Bậc Thầy Thẻ Bài

Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!


trước sau

"Cậu đã vơ vét được bao nhiêu rồi?"

Lục Minh đã không muốn cứu cậu ta nữa rồi.

Thật luôn.

Hôm qua sau khi gặp phải tên tu luyện bốn sao hung ác, giờ anh không muốn chọc vào mấy tên đó nữa, nhất là cái người trước mắt tự tìm đường vào chỗ chết này!

Ôi.

Cậu ta ở trong trại tạm giam còn an toàn hơn một chút.

Đi ra ngoài...

"Chỉ một thôi."

Trương Tiểu Bàn ấm ức: "Em không ngu, biết người nào có thể đòi tiền, người nào không thể đòi. Ngược lại em không quan tâm mấy tên tu luyện đó. Người em tìm là một tên đệ tử thiên tài có thực lực mạnh mẽ, gia tộc của bọn họ rất coi trọng danh tiếng, vậy nên em mới đòi bọn họ."

"Ai vậy?"

Lục Minh tò mò.

"Chu Dương."

Trương Tiểu Bàn thở dài.

Hả?

Lục Minh tỉnh táo lại.

Chu Dương?

"Cái tên dùng thương ấy hả?"

Lục Minh như có điều suy nghĩ.

"Ừm."

Trương Tiểu Bàn ngập ngừng: "Miễn cưỡng thôi, của tên đó không hẳn coi là thương, vừa ngắn vừa nhỏ, còn không bằng em, dùng tăm xỉa răng để hình dung còn được…"

Lục Minh: "???"

Tên này nói gì thế?

Tôi nói là vũ khí, cái thứ trong tay anh ta kia mà!

Lục Minh: "Video thì sao?"

Trương Tiểu Bàn: "Sau khi anh ta đưa tiền thì em tiêu hủy rồi!"

Lục Minh: "Ngay cả cuộn phim cậu cũng không giữ?"

Trương Tiểu Bàn: "Người ta không phải kẻ ngu, em dùng máy ảnh dùng một lần, giữ lại cuộn phim sẽ bị oánh chết đấy."

Lục Minh: "Cậu thế này mà không sợ bị oánh chết à?"

Trương Tiểu Bàn: "Không sợ, em nói với anh ta, em cài đặt email tự động và tin nhắn rồi, nếu em chết sẽ tự động gửi cho tất cả họ hàng bạn bè gia tộc của anh ta, kể cả khi không có chứng cứ, mấy người đó sẽ biết đã xảy ra chuyện gì."

Lục Minh: "Vậy sao cậu lại ở đây?"

Trương Tiểu Bàn: "Bị người khác tố cáo, có một cô gái quá ngu ngốc, quay video bị phát hiện."

Lục Minh: "Cậu không sợ làm lỡ mất con gái nhà người ta à?"

Trương Tiểu Bàn: "Không đâu, căn phòng em chuẩn bị nằm ở bên phải tòa nhà cảnh sát, không có tên tu luyện nào dám giết người ở đây đâu."

...

Hai người đối đáp trôi chảy, nói chuyện liến thoắng.

Sắc mặt của Trương Uy bên cạnh càng ngày càng tối sầm.

"E hèm."

Anh ta thật sự không thể nhịn được nữa, đằng hắng vài tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Bà mợ nó.

Đây là trại tạm giam!

Có cảnh sát là anh ta đang ở đây!

Mấy người cứ quang minh chính đại thảo luận chuyện này như vậy à???

Có thể cho anh ta chút mặt mũi được không?

Còn nữa, sắp xếp ở gần tòa nhà cảnh sát là ý gì? Núp trong bóng tối quẩy sung quá nhỉ, coi thường những cảnh sát bọn họ hay gì?

Soạt!

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Gương mặt của Lục Minh không chút biểu cảm nhìn Trương Tiểu Bàn trước mắt, một tên vô dụng, nắm hết sơ hở của Chu Dương trong tay cả rồi vậy mà còn tiêu hủy hết!

Cần cậu làm gì nữa!

"Làm sao đưa cậu ta ra ngoài?"

Lục Minh bỗng nhìn về phía Trương Uy.

"Có chút phiền phức."

Trương Uy thở dài: "Người tu luyện bốn sao kia đồng ý mới được, nếu không thả ra cũng sẽ đánh chết cậu ta!"

