Translator: Nguyetmai
Quả nhiên có vấn đề.
Vẻ mặt của Lục Minh đầy lạnh lùng.
Ban đầu khi nhìn thấy Giang Phong, anh cũng cảm thấy ông ta có gì đó không đúng. Sau đó anh cố ý nói "trong cơ thể Tiểu Bạch có sinh mệnh" gì đó để kích thích ông ta, ngay lập tức phát hiện có vấn đề…
Tuy rằng Giang Phong đã bộc phát hơi thở và năng lượng của mình, nhưng từ đầu tới cuối đều để lộ ra một cảm giác quái lạ.
Nhất là...
Mùi máu tươi thoang thoảng kia!
Soạt.
Lục Minh nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Anh nhìn xung quanh, trong phòng ngủ không có ai, nhưng mà…
Hình như phòng khách có tiếng động rất nhỏ vang lên, Lục Minh cẩn thận bước qua, lập tức thấy được một cảnh cực kì chấn động.
Nơi đó, Giang Phong ngã trong một vũng máu.
Đương nhiên, Lục Minh đã sớm đoán được tình cảnh này rồi. Nhưng điều khiến anh không ngờ được là giờ phút này tuy rằng lão Giang đã ngã xuống, nhưng mà ông ta vẫn đang cố gắng chữa trị cho bản thân mình.
Ừm...
Dường như cơ thể của ông ta đã bị xuyên thủng.
Các cơ quan bị tổn hại nghiêm trọng, lão Giang cầm kim chỉ trong tay, đang rất cố gắng vá kín một vài cơ quan lại...
???
Mãi mà Lục Minh vẫn không lấy lại được tinh thần.
Trời đất quỷ thần ơi.
Giang Phong còn có tay nghề này á?
"Khụ khụ."
Một tiếng ho khan yếu ớt vang lên, Giang Phong liếc mắt nhìn Lục Minh: "Thầy biết ngay… không thể lừa em được mà… Này, sao em lại biết thầy bị thương?"
Lục Minh lặng im.
Còn cần phải nói sao?
Nếu như là chuyên gia chế tạo thẻ bài bình thường thì cũng thôi đi, nhưng người bị đuổi giết mỗi ngày như lão Giang lại không thể phát hiện được mình và Tiểu Bạch xuất hiện trong phòng sao?
Trừ khi... Ông ta vốn dĩ không có nhà!
Lục Minh có thể xác định, ông ta chỉ mới chạy về thôi.
Anh đoán được lão Giang bị thương nặng nhưng lại muốn giấu giếm Tiểu Bạch. Chỉ không ngờ là, ông ta lại bị thương nặng tới mức như vậy!
"Em có thể giúp thầy một tay không?"
Lục Minh trầm giọng nói.
"Biết khâu vá không?"
Giang Phong hỏi: "Vá đoạn ruột kia của thầy lại đi."
"…"
Lục Minh im lặng.
Anh quả thật không có kỹ năng chuyên nghiệp này đâu.
"Sau này em nên học đi."
Giang Phong thở dài: "Đợi em làm cha rồi em sẽ rõ, tất cả mọi thứ, ví dụ như nấu nướng hay may vá đều cần phải biết..."
"Em có thể để Tiểu Bạch học."
Lục Minh chân thành nói.
"…"
Giang Phong liếc mắt nhìn Lục Minh: "Nếu thầy có thể cử động, nhất định sẽ đánh chết em ngay lập tức."
"Ha ha."
Lục Minh chỉ cười mà không nói.
Chính là bởi vì thầy không thể cử động nên em mới dám nói đấy.
"Đi đến chỗ ngăn kéo kia, cầm sợi chỉ màu đỏ ra đây giúp thầy."
Giang Phong nói một cách yếu ớt.
Ông ta vừa nói, vừa nghiêm túc cắt đứt sợi chỉ trong tay.
"Chất liệu của mấy sợi chỉ này khác nhau ạ?"
Lục Minh nghiêm túc thắc mắc.
Quả nhiên, người ngoài ngành không biết tình hình trong ngành mà.
Anh nhìn mà xem, cho dù chỉ khâu lại đường ruột thôi mà cũng phải dùng sợi chỉ khác mới được…
"Đâu phải."
Giang Phong thuận miệng nói: "Chỉ là màu sắc không hợp lắm, dùng chỉ đen khâu ruột rất khó coi, màu sắc không hài hòa, may mà em đã tới."
???
Khuôn mặt của Lục Minh đầy vẻ trời ơi đất hỡi.
Hợp mợ nó ý chứ!
Đã tới lúc này rồi mà thầy còn cân nhắc tới việc màu sắc hài hòa sao?!
Thầy đang khâu lại ruột mình đấy nha!
"Vậy thầy chuẩn bị chỉ màu đen để làm gì vậy?"
Lục Minh cố nén sự kích động muốn bóp chết ông ta.
"Màu đen nhìn có vẻ gầy hơn."
Giang Phong vô cùng thản nhiên nói.
"..."
Lục Minh hết nói nổi.
Anh bỗng nhiên không muốn cứu lão già này nữa.
Sống chết trước mắt rồi mà trong đầu ông ta lại toàn là mấy thứ linh tinh này!
Phí cả công Tiểu Bạch lo lắng.
Rốt cuộc mấy năm qua đứa nhỏ này đã phải sống như thế nào chứ?
"Yên tâm."
"Không chết được đâu."
Giang Phong nằm trong vũng máu, rất dửng dưng bất cần đời: "Đối với em thì đây có thể là giây phút sống chết, nhưng mà với thầy thì thầy đã sớm quen rồi ha ha ha ha."
"Đợi đến khi em quen rồi... đương nhiên sẽ hiểu ra nhiều điều khác nữa."
"Huống chi."
"Có lẽ người đó… còn đang nhìn thầy nữa đấy."
"Giang Phong thầy, tuyệt đối không thể bị… bà ấy xem thường…"
Giang Phong khẽ cắn môi.
Ai cơ?
Trong lòng Lục Minh nhảy dựng.
Người đó... chẳng lẽ vẫn đang dòm ngó?
Vù...
Trong cơ thể Giang Phong bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Lục Minh lại càng hoảng sợ hơn, sau đó anh mới chú ý tới, không ngờ trong cơ thể Giang Phong lại xuất hiện một quả cầu ánh sáng kỳ diệu, không ngừng lập loè giống như đom đóm.
Vù...
Vù...
Hào quang lấp lánh.
Quả cầu ánh sáng kia tỏa ra hơi thở sinh mệnh mờ nhạt bên trong.
Vết thương bên trong cơ thể Giang Phong không ngờ đang khép lại với một tốc độ kinh người.
"Khụ khụ."
Giang Phong ho ra một búng máu: "Thấy không... ha ha, chỉ cần khâu vá tốt, nó sẽ bắt đầu khép lại... Đây chính là đồ vật mà người kia để lại trong cơ thể thầy…"
"Ha ha."
"Người phụ nữ đó..."
Trong giọng nói Giang Phong tràn ngập cảm xúc phức tạp.
"Là mẹ của Tiểu Bạch sao?"
Lục Minh nói khẽ.
"Đúng vậy."
Giang Phong xúc động thật lâu.
Ngoại trừ bà ấy ra thì còn có thể là ai?
Người phụ nữ đó…
Nói không chừng bà ấy đang quan sát bản thân mình thông qua thứ này…
Hà.
Sao có thể để bà ấy coi thường được chứ?
"Mẹ của Tiểu Bạch..."
Lục Minh rơi vào suy tư.
Người phụ nữ đó để lại đồ vật trong cơ thể Giang Phong…
"Có phải quan hệ giữa mọi người bị ngược rồi hay không?"
Lục Minh ngạc nhiên.
"..."
Sắc mặt của Giang Phong rất khó coi. Ông ta liếc nhìn Lục Minh rồi nói: "Chờ ông đây khôi phục lại, nhất định sẽ đánh em một trận."
"Khụ khụ."
Lục Minh ho khan.
Chờ thầy khôi phục thực lực rồi nói sau đi, đã yếu ớt như thế này rồi thì đừng có giả vờ giả vịt làm gì nữa.
Vù...
Vù...
Quả cầu ánh sáng kia đang giúp ông ta khôi phục lại.
"Em biết thầy bị người ta đuổi giết sao?"
Giang Phong trầm giọng nói.
"Vâng."
Lục Minh khẽ gật đầu.
"Đúng thật là, cái gì chị của em cũng nói cho em được."
Giang Phong liếc mắt nhìn anh.
Ha ha.
Lục Minh không giải thích.
Có một người chị thật là tốt, trách nhiệm gì cũng gánh được hết.
"Lần này..."
"Kẻ địch quả thật có chút lợi hại."
Năng lượng trong cơ thể Giang Phong vận chuyển khó khăn, ruột vừa mới khép lại văng tung tóe một lần nữa, giống như đang có vật gì đó gây trở ngại cho việc khôi phục, nhìn có vẻ rất kinh khủng.
"Thầy có sao không?"
Lục Minh có chút quan tâm.
"Yên tâm."
"Không chết được..."
"Tên kia đã bị thầy giết chết rồi."
Giang Phong hít sâu một hơi.
Ông ta muốn khôi phục, nhưng mà vẫn không nhịn được lại phun một ngụm máu ra.
Máu này…
Lục Minh liếc nhìn.
Anh ngạc nhiên phát hiện vết máu mà Giang Phong phun ra lại có màu tím mờ nhạt, trong cơ thể của ông ta tựa như đang có một luồng năng lượng màu tím mờ ảo vờn quanh.
Những thứ này…
Két...!
Quả cầu ánh sáng kia như đang đấu tranh với năng lượng màu tím.
À...
Lục Minh đã hơi hiểu rõ, chính là mấy thứ đó đã khiến vết thương của Giang Phong nặng thêm sao?
Nói như vậy...
Có lẽ...
Tinh thần của Lục Minh khẽ nhúc nhích, anh móc một tấm thẻ tan biến ra rồi hấp thu năng lượng màu tím kia.
Xoẹt!
Một phần nhỏ năng lượng biến mất trong không khí!
Không ngờ tình trạng của Giang Phong lại thật sự đỡ hơn một chút.
Có ích rồi!
Lục Minh phấn chấn tinh thần.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Từng tấm thẻ tan biến lần lượt chớp sáng, quả thật đã làm những năng lượng kia tiêu tan đi rất nhiều, mãi cho đến khi chỉ còn lại một chút năng lượng màu tím mờ nhạt đã dung hợp với cơ thể và không thể nào loại bỏ được nữa, anh mới chịu dừng tay.
Vù...
Vù...
Tốc độ trị thương của Giang Phong rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều.
Hồi lâu sau, ông ta từ từ
mở mắt.
"Cảm ơn em."
Giang Phong có phần ngạc nhiên.
Vốn tưởng rằng lần này cần phải rất thời gian rất lâu mới có thể khôi phục, có khả năng đến lần tập kích tiếp theo cũng chưa thể khôi phục lại được, không ngờ rằng Lục Minh lại có phương pháp này!
Đứa nhỏ này...
"Thầy nợ em một ân tình."
Giang Phong thở dài thườn thượt.
Không nói đến chuyện của Tiểu Bạch, lần này ông thật sự đã nợ một ân tình rất lớn.
"Không có gì."
Lục Minh hờ hững.
"Về sau có khó khăn gì, thầy sẽ ra tay giúp em một lần."
Vẻ mặt Giang Phong rất nghiêm nghị, nhưng sau khi nói xong, ông ra nhanh chóng ý thức được điều gì đó, dừng một chút rồi lại nhấn mạnh: "Bảy sao trở lên thì không tính."
??
Lục Minh chả hiểu gì, ông đây sẽ chạy đi trêu chọc bảy sao à?
"Ha ha."
Giang Phong chỉ nở nụ cười hiền lành.
Bảy sao...
Nếu ngày nào đó thằng nhóc này chạy đi trêu chọc chín sao ông cũng tin nữa là!
Thật quá khổ tâm mà!
Nghe nói truyền thừa Nguyệt Ảnh đã bị hủy hoại không còn gì nữa rồi, không cần nghĩ cũng biết là do ai làm đấy.
Chỉ là lần này ông ta thật sự đã trách oan Lục Minh, Lục Minh chỉ khiến cho hòn đảo kia bị nứt ra thôi, ít nhất nó vẫn còn ở đó, nhưng lúc sau lại bị cô gái Tiểu Tinh đó nhấn chìm…
Vù...
Ánh sáng trong tay ông ta chuyển động.
Ngay cả năng lượng của ông ta cũng mang theo một một màu tím nhạt…
"Em không có cách nào loại bỏ những thứ này."
Lục Minh thở dài.
"Thầy biết."
Giang Phong khẽ gật đầu: "Chú thuật đi vào cơ thể… có lẽ không thể nào khôi phục được trong thời gian ngắn. Thầy muốn ra ngoài tránh một khoảng thời gian, thừa dịp này khôi phục sức khỏe."
Tuy rằng hiện giờ ông ta đã chữa hết ngoại thương, nhưng nội thương quá nặng!
Nhất là sức mạnh nguyền rủa màu tím đã dung hợp với cơ thể này!
Nhất định phải giải quyết nhanh chóng.
"Em hiểu rồi."
Lục Minh trầm giọng nói: "Em sẽ chăm sóc Tiểu Bạch thật tốt."
Giang Phong: "..."
Điều ông đây lo lắng chính là tên nhóc cậu đó, được chứ?!
Không biết thằng nhóc này đã hạ thuốc mê gì cho Tiểu Bạch, hiện giờ con bé kia nói câu nào cũng phải nhắc đến Lục Minh, khiến người làm cha như ông cũng phải ghen tị vô cùng.
Nếu cứ phát triển theo tốc độ này…
Có nên giao Tiểu Bạch cho ông nội của cô bé nuôi hay không?
Vấn đề là Tiểu Bạch sẽ nghe lời sao?
Được rồi.
Giang Phong thở dài.
Tùy duyên đi.
