Trở về văn phòng, Uy Tử đã bật máy tính, nhưng tay vẫn cầm điện thoại bận anh anh em em với Ngô Lợi.
“Được rồi, ngoan, đừng sợ, sẽ không có người xấu đâu.
Người xấu đã bị anh đánh cho chạy hết rồi, đúng, không cần lo lắng.
”
Uy Tử cười tươi như hoa, cứ như em gái kia đang nằm trong lòng cậu ấy vậy.
“Được rồi đấy, mau đưa người vào đây đi.
Hiện giờ có quá nhiều người biết chỗ này, không an toàn lắm.
Nếu không vì tạo điều kiện cho cậu điều tra người này thì tôi cũng không đưa người đến.
”
Uy Tử nhìn tôi một cái, lưu luyến ngắt điện thoại, phỏng chừng vẫn đang đắm chìm trong sự ỷ lại của cô gái nhỏ chưa tỉnh lại được.
“Ai cơ?”
Tôi tức giận đánh một bạt tai qua: “Ở trên xe ngoài kia, người đàn ông suýt nữa bắn chết Tiểu Lợi của cậu ấy, quên rồi à?”
Uy Tử vừa nghe thấy tên của Ngô Lợi thì sốt ruột, trợn mắt nhìn tôi rồi vẫn ra ngoài chuyển người.
Một nam một nữ cứ như vậy bị trói trên sô pha.
Tăng Dũng cũng không biết có phải bị rung lắc ở cốp sau ô tô mà tỉnh không, hiện giờ đang trợn hai mắt lên nhìn tôi.
“Thế nào? Không phục à?”
Tôi xoay xoay khẩu súng vẫn cầm trên tay, từng bước lại gần Tăng Dũng.
Nhưng hắn lại có vẻ rất bình tĩnh, cũng phải, loại người này đã sớm treo đầu ở thắt lưng rồi.
“Hai vị, hôm nay khiến mọi người vất vả theo tôi một chuyến.
Nhưng chúng ta có thể gặp nhau ở nơi nhỏ bé đó thì đúng là có duyên thật, vì vậy không thể bỏ lỡ cơ hội gặp nhau lần này được.
”
Tôi mỉm cười dí súng vào trán Tăng Dũng.
Sắc mặt hắn cuối cùng cũng hơi thay đổi, còn mỉm cười.
“Hừ, tưởng tao không dám nổ súng chắc?”
Tôi cũng cười rồi nói tiếp:” Chắc mày biết tao từng gϊếŧ một người nhỉ? Thủ hạ của Nhiếp Huy, tên đàn ông có sẹo ấy.
”
Nụ cười trên mặt Tăng Dũng dần biến mất, nhưng hắn vẫn không nói gì, trực tiếp nhắm mắt lại.
Chậc, cũng lì đấy.
Đang định hành động thêm thì tiếng của Uy Tử vang lên.
“Anh Địch, tra ra rồi, Tưởng Linh, 25 tuổi…” Uy Tử tiện miệng định nói ra, tôi lập tức ngăn cậu ấy lại.
Bà chủ dù sao cũng không phải người xấu, tư liệu của cô ta tốt nhất đừng để lộ trước mặt tên Tăng Dũng này.
Tuy ông chủ của hắn nếu muốn tra thì chắc hẳn có thể tra được.
Tôi lại gần chỗ Uy Tử, bảo cậu ấy trông chừng hai người trên sô pha, còn mình thì ôm máy tính xem.
Vừa xem tôi đã hiểu tại sao Lý Tuyền thường xuyên dẫn tôi và Uy Tử đến quán canh thịt dê này ăn cơm, tại sao một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp như hoa lại mở cửa tiệm ở nơi lộn xộn như hẻm sau này, còn không bị đám côn đồ làm phiền, và tại sao thủ hạ của người phụ nữ kia lại đến tìm cô ta.
Bởi vì Tưởng Linh này cũng là cảnh sát, nhưng cô ta vẫn luôn nằm vùng ở cửa tiệm nhỏ kia.
“Anh Địch, tài liệu này bảo mật tuyệt đối, em lấy ra chắc không bao lâu nữa chỗ này sẽ bị điều tra, chúng ta phải đổi chỗ ở thôi.
”
Uy Tử vừa cầm súng chĩa vào Tăng Dũng vừa quay đầu gào lên với tôi.
Tôi không để ý gật gật đầu, dù sao nơi này cũng bị Ân Cầm biết rồi, còn cùng người phụ nữ đó cởi đồ làm một trận ở đây, sau này cũng không thể lấy làm văn phòng nữa.
“Uy Tử, cậu lại điều tra hắn tiếp cho tôi.
”
Đóng tài liệu của Tưởng Linh lại, tôi xoay ngón tay chỉ vào Tăng Dũng.
Vừa rồi lúc Uy Tử nói tư liệu về Tưởng Linh, Tăng Dũng này cũng không mở mắt, xem ra đã biết thân phận thực sự của Tưởng Linh rồi mới đến tìm cô ta.
Hoặc có lẽ hắn không biết thân phận của Tưởng Linh, chỉ là hắn hoặc chủ nhân đằng sau hắn nghĩ đồ ở trên người Tưởng Linh.
“Tưởng Linh, chỉ cần tôi nói ra thì nhiệm vụ của cô sẽ bị lộ.
Hiện giờ tôi đã biết hết rồi, cô còn muốn giấu tôi sao?”
Vừa rồi Tưởng Linh nghe thấy tên của mình từ miệng Uy Tử đã sắc mặt rất khó coi, hiện giờ thấy tôi nói vậy thì lại càng xấu hơn, cắn chặt đôi môi có chút hoảng loạn.
Một cô bé mới tốt nghiệp trường cảnh sát hai năm thì có bao nhiêu bình tĩnh chứ? Ha, quả nhiên, Tưởng Linh này nhanh chóng nói hết.
“Người đàn ông này là thủ hạ của Lâm Hải, đến cửa tiệm tìm danh sách.
”
“Cái này thì tôi biết, điều tôi muốn biết là…” Nói đến đây