Mới sáng sớm đã có tiếng gõ cửa, Ân Cầm dẫn người vào nhà, phía sau là một ông lão và một cô gái tuổi không lớn lắm.
Cô gái trang điểm đậm, mặc chiếc áo hở rốn và váy ngắn, tóc uốn lượn sóng, miệng ngâm một điếu thuốc, từng sợi tóc đều lộ ra hương vị phong trần.
Mặc dù đã xem qua ảnh nhưng nhìn thật lâu tôi mới nhận ra đây là cháu gái ông lão.
Bởi vì cô bé bây giờ cùng với tấm ảnh mặc sơ mi trắng dịu dàng yên tĩnh đúng là khác xa nhau.
“Là cậu, là cậu phải không? Không phải cậu nói sẽ cứu cháu gái tôi sao?”
Ông lão vừa thấy tôi liền xông lên nắm chặt cổ áo tôi, vẻ mặt thê lương, nước miếng phun như mưa vào mặt tôi.
Trong lòng tôi buồn bực, bị ông ấy làm cho mơ hồ.
Không phải bây giờ Ân Cầm đã cứu bọn họ ra rồi sao, lại có chuyện gì nữa? Hơn nữa Ân Cầm cũng không ngăn cản, nếu không phải Bành Uy kéo ông ấy ra thì chắc tôi cũng bị bóp chết.
Ông lão bị ngã lăn ra đất nhưng cháu gái ông ấy cũng chỉ thờ ơ đứng nhìn, chẳng thèm đỡ dậy.
Không đúng, tôi nhìn ông lão nằm trên đất khóc lớn và dáng vẻ lạnh lùng của cô cháu, trong lòng ngày càng bất an.
“Làm tổn thương ông và cháu gái ông không phải chúng tôi mà là Nhiếp Huy, ông phải hiểu rõ điều ấy.
”
Ân Cầm ngồi trên sofa đột nhiên nói chuyện, sau đó ra hiệu cho đàn em cô ta đỡ ông ấy dậy.
Tôi nhìn Ân Cầm, cô ta đưa cho tôi một tập tài liệu.
“Trong đây là tất cả những chuyện ông lão và cháu gái ông ấy đã trải qua.
Cậu xem sẽ rõ, tôi chỉ giúp cậu mang người về, còn những chuyện khác cậu phải dựa vào bản thân rồi.
”
Nói xong Ân cầm liền dẫn người rời đi.
Nhìn thấy những người đó rời đi, cháu gái ông lão uể oải ngồi xuống ghế sofa, cô dập tàn thuốc xuống bàn, nhắm mắt muốn ngủ, nhưng ông lão lại lao đến bên cạnh kéo tay cô bé.
“Nhân Nhân, chúng ta về nhà đi.
Quên hết những chuyện đó đi, cùng ông nội bắt đầu lại.
”
Nhưng cô bé cũng chẳng thèm mở mắt, mặc kệ ông lão lôi kéo giống như chết rồi vậy.
Tay tôi run lên mở tập tài liệu, bên trong có ảnh kèm lời giải thích.
Xem từng chút một, cuối cùng tôi không thể xem tiếp những tấm ảnh này nữa, khép tài liệu hít mạnh một hơi tôi ngồi thẫn thờ trên sofa.
Sau khi Nhân Nhân dùng điện thoại phanh phui việc cưỡng chế phá dỡ, ngày hôm sau đàn em Nhiếp Huy liền tra ra được vị trí của cô bé thông qua điện thoại mà cô dùng.
Sau khi điều tra rõ thân thế cô bọn chúng liền bắt cóc.
Lẽ ra sau khi bọn chúng chơi đùa xong sẽ gϊếŧ cô bé nhưng còn chưa kịp làm gì thì tôi và Lý Tuyền đã tải đoạn video ông lão lên mạng.
Mặc dù khuôn mặt ông đã được làm mờ nhưng bọn Nhiếp Huy vừa nghe liền biết là ai.
Đương nhiên là chúng sẽ lấy cô bé ra trừng trị, ban đầu ông ấy không muốn khai man nhưng thủ đoạn của Nhiếp Huy tàn nhẫn, ông ấy chỉ đành nghe theo.
“Chính là do các cậu, nếu không sao Nhân Nhân của tôi lại thành ra thế này chứ?”
Ông lão khóc nức nở, mà cô cháu gái nằm trên sofa vẫn không có phản ứng, chỉ là thân thể cô bé run nhè nhẹ.
Cô bé nhất định là nhớ tới những ngày đêm khủng khiếp đó.
Nhiếp Huy vì muốn ông nội cô khuất phục, cô giúp gã khai man mà trói cô và một căn phòng tối cho đàn em của gã luân phiên cưỡиɠ ɦϊếp.
Ông nội cô bị giam ở phòng bên cạnh, sau hai đêm không nghỉ không ngủ ông nội cô đồng ý rồi nhưng bọn chúng vẫn không dừng lại, chỉ muốn tìm niềm vui.
Nhân Nhân vốn dĩ chỉ muốn thay đổi sự thối nát của xã hội nhưng cuối cùng lại bị sự thối nát ấy nhấn chìm.
Sau khi cô khai man, Nhiếp Huy ném cô đến quán bar của gã làm tiếp rượu, tiếp tục uy hiếp ông nội làm chứng.
Ân Cầm chỉ có thể nhân lúc ông lão đến thăm cháu gái cứu