Dù sao Tiểu Bạch vẫn còn nhỏ tuổi, muốn bận tâm cũng phải là chuyện của mấy năm nữa cơ... Nhưng mà đến khi nó trưởng thành thì tình cảm cũng ổn định rồi, có phải càng không dễ chia rẽ hay không?
Hầy.
Sầu chết đi được...
Hơn nữa chị gái của Lục Minh lại mạnh quá mức, không biết có thể sống hòa thuận cùng với Tiểu Bạch được không nữa...
Còn cả chuyện về đời sau nữa, với thân phận của Lục Minh thì sẽ không có khả năng ở rể, đoán chừng về sau bọn nhóc còn phải mang họ Lục, muốn để lại một ngọn lửa duy trì hương hỏa cho nhà họ Giang cũng không được…
Với cả, tên nhóc Lục Minh này quá đẹp trai.
Thư sinh dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt!
Lúc trước nghe con bé Tiểu Bạch nói, đã có một vài đứa con gái tới cửa hàng rồi…
Thật không tốt.
Nhỡ may về sau nó bắt nạt Tiểu Bạch thì biết làm sao bây giờ?
Con bé Tiểu Bạch kia ngốc quá, nói không chừng bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền ấy chứ...
Hầy.
Ngẫm lại thật đau đầu.
Có nên đánh chết cậu ta ngay bây giờ luôn không?
Hầy.
Ý tưởng này được đó.
"Hiệu trưởng?"
Lục Minh nhìn sắc mặt Giang Phong lúc xanh lúc trắng, không biết ông ta đang suy nghĩ chuyện gì.
Hiển nhiên, anh sẽ không biết, đồng chí hiệu trưởng vĩ đại, thân làm gà trống nuôi con, bởi vì lo lắng về vấn đề tình cảm của con gái mà đã thay đổi vô số suy nghĩ trong đầu…
Trong này bao gồm rất nhiều cách thủ tiêu Lục Minh mà không để bị phát hiện như thế nào…
"Không có chuyện gì."
Giang Phong thở dài thườn thượt.
Được rồi.
Con cháu tự có phúc của con cháu.
Hơn nữa, có Lục Minh chăm sóc Tiểu Bạch, ông ta có thể rảnh tay đi làm một số chuyện trước đây không tiện làm.
Ví dụ như… chuyện đó.
"Chăm sóc nó thật tốt đấy."
Giang Phong dặn dò: "Thầy biết em không thích đi học, trở về thầy sẽ cho em một suất tu luyện sinh."
Hả?
Trong lòng Lục Minh nhảy dựng.
Tu luyện sinh không cần lên lớp, không cần tham gia thi cử, còn có thể nhận được tất cả ưu đãi từ trường học, chủ yếu nhất là có thể tham gia một vài hoạt động đặc biệt!
Anh có thể hiểu thế này.
Tu luyện sinh là đặc cách đặc biệt được tạo ra dành riêng cho thiên tài!
Mọi người có thể không đi theo con đường bình thường!
Mọi người có thể tu luyện bằng cách của mình!
Chỉ cần... anh có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
Giống như di tích truyền thừa Nguyệt Ảnh, một khi mở ra một lần nữa, nhóm đầu tiên tất nhiên sẽ được ưu tiên cho tu luyện sinh, còn có bí cảnh phó bản các kiểu…
Chỉ cần đảm bảo an toàn, nhóm đầu tiên sẽ luôn là tu luyện sinh.
Bởi vì thực lực của bọn họ rất mạnh!
Vì vậy tư cách tu luyện sinh vô cùng đáng quý.
Ngay cả Học viện Đệ Nhất cũng không có quá nhiều đâu.
Lục Minh thật sự không ngờ rằng, trường dạy nghề Tam Xá Khẩu cỏn con này của bọn họ còn có một…
Ồ.
Khó trách người ta luôn muốn có quan hệ với ông ta.
Nếu như suất này là cố định, vậy Tam Xá Khẩu không còn nữa thì có phải suất này sẽ bị để trống hay không?
Chậc chậc.
Thầy nhìn đi này, con người bây giờ rất xấu xa đó nha.
Còn chuyện ở trường học…
Nhìn bên ngoài thì đây chỉ là một vụ khiếu nại rất đơn giản, không ngờ đều do người ta tính toán tỉ mỉ từ trước, người bị gài bẫy chắc cũng không biết là vì sao đâu.
"Về phía trường học…"
Lục Minh cảm thấy vẫn nên nói sự kiện kia cho ông ta biết thì tốt hơn.
"Phía trường học để tôi lo."
Giang Phong cắt ngang lời anh, tự tin nói: "Yên tâm, đây đều là thứ mà em nên có được."
"Không phải chuyện này."
Lục Minh thở dài: "Ý của em là, nếu như thầy không quản lý nữa thì trường học sẽ sớm không còn nữa."
"Hả hả?"
Vẻ mặt của Giang Phong lơ mơ.