“Anh nói xem làm đàn ông như tôi phải chịu bao uất ức.
Mẹ nó, từ lúc kết hôn, mọi việc nặng nhọc bẩn thỉu đều do tôi làm.
Mỗi ngày đều cung phụng cô ta như Bồ Tát, giờ thì hay lắm, cô ta không cho tôi động vào người nhưng vừa có niềm vui mới liền muốn đá tôi ra khỏi nhà.
Công ty của nhà lớn như vậy, cũng không nhìn xem bao nhiêu năm nay tôi vất vả, chia cho tôi ít cổ phần.
Nhưng cô ta một đồng tiền cũng không muốn cho tôi.
”
Người đàn ông này túm chặt lấy tay tôi, nước mắt nước mũi tèm lem, cực kì khó coi.
“Đúng là có chút quá đáng.
Thế này đi, anh gửi tư liệu của vợ anh cho tôi xem có cách gì đối phó với cô ta không.
”
Vừa nghe tôi nói thế, anh ta lập tức vui vẻ mở điện thoại ra xem.
Loại người vừa có nhan sắc vừa biết diễn kịch như này sao không vào giới giải trí chứ.
Chắc chắn có thể đè ép những diễn viên trẻ khác.
Tôi châm điếu thuốc, rời khỏi quán cà phê, từ từ xem tư liệu trên điện thoại mà Vương Trăn vừa mới gửi tới.
“Ân Cầm?”
Vừa xem trang tư liệu đầu tiên tôi liền cảm thấy có chút quen thộc.
Càng xem lòng tôi càng lạnh, khó trách tôi lại thấy quen như vậy.
Ân Cầm, người vừa được bình chọn là mười doanh nhân hàng đầu trong thành phố năm nay.
Về cơ bản, công ty của cô ta bao gồm thời trang, đồ nội thất, ẩm thực…Khó chịu hơn là cô ta không chỉ có tiền mà còn đẹp.
Nghe nói đã sớm kết hôn, tác phong làm việc mạnh mẽ, quyết đoán.
Có rất nhiều người đàn ông muốn mượn việc hợp tác để giở trò với cô ta.
Không ngờ cô ta vậy mà lại kết hôn với Vương Trăn, còn chưa biết ai mới là người chịu khổ đâu.
Xem ra mối làm ăn này tôi không thể nhận rồi.
Bình thường những người mà cô ta tiếp xúc không phú cũng quý, tôi không tiến vào được giới quyền quý, mà cho dù người ta hạ thấp thân phận tìm một người bình thường để chơi bời, trên đường này cũng tìm được một đống người đẹp trai hơn tôi.
Điếu thuốc nhanh chóng cháy hết, lần nữa nhìn lại gương mặt xinh đẹp mà sắc sảo của Ân Cầm, tôi thoát tư liệu, nhắn tin cho Vương Trăn.
“Xin lỗi, vụ này chúng tôi không thể nhận.
”
Không ngờ tin nhắn vừa mới gửi Vương Trăn đã nhắn lại.
“Một trăm vạn, anh Địch, tôi đặt cọc trước mười vạn.
Nếu thành công tôi sẽ chuyển ngay cho anh một trăm vạn, không thiếu một xu.
”
Còn chưa xem hết tin nhắn, thông báo tin nhắn đã hiện ra, năm số không trên màn hình điện thoại cực kì rõ ràng.
Tên nhóc này không thể nào bỏ qua miếng thịt béo bở như Ân Cầm.
Chỉ là Ân Cần có tiền có quyền có sắc, muốn đàn ông thế nào chẳng có, sao phải kết hôn cùng đồ ăn bám Vương Trăn chứ? Không biết là động lòng với một trăm vạn hay là xuất phát từ lòng tò mò với Ân Cầm, tôi đã nhận vụ làm ăn này.
“Được, vậy tôi thử xem.
Anh tạo giúp tôi một cơ hội vào công ty của cô ta.
”
Xem ra trước mắt để tìm hiểu đời tư của một người phụ nữ thành đạt như Ân Cầm, vẫn nên bắt đầu từ cuộc sống riêng tư của cô ta.
Vương Trăn rất hăng hái nói: “Anh Địch, tám giờ sáng ngày mai anh đến phỏng vấn ở tổng công ty, địa chỉ là…” Tòa nhà Hải Cầm à? Xem ra phải về nhà chuẩn bị một bộ vest rồi, đã lâu không mặc tới không biết còn vừa không nữa.
Tôi dập điếu thuốc, lấy chân di mấy cái, cảm thấy có chút đói bụng.
“Bành Uy, ăn cơm chưa, ra ngoài ăn đi, tiện thể cẩm chìa khóa phòng cho tôi.
”
Tôi vội ra ngoài quên mang chìa khóa, đầu dây bên kia yên tĩnh mấy giây, không có ai trả lời.
“Bành Uy?”
Trong lòng tôi quýnh lên, giơ tay bắt xe chuẩn bị quay về.
“Anh Địch, em đang ở nơi suиɠ sướиɠ nhất, anh muốn ép chết em đấy à.
”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kiềm nén của Bành Uy, giống như thật sự khó chịu.
Loáng thoáng còn có tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ.
Cái tên này, nếu không phải hắn có chút cơ bắp, có thể đánh nhau thì tôi đã đá hắn đi rồi.
“Làm chuyện chính đi, tra cho tôi tư liệu về tòa nhà Hải Cầm và Ân Cầm.
Tư liệu càng tỉ mỉ càng tốt.
Tôi mang đồ ăn về, cậu không phải ra ngoài.
”
Nói xong tôi cúp điện thoại.
Bây giờ mong là không ai xảy ra chuyện nữa.
Tùy tiện mua một chút đồ ăn vậy, hai người đàn ông chúng tôi cũng không kén chọn.
Nhìn thấy hàng quán bên đường cũng không