“Anh yêu à…em vẫn muốn…”
Thân thể mềm mại không ngừng vặn vẹo trong lồng ngực, giọng nói nhẹ nhàng kiều mị khẽ vang lên bên tai tôi.
Cả người tôi run lên, tất cả mọi thứ trước mắt đều biến thành sự tẻ nhạt vô vị.
Tôi châm một điếu thuốc, nhìn người phụ nữ đã không còn trẻ, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thướt tha, miễn cưỡng cười nói: “Chúng ta đi tắm trước rồi ra ngoài ăn khuya.
Lúc trở về anh sẽ thỏa mãn em được không?”
Nói xong tôi ném cái bao vừa dùng vào trong gạt tàn.
Cô ấy dịu dàng cười với tôi, quấn khăn lắc mông đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó liền vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Tôi rít một hơi thuốc lá, tiện tay lấy một điểm đen trên đèn ngủ, bỏ vào trong bao thuốc.
Cái camera mini này đã quay lại toàn bộ quá trình làʍ ŧìиɦ của tôi và Khương Văn, có điều vị trí đặt camera rất thấp, không quay được mặt của tôi nhưng lại quay được rõ nét dáng vẻ phóng túng của cô ấy trên giường.
Bóp chặt nửa điếu thuốc, tôi mở điện thoại xem đoạn video vừa mới quay được.
Trong phòng tắm nước vẫn róc rách chảy, tôi mặc quần áo ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn thời gian trên đồng hồ, một phút, hai phút… Rầm! Rầm! Bên ngoài bỗng vang lên tiếng phá cửa kịch liệt, Khương Văn trong phòng tắm có chút bất an hỏi: “Sao lại có người gõ cửa chứ? Ngô Địch bảo người ta đừng gõ nữa!”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa.
Cửa lập tức bị phá hỏng, một người đàn ông trung niên dẫn theo mấy người nữa tiến vào, ông ta không thèm liếc nhìn tôi, chạy thẳng vào phòng tắm.
Ngay sau đó Khương Văn bị kéo ra ngoài, cô ấy ngây ngẩn cả người, hoảng sợ che ngực và thân dưới, bối rối nhìn những người đó.
“Chị dâu…sao mọi người lại đến đây?”
“Con mẹ mày! Sao lại đến à? Mày nói xem sao bọn tao lại đến đây?”
Người đàn ông vung tay tát, Khương Văn ngã thẳng xuống giường, cô giãy dụa đứng dậy, quỳ dưới đất ôm đùi ông ta khóc lóc kêu: “Chồng ơi, anh nghe em giải thích.
Ngô Địch là khách thuê trọ, hôm nay em tới để bàn với anh ta về tiền thuê, thấy trời nóng quá nên mới đi tắm trước.
”
Người đàn ông cười khẩy, chỉ vào bao cao su đã dùng vứt trong gạt tàn nói: “Nói chuyện tiền thuê mà nói đến lên giường rồi à?”
Nói xong hắn lấy điện thoại từ trong ngực ra, lướt mấy cái liền vang lên âm thanh khó nghe của Khương Văn.
“Chồng ơi…Em sắp bị anh làm chết rồi! Mau cho em đi…” Vẻ mặt của Khương Văn nháy mắt trắng bệch, kinh ngạc xoay đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy không tin.
Tôi lười liếc nhìn cô ấy, lấy điện thoại bỏ vào túi áo, xoay người rời đi.
Không ai ngăn cản tôi.
Tiếng mắng chửi của người đàn ông và tiếng khóc của Khương Văn ngày càng xa, tôi bước vào thang máy.
Lúc đến cửa khách sạn, một cơn gió nhẹ thổi qua, trong lòng tôi nhẹ nhõm không ít.
Sáng sớm hôm sau tôi nhận được thông báo, thẻ ngân hàng nhận được năm vạn.
Đây là tiền công của tôi tối qua.
Chồng của Khương Văn đúng là người thuê tôi, ông ta cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Muốn ly hôn với Khương Văn để cưới thư kí của mình, lại không muốn phân chia tài sản nên đã đến tìm tôi.
Khương Văn cũng vậy, nếu không cô ấy đã chẳng lên giường cùng một người đàn ông chỉ mới quen mấy tiếng ở quán bar.
Ném điện thoại sang một bên, tôi vào phòng tắm sạch người bằng nước lạnh, nhìn mình trong gương đột nhiên có chút hoảng hốt.
Nói thật tôi chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ làm nghề này.
Thực ra chuyên ngành đại học của tôi là biểu diễn chuyên nghiệp.
Lúc mới tốt nghiệp cũng diễn qua không ít vai.
Nhưng gia đình tôi không có tiền, cũng không có bối cảnh, muốn nổi tiếng đúng là khó như lên trời.
Sau đó một người bạn tìm tới tôi, nói bây giờ có rất nhiều phòng thám tử tư, chủ yếu là giúp khách hàng giải quyết những chuyện khó khăn.
Chuyên ngành và điều kiện của tôi rất phù hợp, cho nên hai chúng tôi mở một phòng làm việc, chủ yếu phục vụ những khách hàng muốn ly hôn, cũng coi là một nghề không tồi.
Với người ngoài tôi tự nhận mình là thám tử tư, nói thẳng ra tôi là người đứng ngoài lề phát luật.
Bây giờ có rất nhiều cặp vợ chồng muốn nɠɵạı ŧìиɦ, cũng có người muốn ly hôn nhưng không muốn phân chia tài sản, còn có một số người muốn chia tay trong hòa bình với tiểu tam.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong phạm vi nghiệp vụ của tôi.
Đang ngẩn ngơ bỗng chuông điện thoại reo lên.
Tôi nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.
“Cậu Ngô?”
Tôi sửng sốt hỏi: “Ông là ai?”
“Tôi họ Trương, chúng ta không quen nhau.
Chỉ là có người cho tôi số điện thoại của cậu nói cậu có thể giúp người khác giải quyết một số chuyện phiền phức, có phải vậy không?”
Lúc đấy tôi đang đánh răng, vừa nghe có đơn hàng mới vội chạy đi xúc miệng nói: “Đương nhiên là được, nếu đã là có người giới thiệu vậy chắc ông cũng biết rõ giá cả rồi? Đặt cọc trước một vạn, cho dù thành công hay thất bại cũng không thể lấy lại tiền cọc.
”
Ông ấy