Đàm Yến Tây cười nói: "Nếu em thực sự đồng ý cho anh công khai, tình cảnh chắc chắn còn náo nhiệt hơn."
Chu Di không hiểu.
Đàm Yến Tây nói: "Lần sau nói đi, vài lời cũng không thể nói rõ được.
Chỉ là mấy chuyện gia đình vớ vẩn thôi mà.
Thời gian của chúng ta quý báu, nhắc đến bọn họ làm gì."
Chu Di cười nói: "Quý báu sao? Chúng ta hình như đang nói chuyện phiếm thôi mà."
"Chuyện vô nghĩa của người khác, nhưng cứ liên quan đến chúng ta thì anh đều thích nghe."
Chu Di: "...Cảnh cáo trừ điểm."
Đàm Yến Tây cười thành tiếng.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoáng chút đã hết.
Tiếng thông báo thời gian lên máy bay vang lên.
Trước khi chia tay, chuyện cuối cùng Đàm Yến Tây nói là việc ăn Tết cùng nhau, nói phải giữ lấy lời, anh xem đây là lý do để sống qua ngày.
Chu Di lập tức trừ anh thêm năm điểm.
-
Tống Mãn vừa nghe nói được về Bắc Thành ăn tết đã không khỏi chờ mong, lại cảm thấy kỳ nghỉ đông quá dài, đã lâu cô bé không được gặp Bạch Lãng Hi.
Chu Di làm việc không dám nghỉ ngày nào, cho đến tận ngày trước giao thừa mới lên máy bay cùng với Tống Mãn trở về Bắc Thành.
Cố Phỉ Phi cười nói hình như cuối cùng mình là người thắng lớn nhất, cứ tưởng phải vất vả đi đến Đông Thành, bây giờ chỉ cần ngồi một chỗ chờ người đến.
Ngày giao thừa của các cô cũng khá tùy ý, sáng ngủ đến tự tỉnh, buổi trưa làm một nồi sủi cảo, gộp cả bữa sáng và bữa trưa lại ăn một thể.
Buổi tối, dùng bếp từ nấu lẩu ăn tại nhà.
Đồ ăn lẩu đều là Cố Phỉ Phỉ mua, cô đặt hàng trên ứng dụng mua hàng rồi được giao đến tận cửa, mọi thứ đều tiện lợi.
Đủ các loại rau, thịt, thích món gì thì nhúng cái đấy.
TV vẫn đang phát xuân vãn nhưng cũng không ai xem, các cô lại mở một chương trình tạp kỹ trên laptop rồi vừa ăn vừa xem, nói cười nghiêng ngả.
Một bữa ăn lẩu mất đến tận hai giờ.
Nhiệm vụ rửa bát được giao cho Tống Mãn.
Tống Mãn lại tủi thân, tự xem mình như cô bé Lọ Lem.
Mà Cố Phỉ Phỉ lại thủ vai "cô chị ghẻ độc ác", vênh vênh tự đắc đi vào phòng bếp lên tiếng dặn dò: "Cinderella, rửa sạch một chút nhé!"
Chu Di và Cố Phỉ Phỉ ngồi xuống ghế salon, mỗi người ôm một cái gối, cơm no rượu say lại cảm thấy uể oải trong người.
Đang lúc xem không chủ đích mấy chương trình trên truyền hình, điện thoại di động Chu Di trên bàn trà lại vang lên.
Cô đưa tay lấy sang xem xong, đứng phắt dậy.
Cố Phỉ Phỉ cũng không thèm hỏi, biết hơn phân nửa là người nào đó tìm cô, cười trêu chọc: "Mình thấy cậu mới đúng là cô bé Lọ Lem ấy.
Có về được nhà trước 12 giờ đêm không đây?"
Chu Di cũng không thèm đếm xỉa đến cô, nhắn lại trên điện thoại một câu rồi vội vàng vào nhà vệ sinh đánh răng.
Cô kéo quần áo của mình, khẽ ngửi, toàn mùi lẩu.
Đánh răng xong, cô lại vào phòng thay bộ quần áo khác rồi mới xuống lầu.
Đàm Yến Tây đứng dưới lầu, buổi tối anh uống rượu nên không lái xe, là do tài xế đưa đến, lúc này đang chờ ở ngoài đầu tiểu khu.
Không phải chờ quá lâu, đã nhìn thấy cửa bên dưới lầu mở, Chu Di từ trong bước ra.
Hôm nay cô ăn mặc không giống phong cách thường ngày, trên người mặc một chiếc áo khoác lông thỏ màu trắng, bên dưới một chiếc váy dài màu đen.
Chân cô mang một đôi botte kiểu dáng lao động, vậy mà lại dung hòa bớt lại vẻ ngọt ngào của bộ quần trang phục.
Chờ cô đi đến bên cạnh, Đàm Yến Tây tháo chiếc khăn quàng cổ cashmere màu xám tro quàng lên người cô, lại nói: Sao hôm nay lại ăn mặc thế này..." Anh vắt óc để chọn từ, đều cảm thấy không phù hợp, đều như kiểu anh thấy xấu.
Nhưng thật ra, ánh mắt anh lại sáng lên, cảm thấy cực kỳ tươi trẻ.
Chỗ cổ áo khoác lẫn với mái tóc rối đen màu mực, cực kỳ tương phản với làn da trắng nõn, gương mặt hơi ửng đỏ, nhìn rất tự nhiên, không phải do trang điểm, mà dường như chỉ là hồng lên do từ nơi ấm áp đi ra