Nghe Bành Uy nói vậy tôi quay đầu nhìn Lý Tuyền, thấy chị ấy đang nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có chút châm biếm.
Tôi còn chưa tính toán với chị ấy, chị ấy đã thấy trò cười của tôi rồi.
“Sao nào, giờ chị vui rồi chứ.
Ông đây suýt chút nữa thì bị cưỡиɠ ɦϊếp đấy.
”
Cát Quân và Ngô Thiến đã dẫn đứa con trai Cát Văn bảo bối của họ ra ngoài rồi, chúng tôi nói chuyện cũng không cần kiêng dè.
Lý Tuyền thu lại nụ cười, lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi.
“Tôi còn tưởng mấy ngày nay cậu không động vào phụ nữ, không nhịn được chứ.
”
Hừ, người phụ nữ này còn được đà lên mặt nữa.
“Lý Tuyền, tôi nói cho chị biết.
Nếu không phải chị đột nhiên giả vờ có tấm lòng Bồ Tát, ông đây chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện thối nát này.
Giờ chị thì hay rồi, chiếm hết mọi chỗ tốt, bọn buôn ma túy đã bị bắt, chị cũng trở thành người tốt còn tôi ở đây thì bị người ta bỏ thuốc…” Tôi không muốn khắt khe với chị ấy nhưng chị ấy quá coi thường người khác.
Nếu không nói rõ sau này chị ấy có coi tôi là ông chủ nữa không? “Anh Địch đừng giận.
Chị Tuyền của chúng ta cũng chỉ là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà thôi.
Cứu một thiếu niên sa ngã trở về con đường đúng đắn, giúp một nhà già trẻ lớn bé đoàn tụ mà thôi.
Rất vĩ đại, rất giỏi mà.
”
Bành Uy đứng một bên hòa giải, không ngừng vuốt lưng giúp tôi thuận khí, còn vẻ mặt Lý Tuyền vẫn lạnh lùng, không có phản ứng gì.
Được rồi, tội gì phải tức giận với một cái khối băng chứ.
“Thôi được rồi, chuyện tốt cũng làm rồi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thôi.
”
Tôi nói xong liền bước ra ngoài, nhìn mặt Lý Tuyền trong lòng lại thấy phiền.
Dù sao tôi cũng thu dọn xong hết đồ đạc rồi, cầm điện thoại, mua vé máy bay, muộn nhất là ngày mai trở về.
Ở tầng một, Cát Quân và Ngô Thiến vẫn còn ôm con trai khóc lóc.
Lúc đi ngang qua Cát Văn liếc nhìn tôi, trong mắt có vài phần cảm kích, tôi không kiên nhẫn nhìn gia đình họ tình cảm, châm một điếu thuốc rồi bước ra ngoài nhưng lại bị Cát Văn ngăn lại.
“Anh tên Ngô Địch đúng không? Cảm ơn anh, nếu không phải anh nói cho tôi biết chuyện của mẹ tôi, có lẽ đến lúc bà mất tôi vẫn đang lăn lộn bên ngoài.
”
Cát Văn là một người đàn ông mà khóc đến hai mắt sưng lên, có lẽ Ngô Thiến cũng là khúc mắc trong lòng cậu ta.
Nhưng thực ra tôi chưa từng nghĩ sẽ giúp cậu ta, tôi cũng bị ép mà thôi.
Trong lòng tôi khinh thường, gật đầu có lệ một cái rồi ra ngoài, không ngờ thằng nhóc này lại quỳ xuống.
“Anh Địch, hôm nay tôi trở về gặp bố mẹ một lần, sau đó sẽ phải vào tù.
Nếu anh đã giúp tôi có thể giúp tôi để ý hai người họ không? Tôi biết như vậy là làm khó anh nhưng tôi cũng hết cách rồi.
Làm nghề này của chúng tôi nếu khai những người bên trên ra thì người nhà chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
”
Cát Văn nắm chặt lấy tay ngẩng đầu nhìn tôi.
Đôi mắt cậu ta đỏ bừng, trong mắt có không cam lòng, cũng có hối hận.
Cậu ta nói không sai, cứ thế khai ra hết những người phía trên chính là phản bội, cậu ta vào tù có lẽ sẽ không sao nhưng bố mẹ cậu ta ở ngoài có lẽ sẽ bị liên lụy.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến ông đây? “Người anh em à, nói thật với cậu.
Tôi không phải côn đồ giống cậu, không có người để bảo vệ họ.
”
Nhả ra một ngụm khói, tôi quay đầu nhìn Cát Quân và Ngô Thiến, thấy dáng vẻ của họ có lẽ đã biết việc Cát Văn làm bên ngoài rồi, khuôn mặt tràn đầy đau khổ.
Trong lòng giống như bị kim châm, tôi xoay đầu nhìn Cát Văn, cậu ta vội nói: “Anh Ngô Địch, tôi biết chuyện này phiền phức nhưng giờ chỉ anh mới có thể giúp tôi.
Anh quen biết chị Ân, nhất định sẽ có cách.
”
Hóa ra cậu ta đến là vì chuyện này.
Với thế lực của Ân Cầm, chỉ cần cô ta đánh tiếng với người ở đây có lẽ bố mẹ Cát Văn sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng mẹ kiếp, tôi với cô ta đâu có thân quen lắm.
Vừa mới nghĩ xem từ chối việc này thế nào, Cát Văn đã dập đầu xuống đất.
Chết tiệt, sao tôi lại xui xẻo thế chứ.
“Được rồi, đừng dập đầu nữa.
Cậu cứ thành thật vào tù cải tạo đi, còn chuyện bố mẹ cậu tôi sẽ nói với người bên kia.
Có thành công hay không phải xem số