"Chơi gái cũng là phạm pháp."

Trương Tiểu Bàn nhắc nhở.

"Ha ha."

Trương Uy cười nhạt: "Hắn ta đã nộp tiền phạt rồi."

"..."

Sắc mặt Trương Tiểu Bàn khó coi.

"Chu Dương cho cậu bao nhiêu?"

Lục Minh đột nhiên hỏi.

"E hèm."

Trương Tiểu Bàn nhìn Trương Uy đằng hắng một tiếng: "Không, không nhiều, chỉ mười nghìn."

Trương Uy vô cùng nghi ngờ.

Thật sự chỉ có mười nghìn?

Hay là vì sợ bị phạt nên mới nói chỉ có mười nghìn?

"Ha ha."

Lục Minh cười giễu.

Anh cũng không tin.

Tên Trương Tiểu Bàn này tuyệt đối là một tên nhát gan, chỉ mười nghìn sao có thể để cậu ta liều mạng đi làm chuyện này được? Vậy nên số tiền thật sự chỉ sợ là không ít.

"50%, tôi đưa cậu ra ngoài."

Lục Minh cười híp mắt nói.

Nếu như là tiền của người khác, anh thật sự chưa chắc đã dám đòi.

Nhưng là của Chu Dương?

Ha ha ha.

"Không thể được!"

Trương Tiểu Bàn trừng mắt thật lớn: "Anh có biết 50% là bao nhiêu không?"

???

Sắc mặt của Trương Uy khó coi liếc nhìn cậu ta, không phải cậu ta mới nói mười nghìn à?

"50%."

Lục Minh cười tủm tỉm nhìn cậu ta: "Cậu xem, bao nhiêu người cấp bốn sao, tôi muốn đem cậu ra ngoài cũng phải chịu không ít nguy hiểm đấy…"

"Haizz."

"Anh cũng không thể động vào người cấp bốn sao."

"Cậu nắm thóp họ, tôi thì lại không có, lỡ mà chết…"

Lục Minh cảm thán không ngớt.

"Được rồi."

Trương Tiểu Bàn cắn răng đồng ý: "50% thì 50%."

Có điều...

Cậu ta hoài nghi, Lục Minh thật sự có thể đưa cậu ta ra ngoài sao?

"Anh sẽ không gọi chị của anh đến đấy chứ?"

Trương Tiểu Bàn có chút sợ hãi.

Nếu như Lục Nhan đến thật, chắc sẽ là người đầu tiên đập chết cậu ta, cậu ta không thể gánh nổi tội danh làm hư em trai đâu! Hơn nữa, sao cậu ta lại thấy Lục Minh còn đen tối hơn cả mình thế nhỉ…

"Yên tâm."

Lục Minh phất tay.

"Qua đây."

"Tôi dạy cậu một cách, đảm bảo cậu có thể ra ngoài."

Anh đi tới thầm thì với Trương Tiểu Bàn.

"Thật không?"

Trương Tiểu Bàn rất hoài nghi.

"Yên tâm đi."

Lục Minh vỗ vai cậu ta.

"..."

Nghe xong, biểu cảm của Trương Uy vẫn không đổi, tôi bị ngu, tôi bị điếc, tôi không biết gì hết.

Anh ta không thể động vào ai trong mấy người này!

Trừ tên mập.

Lục Minh thì không cần nói, anh ta vốn không biết,
nhưng sau khi thân quen, anh ta cũng biết thân phận của cậu ấy không tầm thường, nếu giam cậu ấy thật thì cả trại tạm giam này sẽ ngủm hết luôn!

Bên kia thì sao?

Tất cả đều là người tu luyện bốn sao!

Chuyện này, anh ta cứ an tâm làm một cảnh sát là được!

Ừm…

Còn chuyện của Chu Dương thì sao?

Tốt nhất là im hơi lặng tiếng coi như chẳng có chuyện gì xảy ra là được!

Hai bên đều không muốn nhắc đến, lập chuyên án cũng không thể được, nếu không Chu Dương sẽ giết chết bọn họ!

Ai dám tìm đường chết?

"Gọi tên kia tới, giờ tôi muốn ra ngoài."

Trương Tiểu Bàn hét lên.

Rất nhanh sau đó, tên tu luyện bốn sao kia nhanh chóng đi tới, cười giễu cợt nhìn Trương Tiểu Bàn.

