Tôi lắc đầu nói: “Chỉ là tôi đột nhiên nhớ ra hình như chị chưa nói cho tôi biết điều thứ hai.
”
Ân Cầm sửng sốt, tôi tiếp tục nói: “Chị vừa nói, chuyện chị theo dõi Triệu Phong có hai lí do.
Lí do thứ nhất chị nói rồi, còn lí do thứ hai là gì?”
Âm Cầm mỉm cười nói: “Không ngờ trí nhớ của cậu tốt thế.
Cậu không hỏi tôi và Đường Tiếu Tiếu có quan hệ gì sao?”
Hóa ra hai người này thật sự có quan hệ.
Nhưng một người thì dịu dàng, một người thì phong lưu lạnh lùng, ghép với nhau thành quan hệ thế nào chứ.
“Đường Tiếu Tiếu là em gái Lâm Hải, em ruột.
”
Ân Cầm như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lần này thì tôi thật sự không hiểu.
“Một người họ Lâm, một người họ Đường, cũng có thể là chị em ruột sao?”
“Là chị em cùng cha khác mẹ.
Bố Lâm Hải lăn lộn trong giới xã hội đen lâu như vậy có con riêng cũng là chuyện bình thường thôi.
”
Ân Cầm thờ ơ nói: “Lần này Lâm Hải muốn tự mình ra tay vì một lí do quan trọng khác.
Cô ta muốn cứu em gái khỏi tay Triệu Phong.
”
“Có danh sách kia rồi, cô ta không chỉ có thể lật đổ sếp tổng Lâm mà còn có thể uy hiếp Triệu Phong thả người nữa.
”
Ân Cầm thờ ơ nói, trong lòng tôi có chút kinh ngạc.
Xem ra Lâm Hải đúng là không coi Ân Cầm là người ngoài, chuyện quan trọng như vậy cũng nói cho cô ta biết.
“Đã hỏi đủ chưa? Giám đốc!”
Ân Cầm đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi, lúc này tôi mới thấy đã đến cửa lớn công ty Hải Cầm.
Thật ra trong lòng tôi vẫn có chút chần chờ, lần này vào trong thì coi như tôi chính thức đối đầu với Lâm Hải rồi.
Lý Tuyền vẫn còn nằm ở viện, Bành Uy thì không biết sẽ đứng về phía ai.
Ân Cầm tạm thời cho tôi mượn người mượn lực, cũng không biết khi nào sẽ thay đổi sắc mặt.
Con đường trong tương lai tôi chỉ có thể tự mình đi thôi.
Nhưng giờ không phải lúc do dự, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu ngủ với Ân Cầm, tôi đã không còn cơ hội hối hận rồi.
“Tiền lương vẫn sẽ phát như thường cho tôi nhé tổng giám đốc.
”
Tôi cười với Ân Cầm, trong nháy mắt bước ra khỏi xe, tôi liền điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân.
Giờ đã không còn đường lui, tôi chỉ có thể bước tiếp về phía trước.
Tôi đi trước Ân Cầm theo sau, tôi nhìn thấy anh chàng bảo vệ lần trước.
“Này, người anh em, tôi lại đến rồi.
”
Tôi cố tình đến trước mặt anh ta.
Anh ta ngẩng đầu, vừa nhìn thấy tôi đã thay đổi sắc mặt, vẻ mặt giống như màu gan heo vậy, ấp úng không nói ra lời.
“Chào anh Địch, mời anh Địch vào… Ơ, chào tổng giám đốc Ân.
”
Anh ta liên tục cúi người, dáng vẻ cực kì kích động.
Có lẽ lần trước gây sự ở cửa công ty, mấy chuyện nhảm nhí đồn đại trong công ty còn không dừng lại, anh ta vẫn nghĩ tôi là người tình của Ân Cầm.
Đang định chuẩn bị trêu chọc anh ta lần nữa, giọng nói lạnh lùng của Ân Cẫm đã vang lên sau lưng tôi: “Gọi là giám đốc Ngô.
”
Anh ta sửng sốt một chút, thịt trên mặt co rúm vào một chỗ, cúi đầu chín mươi độ với tôi.
“Chào giám đốc Ngô.
”
Giọng nói cực kì mạnh mẽ, dẫn đến tiếng kinh hô của mọi người xung quanh.
Xem ra Ân Cầm đang chính thức tạo uy danh cho tôi đây.
Tôi mỉm cười, vỗ vai anh chàng, bước thẳng vào công ty.
Còn đang muốn tìm trò vui lại bị phá hỏng như vậy.
Lúc đến cửa thang máy tôi còn nghe thấy tiếng nhân viên đang khẽ thì thầm với nhau, nhắc đến chuyện “thăng chức” của tôi liệu có phải là do giao dịch xáƈ ŧɦịŧ không.
Hì hì, đương nhiên là có rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ của Ân Cầm lúc nãy nằm dưới, thân dưới tôi lại căng chặt.
Trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi.
Vừa nãy Ân Cầm vội vội vàng vàng, dưới váy dài chắc vẫn chưa mặc gì.
Suy nghĩ trong đầu làm toàn thân tôi nóng bừng.
Tôi không nhịn được dựa sát vào tấm lưng đẹp đẽ của cô ta.
Cả người cô cứng đờ, vươn tay đẩy tôi lùi ra.
Tôi vội nắm chặt hai tay cô ta ra sau lưng, đỉnh đầu thân dưới cách quần tây cũng tiến sát vào phần thân dưới trong váy cô ta.
Mẹ kiếp mềm thật đấy.
Cơ thể này đúng là sự hấp dẫn chí mạng.
“Ngô Địch, trong thang máy có camera.
”
Mặc dù Ân Cầm đã cố khống chế giọng nói của chính mình nhưng lại không che giấu được chuyện cả người cô đang run rẩy.
Tôi càng cười vui vẻ hơn, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong thang máy thấy sự không cam lòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của