Tầng núi thứ tư.
Điểm xuất phát ban đầu.
Lục Minh ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt.
Thật sự... Anh vô tội.
Là như vậy.
Không phải mọi người đều bắt đầu phá hủy kiếm khí sao?
Vốn dĩ Lục Minh cũng muốn đi cùng, sau đó anh ngẫm nghĩ lại, thẻ bài tốt nhất để phá hủy kiếm khí có lẽ là thẻ phá hủy, anh đi theo mọi người không thích hợp lắm, rất dễ bị Cao Thiên Lang đánh chết. Vì vậy, anh muốn ở lại đây, chuẩn bị làm một ít thẻ phá hủy và một số trâu năng lượng.
Thật đó.
Một vài thao tác đơn giản mà thôi.
Anh đã nghĩ xong xuôi, lần này sẽ không cạnh tranh hạng nhất với các cao thủ đó... Dù sao việc nâng cao thẻ gốc vốn không có hiệu quả rõ ràng đối với chuyên gia chế tạo thẻ bài.
Cùng lắm càng dai sức khi phong ấn thẻ bài?
Sẽ không bị quá sức?
Chỉ thế mà thôi.
Đương nhiên, nếu anh thật sự muốn cạnh tranh, cũng không tranh nổi!
Dù sao anh chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài, bên đó rất nhiều kiếm tu năm sao, còn có chuyên gia vu thuật năm sao, còn có chuyên gia nguyên tố sáu sao... Toàn là cấp bậc cao thủ!
Anh góp vui được gì?
Vì vậy, anh chỉ muốn ở đây yên tĩnh chế tạo thẻ bài!
Tối đa hóa thực lực của bản thân, tối đa hóa lợi ích, cố gắng tăng thẻ gốc một chút là được, một mục tiêu rất đơn giản lại nhỏ bé!
Vì vậy, anh làm ra một đống thẻ phá hủy một cách rất nghiêm túc.
Hàng nghìn hàng triệu con trâu đồng thời xuất hiện...
Thật ra thực lực của những con trâu năng lượng kia không mạnh lắm, cho dù số lượng có nhiều hơn nữa cũng chỉ phá hủy được một khu vực kiếm khí mà thôi, tuy nhiên ngay lúc bọn chúng đồng thời giẫm đạp...
Toàn bộ dãy núi chấn động, phát ra tiếng gào thét thảm thương vì không chịu được giày vò.
Sau đó nữa...
Thì trở thành như vậy đó.
Kiếm khí thật sự chỉ bị phá hủy ở một khu vực nhỏ, tầng núi thứ tư lại chấn động sụp luôn.
Ơ, ơ...
Bản thân Lục Minh vẫn chưa hoàn hồn.
Thật sự.
Mày là truyền thừa đó!
Đâu phải là cái nơi như khu mỏ kia!
Mày đường đường là di tích truyền thừa kiếm tu xa xưa, sao có thể như bã đậu phụ vậy!
Mày là núi giả chắc?!
"Chị ơi?"
Lục Minh nhìn về phía Lục Nhan.
"..."
Ánh mắt của Lục Nhan nhìn chằm chằm Lục Minh thật lâu một cách kỳ lạ, lúc này mới lên tiếng nói: "Thành thật khai báo đi, người chà đạp Cao Tiểu Tinh người ta có phải là em không?"
"???"
Lục Minh toát mồ hôi hột, cái gì gọi là chà đạp chứ!
Đó gọi là lỡ tay!
"Việc đó chẳng qua là ngoài ý muốn."
Lục Minh thở dài.
"Vậy lần này thì sao?"
Lục Nhan nhìn về phía xa xa.
Ầm!
Một tiếng ầm vang.
Lại là một khu vực kiếm khí nứt toác trong cơn chấn động.
"Ờ..."
Lục Minh dừng một chút, nói một cách thận trọng: "Cũng là ngoài ý muốn mà?"
"Ha."
Khóe miệng của Lục Nhan lộ ra một nụ cười.
Người em trai này càng ngày càng thú vị nhỉ.
...
Ầm!
Ầm!
Sự sụp đổ của tầng núi thứ tư vẫn đang diễn ra.
Kiếm khí đầy trời nổ tung.
Với thực lực của Lục Minh vốn không thể phá hủy những kiếm khí này, nhưng lần tan vỡ này không phải là bình phong của kiếm khí, mà chính là tầng núi thứ tư!
Ùng...
Kiếm khí chuyển động.
Một cảnh tượng kinh người đột ngột xuất hiện.
Những kiếm khí nổ tung chợt hóa thành từng luồng ánh sáng tràn ra.
Mục tiêu... rõ ràng là thẻ gốc của Lục Minh!
Vèo!
Vèo!
Từng luồng ánh sáng điên cuồng tràn vào thẻ gốc.
Thẻ gốc tia chớp biến đổi kỳ lạ vì sự xuất hiện của anh mèo, bỗng nhiên bắt đầu tiếp nhận sự tôi luyện của kiếm khí, bắt đầu thay đổi giữa vô số kiếm khí!
Vù...
Kiếm khí liên tục vọt tới không ngừng.
Vù...
Ánh sáng trong thẻ gốc lóe lên.
Lục Minh có thể cảm nhận rất rõ ràng, thẻ gốc trong tay anh trở nên ngày càng mạnh mẽ, ngày càng cứng cáp trong sự tôi luyện của kiếm khí...
Có trời mới biết!
Gần như 90% kiếm khí ở cả tầng núi thứ tư đều tràn vào thẻ gốc của Lục Minh!
Đây chính là kiếm khí dũng mãnh có thể tôi luyện ra kiếm thai của kiếm tu năm sao, đây chính là kiếm khí có thể khiến chuyên gia nguyên tố sáu sao mừng rỡ như điên, mà bây giờ...
Tất cả đều bị thẻ gốc của Lục Minh hấp thu!
Soạt!
Những kiếm khí xuất hiện tạo thành một vòng tròn cực lớn quanh thẻ gốc.
Một lúc lâu sau, nó mới hấp thu hết tất cả năng lượng!
Thẻ gốc hoàn toàn lột xác.
Lục Minh: "..."
Thẻ gốc này...
Lục Minh dừng một chút.
Tinh thần của anh lẻn vào biển ý thức, nhìn thoáng qua mèo mun đang ngủ.
Vù...
Anh đặt thẻ gốc bên cạnh mèo mun một cách dè dặt.
Mèo mun đang ngủ say dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, thế là ôm thẻ gốc gặm theo thói quen.
Rột rột!
Âm thanh giòn giã vang lên.
Một vật quen thuộc lăn lông lốc qua đây...
Lục Minh liếc nhìn, hình như là nửa cái răng mèo.
??!
Trời đất quỷ thần ơi!
Lục Minh giật bắn mình, ý thức tiêu tan ngay tại chỗ không chút do dự, trước khi rời đi, hình như anh nghe thấy tiếng mèo kêu tức giận.
Ừm...
Chắc nó không nhìn thấy mình!
Chắc chắn.
Lục Minh thở phào nhẹ nhõm.
Anh thật sự không ngờ tới, anh mèo trong thời kỳ hồi phục lại yếu như vậy...
Uầy.
Hoặc có lẽ thẻ gốc lại cứng như vậy ư?!
Sau khi cơ thể lột xác đến ba sao đỉnh cao, ý niệm lột xác thành đĩa CD, bây giờ ngay cả thẻ gốc cũng lột xác? Đợi đã, vì sao anh toàn tăng những thứ quái lạ này?
Anh chính là chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Lục Minh nhìn tu vi năng lượng của bản thân, vẫn là thời kỳ đầu của hai sao, vốn chẳng tăng lên bao nhiêu!
Giờ khắc này, ánh sáng ngợp trời kết thúc.
Cuối cùng, quang cảnh ở tầng núi thứ tư đã khôi phục lại sự bình yên.
Bụi mù khắp bầu trời biến mất, kiếm khí như rừng cũng không còn, chỉ còn lại những cái hố to trơ trọi giữa núi rừng...
Bị kiếm khí nổ tung.
Ngoài ra cũng không còn gì khác.
Đúng vậy.
Cả tầng núi thứ tư đều không còn gì nữa!
...
Ở nơi nào đó.
Ông lão tóc bạc già nua đang ngẩn người.
Bỗng nhiên cảm thấy mặt đất chấn động, chưa kịp phản ứng đã bị một tảng đá lớn từ trên đỉnh đầu đập xuống, chôn sống luôn... Mãi một lúc lâu sau mới bò được ra ngoài.
???
Vẻ mặt của ông ta chết lặng nhìn về phía tầng núi thứ tư.
Ồ.
Mất một sát hạch...
Quả nhiên.
Đồ khốn kiếp mấy người ngay cả sát hạch cũng không tha!
Biết ngay mà.