Hắn ta vốn muốn đập chết tên mập này, nhưng vì tòa nhà cảnh sát ở ngay bên cạnh, hơi thở vừa bùng nổ thì đã bị phát hiện rồi, sau đó mọi chuyện thành ra thế này.

Có điều, chẳng sao cả.

Chỉ là một chuyên gia ảo cảnh hai sao…

"Giam lại!"

"Giam cậu ta cả đời đi!"

Người tu luyện lạnh lùng nói.

"Đến đây!"

Trương Tiểu Bàn tức giận nhìn hắn chằm chằm: "Anh qua đây! Đừng có đứng đó, chúng ta tiếp tục làm lớn chuyện lên, tôi muốn lên tòa kiện anh! Tôi muốn làm lớn chuyện này lên!"

???

Người tu luyện mông lung.

Làm lớn chuyện?

Hắn liếc mắt nhìn tên mập này, tên này bị ngu à? Chỉ một thân một mình, không người thân không bạn bè không vợ con, càng làm to chuyện thì có ích lợi gì?

"Tùy thôi!"

Hắn lạnh giọng cười nói.

"Tiếp tục giam hắn cho tôi."

Hắn dặn dò cảnh sát xong liền bỏ đi.

Hiện giờ hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm, không có thời gian để lãng phí ở đây.

Có điều, đúng lúc hắn chuẩn bị bỏ đi, Trương Tiểu Bàn đột nhiên hét lớn: "Được, anh để tôi kiện, vậy thì tôi sẽ kiện anh. Tôi phải giúp người nhà đã yên nghỉ trong phần mộ lấy lại công bằng!"

Đợi đã?!

Người tu luyện bỗng nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.

Phần mộ?

Người nhà?

"Tro cốt của cha tôi mất rồi!"

"Ông nội tôi cũng bị mấy người tu luyện này phá!"

"Hu hu hu…"

"Trên bộ xương của cô Hai tôi cũng có dịch thể không xác định… mấy người tu luyện bốn sao các người thật quá độc ác."

"Còn có chú Hai đáng thương của tôi."

Trương Tiểu Bàn gào khóc.

Tên tu luyện bốn sao đó chết lặng bối rối.

Thì ra...

Đây cũng là người nhà của người bị hại?

Hỏng rồi!

Hiện giờ hoạt động biểu tình đang diễn ra, càng ồn ào càng lớn chuyện, nếu như vào lúc này Trương Tiểu Bàn đi kiện mấy người bọn họ thì…

Ai còn quan tâm chuyện bắt gian tống tiền chứ?

Ánh mắt của mọi người sẽ đều tập trung lên mấy người tu luyện bọn hắn!

Đương nhiên, thực lực của bọn hắn rất mạnh.

Nhưng như vậy cũng không thể chống đối với cơ quan chính quyền!

Bọn họ không nhớ là mình đã giết người! Để Trương Tiểu Bàn kiện thì chắc bọn họ sẽ gánh trên lưng một đống tội danh đáng sỉ nhục, không thể rửa sạch!

Không!

Không được!

Không thể để cho cậu ta đi kiện được!

Da đầu của người tu luyện bốn sao bỗng tê dại.

Giờ khắc này, Trương Uy và Lục Minh đang nhìn nhau cách đó không xa.

Chuyện này…

Lục Minh chỉ muốn cậu ta nhắc lại chuyện này thôi mà?

Tên này… lại tự biên tự diễn?

"Cậu ta có người nhà hả?"

Lục Minh kinh ngạc.

"Không biết, hồ sơ không có gì cả."

Trương Uy nhún vai.

"Hình như không có."

Lục Minh tặc lưỡi.

Nếu người nhà của Trương Tiểu Bàn còn sống, chắc sẽ đánh cậu ta chết tươi!

Quá ác độc!

Có điều.

Ác độc nhưng có hiệu quả rõ rệt!

Cuối cùng, tên tu luyện bốn sao kia không những không đòi giam Trương Tiểu Bàn, thậm chí còn bị Trương Tiểu Bàn đòi một số tiền bồi thường lớn, khiến cho Lục Minh kinh ngạc!

Nhìn đi nhìn đi.

Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!

"Đáng tiếc."

Lục Minh sờ sờ gò má của mình.

Quá đẹp trai, vừa nhìn đã thấy không phải là người làm mấy chuyện như vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện