Có một loạt video và bản ghi âm là bằng chứng, tôi không vội đưa chúng lên mạng xã hội.
Làm vậy tuy sẽ tạo ra một trận náo động nhất thời, tạo chút áp lực cho Nhiếp Huy và Lưu Trường Xuân.
Nhưng chỉ vậy không đủ để ngăn cản việc kinh doanh nhà đất của Nhiếp Huy và lật đổ Lưu Trường Xuân.
Hai người bọn họ một người là thương nhân, một người trong giới chính trị bắt tay nhau quản lí nơi này bao nhiêu năm.
Cho dù trong tay chúng tôi có chứng cứ, bọn họ cũng có thể nói trắng thành đen, nói thật thành giả.
Cho nên không thể vội vàng.
“Bành Uy, cậu cắt đoạn video Tăng Dũng nói chuyện với Nhiếp Huy trong nhà máy đi.
”
“Sau đó, cắt video Lý Tuyền quay ông lão ra, nhớ che dấu thông tin của chúng ta, xoá bớt những đoạn không cần thiết, chủ yếu để lại đoạn cháu gái ông ấy tự nhiên biến mất, bọn họ bị người khác cưỡng ép rời đi.
”
Tôi vừa viết kế hoạch lên giấy vừa nói với Bành Uy.
Cậu ấy nghe tôi nói, nhanh chóng gõ máy tính, vẻ mặt chăm chú hiếm thấy.
Bởi vì Lý Tuyền bị thương nên cậu ấy nóng nảy.
Tôi nhìn mấy bước trong kế hoạch mình vạch ra trên giấy, suy nghĩ các biện pháp đối phó tương ứng mà bọn chúng có thể sử dụng.
Trong lòng tôi cười lạnh, động đến người của tôi, Nhiếp Huy, tôi muốn xem ông và tôi ai tàn nhẫn hơn ai.
Bí mật động trời, khu biệt thự đang được xây dựng ở Thành Nam hóa ra là kết quả của việc cưỡng chế phá dỡ.
Vô số người dân bị cưỡng ép di dời, cô gái trẻ muốn phanh phui sự việc đã mất tích.
Sáng sớm hôm sau, các phương tiện thông tin đại chúng bắt đầu đưa tin rầm rộ, một số trang web tạp chí cũng bắt đầu đưa tin về vấn đề này.
Mặc dù chỉ là một vài tạp chí nhỏ mà Ân Cầm đưa cho chúng tôi, nhưng cơ bản đã đạt được hiệu quả.
Phương tiện thông tin đại chúng ở đây do Lưu Trường Xuân kiểm soát.
Chúng tôi lại không thể gửi đến những nơi xa hơn.
Nhưng chúng tôi có thể khiến tin tức bùng nổ trên Internet.
Trong ba ngày liên tiếp, tôi đã mua tất cả các lượt tìm kiếm hot trên Weibo, thành công thu hút sự chú ý của người dân bản địa.
“Anh Địch, một chiêu này của anh hay thật.
Hôm nay em đi nhìn thử, việc xây dựng khu biệt thự ở Thành Nam đã bị đình chỉ.
Xem ra Nhiếp Huy cũng sốt ruột rồi.
”
Từ lúc Lý Tuyền bị thương đến nay đây là lần đầu tiên Bành Uy nở nụ cười, tôi cũng âm thầm thở phào một hơi.
Tiếp theo là bước thứ hai của kế hoạch.
“Bành Uy, đoạn ghi âm ở nhà máy chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Bành Uy vui vẻ đưa máy tính cho tôi nói: “Đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ đợi anh Địch ra tay thôi.
”
Tôi gật đầu, mở nhiều trang web khác nhau chuẩn bị gửi các tài liệu và tư liệu mới.
Ba ngày này tôi hầu như không chợp mắt.
Ngày đêm chú ý hướng đi của dư luận trên các trang web, thấy chỗ nào có vấn đề liền thuê người đi dập.
Lâu dần, một vài người nghi ngờ cũng bị đè ép xuống.
Dù sao cũng có đầy đủ chứng cứ, chỉ cần đến Thành Nam chứng thực sẽ rõ thật giả.
Bây giờ việc cưỡng chế phá dỡ đã làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhiếp Huy trong nghành bất động sản.
Tuy nhiên vậy vẫn chưa đủ, bởi trong mắt rất nhiều người, đây là việc của người khác không liên quan đến bọn họ.
Nếu đã như vậy, phải thêm dầu vào lửa.
Tôi gõ bàn phím, nhanh chóng viết một bài báo mới.
“Ông trùm bất động sản Nhiếp Huy ngấm ngầm buôn bán ma túy.
Lẽ nào Nhiếp Huy là ông trùm ma túy?”
“Anh Địch giỏi lắm, hóa ra anh cũng có năng lực dẫn dắt dư luận đấy chứ.
”
Bành Uy nhìn tiêu đề bài báo vui vẻ đến quên cả vết thương ở chân, nhảy cẫng lên đập vào cạnh bàn, đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Đừng vui mừng quá sớm, tôi không tin một chút năng lực phản bác bọn họ cũng không có.
”
Ấn nhẹ một cái, bài báo và đoạn ghi âm đã được gửi đi, nhưng trong lòng tôi lại có có chút bất an.
Nếu bài báo và đoạn video ông lão chỉ hủy hoại danh tiếng của công ty bất động sản của Nhiếp Huy thì bài báo thứ hai này đã trực tiếp lôi gã vào vòng lao lý.
Chuyện này gã nhất định sẽ hành động.
Tôi im lặng chờ đợi suốt hai ngày, giữa cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng, hướng