Uy Tử là người đầu tiên có phản ứng, cậu ấy đỡ Lý Tuyền dưới nền đất dậy, cởi trói và kiểm tra vết thương trên người cho chị ấy.
Nhưng Lý Tuyền lại đẩy Uy Tử ra, đi về phía tôi.
Tôi biết chị ấy đang đến gần mình, vẫn là vóc dáng cao cao và biểu cảm hờ hững, nhưng trong ánh mắt lại có thêm chút thương cảm.
Tôi đâu cần ai thương hại, mẹ kiếp, một thằng đàn ông như tôi ở trong mắt Lý Tuyền lại thảm hại đến thế ư? Cho dù bản thân chị phải gánh vác tất cả, vẫn muốn cùng Uy Tử giấu nhẹm tôi.
“Ngô Địch, tôi biết hiện tại cậu rất tức giận, nhưng có lẽ chúng sắp quay lại rồi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!”
Uy Tử đứng sau lưng Lý Tuyền, rõ ràng cũng có chung suy nghĩ.
Tôi không nói gì, trên tay vẫn dính máu từ cơ thể của người đàn ông có vết sẹo, vừa dinh dính vừa tanh tanh mùi sắt.
Ngay từ đầu khi được Lý Tuyền kéo vào hội làm nghề này, tôi chỉ mong kiếm chút tiền để quay về quê cũ, cưới một cô vợ hiền thục, mỗi ngày ở bên bố mẹ, sống cuộc đời bình thường như thế.
Chẳng lấy đâu ra hoài bão lớn lao, tôi cứ như một nắm bùn nhão không thể đắp nổi tường.
Thế nhưng bây giờ cái gì cũng kết thúc rồi, vậy mà, tôi không hối hận.
Cho dù lúc đó cho phép tôi chọn lại lần nữa, để cứu Lý Tuyền và Uy Tử, tôi vẫn sẽ nổ súng.
Tôi không giỏi đánh đấm như Uy Tử, cũng không thông minh bằng Lý Tuyền, tôi chỉ có thể dùng khẩu súng trong tay mình cứu vãn tình cảnh trước mắt.
Nhìn Lý Tuyền, tôi thấy chị ấy đã cau chặt hai hàng lông mày, tiến thêm một bước nữa về phía tôi, định nói gì đó nhưng tôi đã ngắt lời chị ấy trước.
“Hứa với tôi! Sau này, bất kể chuyện gì, đừng giấu tôi nữa!”
Nói xong cũng không đợi hai người kia trả lời, tôi nhét khẩu súng vào lòng, bước ra khỏi phòng làm việc.
Trước hết phải hỏi rõ Lý Tuyền xem trong thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì sợ làm lộ tung tích, ba người chúng tôi thuê chung phòng ở một nhà nghỉ nhỏ.
Ông chủ nhà nghỉ thấy chúng tôi hai nam một nữ, biểu cảm trông rất ám muội, nhưng ông ta không bắt cả ba phải lôi chứng minh nhân dân ra, chỉ dùng chứng minh giả của Uy Tử là đã làm xong thủ tục nhận phòng.
Vào trong phòng, tôi ngồi phịch xuống giường, cảm thấy rã rời.
Uy Tử đứng ở cửa với vẻ cảnh giác, chúng tôi đều hiểu rằng đám người kia chẳng dễ gì tha cho chúng tôi đâu.
Còn Lý Tuyền ngồi xuống sô-pha đối diện tôi, châm một điếu thuốc, bàn tay chị ấy hơi run.
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Nói rồi tôi lôi khẩu súng trong lòng ra, đặt sang một bên.
Lý Tuyền nhả một làn khói, biểu cảm có vẻ hoảng hốt: “Ban đầu tôi cảm thấy làm bồ nhí kiếm ra tiền nên muốn “hút máu” của chồng bà ta một khoản.
”
“Sau đó thì sao?”
Tôi vừa hỏi chuyện Lý Tuyền vừa lôi hộp đạn của khẩu súng ra kiểm tra, bên trong vẫn còn ba viên.
“Bà ta đồng ý xong việc sẽ cho tôi năm triệu nhân dân tệ, tôi chưa từng nhận “đơn hàng” nào lớn đến vậy, thầm nghĩ làm xong vụ này tôi cũng “nghỉ hưu”.
Thế nhưng, về sau tôi mới biết người phụ nữ kia muốn tôi tiếp cận chồng bà ta không phải vì muốn lấy chứng cứ nɠɵạı ŧìиɦ nào cả.
”
Tôi lắp hộp đạn trở lại, liếc mắt nhìn Lý Tuyền, ra hiệu cho chị ấy cứ nói tiếp.
Đúng lúc này Uy Tử xòe tay ra với tôi, “Đưa súng cho em!”
Tôi lắc đầu, tôi biết Uy Tử nghĩ gì, cậu ấy sợ có người tìm tới mà cậu ấy từng đi lính, dùng súng quen tay hơn tôi nhiều.
Nhưng tôi không thể đưa nó cho cậu ấy được, bây giờ trên thân súng chỉ có dấu vân tay của tôi và gã mặt sẹo, tôi không thể liên lụy thêm Uy Tử nữa.
Lỡ như sau này bị hốt về đồn cảnh sát, ít nhất Uy Tử sẽ không bị tình nghi.
Lý Tuyền nhìn tôi rồi nhìn Uy Tử một lượt, sau đó thở dài, nằm vật ra sô-pha.
“Là tôi hại hai người rồi!”
“Đừng nói mấy câu giả dối ấy nữa! Uy Tử, liên lạc với đám anh em của cậu đi, còn Lý Tuyền, chị kể vắn tắt thôi, lần này chị đã chọc phải ai?”
Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt với vẻ sốt ruột, bình thường chị ấy lạnh nhạt như thế, đột nhiên ủy mị sướt mướt làm người ta chịu không nổi.
“Hầy, nói đơn giản thôi, người đàn ông tìm đến tôi là một đại gia bất động sản, tên là Nhiếp Huy, sở hữu cả tỷ nhân dân tệ, có lẽ trong việc làm ăn đã chọc phải ai đó.
Tối đó, tôi vừa chỉnh xong máy ảnh chuẩn bị lên giường với lão kia thì