Tôi đã đoán được là ai, nhưng Đường Tiếu Tiếu không mở miệng thì tôi cũng không động vào quả bom này.
A Kim kia hiện giờ vẫn ôm bụng bò lê dưới đất, có thể thấy anh ta bị đánh nặng đến đâu.
“Chẳng phải anh trở lại bảo vệ tôi rồi sao? Sốt ruột cái gì chứ?”
Đường Tiếu Tiếu nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, sau đó đứng dậy khẽ cúi người với tôi.
“Anh Ngô, hôm nay nói đến đây thôi, A Kim sẽ tiễn các anh, sức khỏe tôi không tốt lắm, không tiễn xa được.
”
Đường Tiếu Tiếu đây là muốn chúng tôi đi cho nhanh: “Được, phu nhân.
”
Tôi nói xong nhanh chóng đẩy Uy Tử đi ra ngoài.
Sắc mặt Uy Tử còn khó coi hơn tôi, trước kia lúc bị người ta dí súng vào đầu, cậu ấy cũng chưa từng có sắc mặt khó coi như vậy.
Trong lòng tôi thầm có chút bất an, nếu Uy Tử cũng thế này thì chứng tỏ Triệu Phong cực kỳ khó đối phó.
“Thế nào? Nói tiếp đi chứ, tôi bảo vệ cô và người tình của cô nói chuyện tiếp.
”
Triệu Phong chắn ngay trước mặt tôi, nhìn tôi nhưng lời nói lại không nhằm vào tôi.
Giọng điệu này sao nghe giống như ghen vậy? Nhìn kiểu gì tôi cũng cảm thấy không giống như một lão đàn ông bốn năm mươi tuổi, còn là quân nhân.
Đường Tiếu Tiếu chẳng thèm quan tâm đến ông ta, lại ngồi luôn xuống: “A Kim, tiễn khách ra ngoài.
”
Người đàn ông mặc vest ở cửa miễn cưỡng đứng dậy, sau đó bước về phía tôi và Uy Tử.
Anh ta tập tà tập tễnh, nhìn rất khó chịu.
“Tôi đánh cậu ta tàn phế, nhà này sẽ không còn ai cho cô sai khiến nữa.
”
Triệu Phong giọng điệu lạnh lùng.
Ông ta vốn rất cao to, bả vai vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, lúc này giọng nói trầm xuống, khiến trong lòng tôi không khỏi rùng mình.
A Kim vẫn bước về phía trước, xem ra anh ta đúng là người của Đường Tiếu Tiếu, kiên định bước từng bước đến trước mặt Triệu Phong, định dẫn tôi và Uy Tử rời khỏi trước mặt ông ta.
Đúng lúc này, Triệu Phong vung mạnh một quyền ra, sắp đánh vào mặt A Kim.
“Triệu Phong, anh đã quên đây là người cuối cùng bảo vệ tôi trong ngôi nhà này à?”
Đường Tiếu Tiếu đột nhiên mở miệng.
Cô ấy ngẩng đầu mỉm cười, nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự bi thương trong mắt.
Người bảo vệ cô ấy cuối cùng, nghĩa là những người trước đây từng bảo vệ cô ấy trong ngôi nhà này đều… không còn nữa sao? Triệu Phong thu lại nắm đấm của ông ta: “Cút!”
Tiếng “cút” này nhìn có vẻ nhằm vào A Kim, nhưng thực ra là nhằm vào tôi và Uy Tử.
Lúc này trong lòng tôi đã bắt đầu hối hận vì nhận đơn này.
Sớm biết vậy tôi thà bị con trai của Ngô Thiến hận chết cũng không nên đồng ý đến tìm Ân Cầm giúp đỡ.
Cái giá phải trả đúng là quá lớn, người đàn ông này quả thực không thể chọc vào.
Vừa bước ra ngoài tôi vừa nghĩ, mặc kệ đi, cứ ra khỏi chỗ quái quỷ này trước đã.
Nhìn cánh cửa bước vào lúc trước, trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không đúng, tôi cứ cảm thấy mình đã quên gì đó.
“Uy Tử!”
Nhớ ra rồi, tôi nắm lấy bàn tay Uy Tử bên cạnh, thấp giọng gọi cậu ấy một câu.
Khóe mắt liếc đến A Kim trước mặt vẫn chưa phát giác ra: “Lý Tuyền, chị ấy vẫn chưa ra.
”
Lâu như vậy rồi mà Lý Tuyền vẫn chưa xuất hiện, lẽ nào chị ấy chính là người xông vào phòng sách của Triệu Phong? Sắc mặt Uy Tử trắng bệch, cũng hiểu ý của tôi, nhưng đồ ngốc kia vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, bất động.
“Này, hai người sao thế?”
Cuối cùng A Kim cũng phát hiện bất thường, xoay người nhìn tôi và Uy Tử.
Tôi chợt nảy ra một ý, vội vịn lấy Uy Tử: “Ôi, người anh em, xin lỗi, người anh này của tôi bị đau bụng, phải đi vệ sinh ngay lập tức, anh dẫn chúng tôi đi vệ sinh đã được không?”
Uy Tử cuối cùng cũng phản ứng lại, ôm lấy bụng bắt đầu kêu rên, tiếng kêu kia nghe quằn quại đau đớn.
A Kim kia có chút nghi hoặc nhìn chúng tôi một cái, đang định đi tiếp thì tôi vội vàng nhăn nhó kêu lên: “Người anh em, ra khỏi biệt thự này, bên ngoài đều là đường cái, đến nơi che mông cũng không có, anh châm chước cho anh em tôi đi vệ sinh cái đã.
Anh dẫn chúng tôi đi, đi xong chúng tôi về, tuyệt đối không làm lỡ chuyện khác của các anh.
”
A Kim cuối cùng cũng gật đầu: “Đi thôi, nhanh lên nhé, ông chủ đang tức giận,