Tôi sắp thành công.
Nhưng...
Khí lực từng chút một bị rút đi.
Tôi không còn cách nào khác để tiếp tục.
Đứng không vững...
Tinh thần phải giữ vững.
Đột nhiên, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Vào lúc đó, hơi thở của tôi hỗn loạn.
Một giây sau, con bọ kia dĩ nhiên trực tiếp nuốt hơi thở của tôi.
Thoát khỏi tay tôi.
Và cơ thể tôi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Sàn nhà lạnh, cho tôi biết, trái tim ngày càng đau đớn.
Nó cũng khiến tôi hiểu rằng tôi không có cách nào cứu Long Vũ...
Long Vũ đột nhiên đứng dậy, bởi vì được đeo Tà Hoàng Thạch, quả thật so với lúc trước anh ta tốt hơn rất nhiều.
Cảm giác đau thắt ngực kia mới lập tức biến mất.
"Thám tử, cám ơn anh đã cứu tôi, tôi tạm thời không sao cả, anh không cần lo lắng cho tôi..."
Long Vũ nói xong lời này, sắc mặt lại tối sầm lại.
Nếu điều này tiếp tục, cả hai chúng tôi đều phải chết.
Tên trộm chết tiệt, rốt cuộc hắn cái gì để bắt chúng tôi thế này.
Khốn nạn! Khốn nạn!
Tôi không phục đấm xuống đất.
Long Vũ đột nhiên đứng dậy, thuận tay giữ cửa, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Ta xoa xoa ngực, đứng dậy ngăn cản Long Vũ.
"Anh điên à? Hiện tại đi ra ngoài tương đương với chết, anh yên tâm tôi nhất định sẽ cứu anh! ”
Nói xong lời này, ta đem Trấn Linh Bút lấy ra:
"Linh khí của trời đất, tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, vạn vật trên thế giới, Long Vũ! Bảo vệ! ”
Trong một thời gian ngắn, bút Trấn Linh lơ lửng ngay trên cơ thể Long Vũ.
Nó toả ra ánh sáng vàng, từng ánh sáng vàng chiếu lên người Long Vũ.
Lúc này tôi đỡ Long Vũ đặt lên ghế sau xe.
Trấn Linh Bút vẫn tản ra ánh sáng vàng như trước, không ngừng chiếu rọi lên người Long Vũ.
Sắc mặt của Long Vũ không đến nỗi khó coi, nhưng vẫn vô cùng đau đớn.
“Hãy tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể cứu anh, tôi nhất định có thể!”
Khi tôi nói điều này, đôi mắt của tôi rất quyết đoán.
Lần trước lôi kiếp phù chú, tôi có thể làm được và lần này tôi cũng có thể làm được.
Thân Lương từ chối giúp đỡ, vậy chỉ có thể cầu cứ một đạo sĩ lợi hại hơn.
Tôi ngồi ở ghế trước,
chân đạp ga lái xe đến núi Vu Linh, một bác sĩ phù thuỷ mà tôi đã đối phó.
Nếu không phải vì cô ấy sống hơi xa, tôi đã bắt đầu đi tìm cô ấy.
Mẹ chồng của bác sĩ phù thủy cũng đã hơn 80 tuổi.
Nhưng thân thể trông rất cứng rắn.
Lúc trước tôi đến đó để giải quyết vấn đề bức tranh trên tảng đá, liền phát hiện ra bà phù thủy này.
Bây giờ tôi vẫn còn nhớ mẹ chồng của bác sĩ phù thủy đã nói một câu như vậy.
"Ngươi tuy rằng trúng Vu Chúc Huyết Quỳ, nhưng ngươi bây giờ không chết được, nguyên nhân chính là có Tà Hoàng Thạch khắc chế Vu Chúc Huyết Quỳ, tất cả trên thế giới đều phụ thuộc lẫn nhau. Vì ngươi được phép sống sót, nên có lý do để sống sót."
Lúc trước, tôi từng hỏi làm thế nào mới có thể giải quyết vu chúc huyết quỳ trong cở thể tôi.
Kể từ thời điểm tôi trứng con bọ này, con bọ này và tôi đã phải chiến đấu liên tục.
Nhưng mẹ chồng bác sĩ phù thuỷ kia lại nói:
"Năng lực của ta có chút, Vu Chúc Huyết Quỳ này là con bọ lợi hại nhất trong cổ độc, cho tới bây giờ, có rất ít người có thể dưỡng Vu Chúc Huyết Quỳ, hơn nữa bọn họ đều ở trong núi sâu, rất khó tìm được. ”
Kỳ thật, nói cách khác mẹ chồng phù thuỷ không có cách nào, ta chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
Sau đó cũng gặp qua những bác sĩ phù thuỷ khác bọn họ đều lắc đầu như nhau, Vu Chúc Huyết Quỳ không giải được.
Không biết, mẹ chồng phù thuỷ kia hiện tại còn sống hay không, chỉ có thể đi xem một chút, Long Vũ, ngươi nhất định phải cố gắng lên.
Ngay cả khi mẹ chồng của bác sĩ phù thuỷ không còn nữa, tôi tin rằng bác sĩ phù thuỷ kia cũng có cách, bao nhiêu tiền tôi đều chấp nhận.