Vừa cúp điện thoại của Đường Tiếu Tiếu tôi định gọi cho Bành Uy để cậu ấy chờ ở nhà họ Triệu.
Chỉ cần của Đường Tiếu Tiếu ra khỏi nhà thì bám sát theo cô ấy.
Nhưng vừa mới chuẩn bị bấm số thì tôi chợt nhớ ra, từ sau lần trước rời khỏi bệnh viện chúng tôi vẫn chưa gặp nhau lần nào.
Lúc ấy tôi thản nhiên nói để cậu ấy tự mình lựa chọn.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy bản thân thật ngu xuẩn.
Tốn chút tiền tìm hai người phụ nữ, thằng nhóc đó còn không hí hửng đi cùng tôi à.
Không giống như bây giờ một người làm việc cũng không có.
Thở dài một hơi, tôi gọi cho Ân Cầm: “Chị Ân, chị cho tôi mượn người, bây giờ tôi cần dùng.
”
Ngay sau đó trên điện thoại được gửi đến một chuỗi số điện thoại và ảnh chụp tương ứng.
Hóa ra người đàn ông lúc trước cứu Lý Tuyền ở nhà máy tên là An Dã, cũng không biết đây là tên thật hay tên giả.
Tôi không chút do dự gọi cho anh ta.
Trực giác nói cho tôi biết anh ta không đơn giản, hơn nữa còn biết ý thuật, sau này có bất trắc cũng có thể cứu tôi một mạng.
An Dã thấy tôi gọi đến cũng không có gì ngạc nhiên, có lẽ Ân Cầm đã nói trước với anh ta một tiếng.
Nói cho anh ta một chút chuyện phải làm tôi liền cúp điện thoại.
Chỉ dặn dò anh ta mỗi giờ báo lại kết quả theo dõi cho tôi một lần.
Lại bố trí xong một chuyện, tôi thở dài nằm vật trên ghế, cảm thấy mệt không nói lên lời.
Còn muốn leo cao thì phải phải nỗ lực gấp mấy lần nữa.
“Cốc cốc cốc!”
Ngay lúc này tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Tôi mở mắt, kéo lỏng nơ trên cổ áo, hắng giọng nói: “Mời vào.
”
Một cái đầu nhỏ thò vào, buộc tóc đuôi ngựa, trên cổ quấn một cái khăn thật dày, gần như che kín cả khuôn mặt.
“Giám đốc?”
Cô bước vào trong, cúi thấp đầu khuôn mặt đỏ bừng, không dám liếc nhìn tôi một cái.
Nhưng mà tôi vẫn nhận ra, đây không phải tiểu Loli tôi gặp lúc đầu phỏng vấn ở công ty Hải Cầm à.
Còn là em gái bà chủ khách sạn ở Hải Nam nữa, tên là gì nhỉ.
À, Ngô Lợi, tiểu Loli.
“Này, tiểu Loli, chúng ta lại gặp nhau rồi, mau lại đây nói chuyện với anh nào.
”
Thấy vẻ mặt cô nhóc căng thẳng, trong lòng tôi đột nhiên vui vẻ.
Tôi vẫy vẫy tay, ra hiệu cô mau đến đây ngồi.
Nhưng Ngô Lợi chỉ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
“Chuyện đó, giám đốc, mấy chị ở bộ phận thị trường…À không, là em muốn đến hỏi anh mẫu thiết kế mùa xuân có muốn tung ra thị trường không?”
Xem ra cô nhóc bị nhân viên cũ lấy ra làm bia đỡ đạn rồi.
Nhưng vị trí này trước kia là của Lâm Hải.
Quan hệ của cô ta với Ân Cầm trong công ty luôn rất tốt.
Bây giờ đột nhiên tôi lên nắm quyền, cho dù nhân viên trong bộ phận thị trường có khôn khéo thế nào có lẽ cũng không đoán được tình hình đi.
Cho nên mới cho một thực tập sinh mới tới xem thử.
Cô nhóc này có lẽ từ lúc vào đây vẫn luôn bị bắt nạt.
Nghĩ thế tôi đứng thẳng lên bước qua chỗ Ngô Lợi, ôm lấy cô nhóc còn không cao đến vai tôi này.
“Đi thôi, anh và em ra ngoài thông báo cho mọi người biết công việc cần làm của bộ phận thị trường chúng ta.
Cơ thể nhỏ bé của Ngô Lợi cứng đờ, cuống quít chống lấy cửa không chịu ra.
“Giám đốc, anh không thể ra ngoài với em như này đâu.
Nếu không mọi người sẽ đồn đại linh tinh đấy.
”
Cô nhóc rất ngốc, sức lại yếu, giãy giụa mãi cũng không thoát khỏi tay tôi, bản thân thì mệt đến há mồm thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng.
Đúng là một cô bé ngốc, nhớ đến lần trước tôi đùa dai che mắt cô bé lại, dọa cô sợ đến phát khóc.
Lâu rồi không gặp được cô bé nào đơn thuần ngốc nghếch như vậy, toàn gặp phải những người phụ nữ không đơn giản.
Đột nhiên cảm thấy một tiểu loli như này lại khiến cho người ta bớt lo.
“Đồn đại linh tinh, đồn đại linh tinh cái gì?”
Tôi cố ý cúi thấp đầu, dán sát vào lỗ tai hồng hồng của cô nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt của Ngô Lợi vốn chỉ đỏ hồng nay trở nên đỏ bừng.
“Giám đốc, em đến đây để nghiêm túc làm việc mà.
Có phải anh vẫn trách tôi lúc trước cùng chị em lừa anh không, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi…” Ngô Lợi nói xong đôi mắt to chớp chớp như muốn khóc.
Lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ mau nước mắt như vậy.
Thôi bỏ đi, Ngô Lợi vẫn chỉ là một cô bé, không được coi là phụ nữ.
Tôi thở dài một hơi, thả Ngô Lợi ra, vươn tay nhéo cái