“Ôi, đừng khóc nữa.
Anh chỉ đùa thôi mà?!”
Phiền não rót cho mình một ly rượu, nhìn Ngô Lợi đang rưng rưng chực khóc tôi thật sự không biết nói gì.
Dỗ dành đủ thứ cũng vô ích.
Con gái một khi đã khóc thì dỗ thế nào cũng không được.
Vừa nãy ở trong hẻm, vốn còn định chơi cô ta một vố để cho cô ta chừa, tránh việc sau này người khác nói làm gì là làm cái đó, bị người ta bán đứng mà vẫn cứ trung thành.
Không ngờ, vừa mới đút cho cô ta viên kẹo, cô ta đã bật khóc nức nở, nghe thôi tôi cũng thấy đau đầu.
Lát nữa cảnh sát đến thật thì đúng là gậy ông đập lưng ông.
“Huhu, em đã nói là em không cố ý mà anh Ngô Địch.
Tất cả là do giám đốc ép em làm như vậy.
Nếu em không nghe theo chị ta sẽ đuổi việc em.
Khó khăn lắm em mới có thể làm việc ở côg ty Hải Cần, em không muốn bị sa thải.
Huhu, anh Ngô Địch, em xin lỗi…” Cô ta vừa oán giận vừa xin lỗi, tôi cũng không biết nên mắng cô ta hay an ủi cô ta nữa.
“Được rồi.
Anh biết không phải lỗi của em.
Em hại anh một lần, anh chơi lại em một vố, vậy coi như hoà được chưa?”
Tôi quát hơi lớn, cô ta bị tiếng quát của tôi làm ngơ ngác Cô ta quẹt mũi, tôi còn tưởng cô ta lại khóc tiếp, ai ngờ cô ta trừng mắt nhìn tôi, lệ vẫn đọng trên khoé mắt.
“Anh Ngô Địch, thuốc mà anh vừa cho em uống…”
“Haizz, đấy là kẹo miễn phí ở trên máy bay.
Em đừng lo.
Tất cả là tại anh khiến em hoảng sợ.
”
Tôi còn chưa kịp nói, Uy Tử đã lấy khăn giấy đưa cho Ngô Lợi lau nước mắt.
Hừ.
Bây giờ lại giả bộ người tốt, sao vừa nãy lúc trói cô ta thì không thấy cậu ta giúp gì.
“Được rồi, được rồi.
Ăn chú gì đó đi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Anh có chút chuyện hỏi em.
”
Ngô Lợi sau khi biết đó là kẹo thì yên tâm hẳn.
Lật mặt trong tích tắc, lau hết nước mắt, ngấu nghiếni ăn thịt dê.
Tôi cũng ăn vài miếng, thấy Uy Tử bẽn lẽn gắp thịt cho Ngô Lợi là tôi đã biết chẳng thể mong chờ gì được ở cái thằng ranh này.
“Cô nhóc, em nói xem, anh không làm gì có lỗi với em đúng không?”
Ngô Lợi nghe thấy tôi hỏi suýt thì mắc nghẹn, cô ta vội buông đũa, ngồi nghiêm chỉnh.
Vẻ mặt giống như học sinh tiểu học bị giáo viên bắt được đang làm việc riêng trong lớp.
“Không ạ.
Anh Ngô Địch, chị em còn nói anh đã giúp chị ấy rất nhiều.
”
Trong ánh mắt Ngô Lợi có chút áy náy, bất an nghịch nghịch ngón tay.
Uy Tử tiếp tục mời cô ta ăn, đôi đũa đang định gắp qua đây bị tôi trừng cho một cái.
Đang đúng lúc thế này mà cậu ta định gây rối gì không biết?! Uy Tử thu tay lại, bấy giờ tôi mới yên tâm nói tiếp: “Nếu em đã biết tôi không làm gì có lỗi với em, vậy mà em vẫn cấu kết với người khác hại tôi.
Em làm thế có được không?”
Ngô Lợi vội đáp: “Anh Ngô Địch, em đã giải thích với anh rồi đó.
Tất cả là do giám đốc ép em, em cũng không muốn…” Nhìn đôi mắt ầng ậc nước chực trào tôi lại phải vội đổi giọng hoà hoãn.
“Được rồi, được rồi.
Anh biết em bị ép.
Nhưng.
Có thể nói rõ ngọn ngành lý do em bị ép cho anh nghe không?”
Dù sao đây mới là mục đích cuối cùng của tôi.
Chứ cô nhóc này đâu biết toan tính, kẻ toan tính là kẻ đằng sau cô ta.
Cô ta hơi do dự một, nói: “Anh Ngô Địch, em nói với anh nhưng anh đừng nói với chị Lâm Hải nhé.
”
À pi.
“Chị” Lâm Hải.
Đấy mà là chị à? Mẹ nó chứ, cô ta là con đàn ông thì có.
Vậy mà cô ta lại dám hãm hại mình?! Tôi gật đầu cho có lệ, cuối cùng Ngô Lợi mới chịu mở miệng.
“Ba hôm trước, chị em có gửi cho em một bức ảnh của anh, ảnh kiểu giống mặt sau của chứng minh thư ấy ạ.
Chị ấy bảo anh là người tử tế và muốn giới thiệu cho em làm quen.
”
Nói đến đây, cô gái hơi đỏ mặt, liếc nhìn tôi một cái thật nhanh.
Điều này thì tôi có biết nhưng tôi không vạch trần.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải làm rõ chuyện con đàn ông Lâm Hải kia.
“Kết quả,