Xem ra... truyền thừa thật sự khó mà truyền lại...
Sắc mặt của ông ta đờ đẫn.
Dựa theo tốc độ này, đoán chừng thêm mấy nhóm tới nữa thì cả truyền thừa cũng tiêu luôn.
Có điều, di tích truyền thừa đã yếu tới mức này rồi ư?
Ta nhớ là, di tích truyền thừa được thiết lập ban đầu có thể chống chọi cả đòn tấn công của bảy sao mà...
Haizz.
Kết thúc sớm sớm đi cũng tốt.
Kết thúc...
Ta cũng được giải thoát.
Chỉ tiếc cho truyền thừa...
...
???
Chuyện gì xảy ra vậy?!
Vẻ mặt của mấy người Triệu Vân Sơn ngơ ngác.
Anh ta đã tham gia nhiều lần truyền thừa như vậy cũng chưa từng thấy cảnh tượng như thế, tất cả mọi người đều chém giết nhau vì truyền thừa, anh từng thấy ai phá hủy truyền thừa của người ta chưa?!
Chưa từng có!
Mà bây giờ... xem như anh ta đã gặp được rồi.
Có điều, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ lại thấy được những kiếm khí sau khi nổ tung hóa thành ánh sáng bay
về phía điểm xuất phát, vị trí đó...
Chỉ có hai chị em Lục Minh!
"Đi xem xem."
Mọi người lao về điểm xuất phát.
Nơi đó, Lục Nhan ngồi xếp bằng, tựa như đang hấp thu năng lượng.
"Là cô làm?"
Triệu Vân Sơn thở dài.
"Chê cười rồi."
Sắc mặt của Lục Nhan bình tĩnh.
Đám người Cao Thiên Lang liếc nhau, lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Vừa rồi... lại là Lục Nhan ra tay?!
Khi bọn họ đang dùng hết mọi cách để phá hủy từng thanh kiếm khí, Lục Nhan lại càn quét cả tầng núi thứ tư, rốt cuộc sự chênh lệch giữa bọn họ lớn đến mức nào?!
Truyền thừa...
Truyền thừa thật sự mạnh mẽ như vậy sao?!
Lục Nhan có thể mạnh mẽ như vậy, không phải là vì sự truyền dạy của sư phụ cô ta ư?
Đúng rồi.
Bàn tay của mọi người nắm chặt.
Nếu Lục Nhan đã ra tay thì không cần phải nói nữa.
Truyền thừa vốn dựa vào thủ đoạn của mỗi người, Lục Nhan bỏ qua nhiều như vậy, hiếm khi thấy được một thí luyện sát hạch có ích, ra tay toàn lực là điều đương nhiên.
Có điều, thực lực này hơi kinh người quá mức!
Ngay cả chuyên gia nguyên tố sáu sao nghĩ lại còn rùng mình.
"Truyền thừa..."
Trong lòng đám người Cao Thiên Lang gầm nhẹ.
Sát hạch của tiền bối Nguyệt Ảnh mạnh bạo như vậy, truyền thừa tất nhiên càng mạnh mẽ hơn! Bọn họ chỉ cần cố gắng hết sức thể hiện bản thân thật tốt là đủ rồi!
Có điều, bọn họ không hề chú ý tới ánh mắt của Vương Hiên luôn nhìn chằm chằm Lục Minh.
Bởi vì Vương Hiên rất rõ ràng, cảnh tượng tầng núi thứ tư sụp đổ giống hệt với cảnh tượng thành cũ bị phá hủy y như đúc, đây rõ ràng là tác phẩm của Lục Minh!
Ha.
Không hổ là mục tiêu mà anh ta muốn theo đuổi!
Lục Minh, một ngày nào đó, tôi sẽ đuổi kịp cậu!
Mà giờ khắc này, bia mộ ở điểm kết thúc hiển thị mức độ hấp thu kiếm khí lần này.
Lục Nhan/Lục Minh: 90%.
"..."
Mọi người im lặng.
Đúng vậy.
Những người còn lại cộng lại chẳng qua chỉ có 10%!
Hơn nữa lần này còn có sự phân chia của mấy người hỗ trợ như Ngưu Tinh Hải, cuối cùng chia cho mỗi người chỉ có một phần trăm đáng thương mà thôi!
Thảm đến mức không nỡ nhìn.
Tuy bọn họ tự nhận đã tăng lên không ít, nhưng Lục Nhan thì sao?
Bọn họ nhìn về phía thanh kiếm trong tay Lục Nhan tràn ngập ước ao, với sự tôi luyện gấp mười gấp trăm lần bọn họ, bây giờ vũ khí của Lục Nhan mạnh đến mức nào?
Không ai biết!
Một lúc lâu sau, nhóm kiếm tu mới bình tĩnh lại.
Tuy không được bồi dưỡng kiếm thai rất đáng tiếc, nhưng người ta ra tay dựa vào thực lực của bản thân, bọn họ có thể nói gì? Chỉ có thể cắn răng chịu đựng!
Trong lòng mỗi người nhịn một bụng tức!
Cửa ải kế tiếp!
Cửa ải kế tiếp nhất định phải giành lại!
Bảy lần sát hạch bảy tầng núi, bọn họ còn ba lần cơ hội nữa!
Cho dù chị em Lục Nhan không cạnh tranh truyền thừa, ít nhất bọn họ cũng phải thắng một lần, nếu không, hành trình truyền thừa lần này có phần quá bức bối...
Thế là, bọn họ bước vào tầng núi thứ năm.
Ầm!
Ánh sáng đỏ nổ tung khắp trời.
Tinh thần của mọi người chấn động mạnh mẽ khi nhìn về phía cảnh tượng trước mắt.
Ầm!
Nham thạch nóng bỏng.
Hơi nóng vô tận.
Tầng núi thứ năm lại là vùng đất lửa!
Mặc dù vùng đất lửa có một nửa diện tích là mặt đất, nhưng lại là đường đá vụn cũ kĩ cổ xưa, nhìn có vẻ rất nóng chân...
Lần sát hạch này là gì?
Mọi người nhìn nhau.
"Mọi người thật có phúc."
Ngưu Tinh Hải nhếch miệng cười: "Chắc cửa ải này thử thách kiếm tu nào chịu nhiệt tốt hơn, hoặc kiếm tu nào ngon miệng hơn."
Soạt!
Ánh mắt của các kiếm tu đồng loạt nhìn ông ta.
Sát ý bừng bừng.
Ngưu Tinh Hải không hề sợ hãi, đùa thôi mà, mọi người đều là năm sao, ai sợ ai chứ, mấy người nghĩ mấy người là Lục Nhan chắc? Còn có ánh mắt giết người nữa chậc chậc...
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu nướng thì...
Vẫn là Cao Tiểu Tinh tỏa ra mùi thơm của thuốc ngon miệng, nhấc ra khỏi nồi chính là linh đan đó!
???
Cao Tiểu Tinh luôn cảm thấy ánh mắt của Ngưu Tinh Hải là lạ.
À, không đúng, ánh mắt của tên Ngô Hồng Phi nhìn cô ta cũng kỳ lạ...
Keng!
Một tiếng kiếm vang lên.
Ánh mắt của Cao Thiên Lang lộ ra tia sáng lạnh lẽo: "Dám nhìn bậy nữa thì tôi sẽ giết chết ông!"
"Ha ha."
Ngưu Tinh Hải bĩu môi.
Hù dọa ai đó.
Có điều có thể xem trò vui rồi, đương nhiên ông ta hả hê né qua một bên: "Ha ha, mấy người cứ nghiên cứu đi, ông đây chờ cho mấy người vào nồi..."
Các kiếm tu: "..."
Cho ông vào nồi đó!
Cho cả nhà ông vào nồi hết!
"Để tôi."
Triệu Vân Sơn trầm giọng nói.
Bị chị em Lục Nhan kích thích, bây giờ anh ta cần một lần thắng lợi!
Vì vậy, anh ta trực tiếp bước vào.
Ầm!
Ngọn lửa sôi ùng ục.
Đường đá vụn dưới chân trở nên nóng hừng hực.
Có điều... vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Trong khoảnh khắc anh ta nhấc bước đầu tiên, một tia chớp xé rách bầu trời lao xuống, Triệu Vân Sơn đã sớm có sự chuẩn bị, lạnh lùng hừ một tiếng, tung người lướt qua!
Có điều, tia chớp rơi xuống mặt đất, làm nổ tung đường đá vụn.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Ngọn lửa khắp trời xuất hiện bao trùm Triệu Vân Sơn!
Triệu Vân Sơn chật vật thoát ra khỏi ngọn lửa, một mùi khét toả ra trên người anh ta.
"Hi hi."
Ngưu Tinh Hải nhếch miệng cười: "Kiếm tu đỉnh cao, tay nghề Nguyệt Ảnh, chín 30%..."
Các kiếm tu:???