Editor: Nguyetmai
Hội trường thể thao.
Tiểu Nghiêm rất nghiêm túc đi lên sân đấu, nhìn Lục Minh trước mặt: "Tôi sẽ đánh bại anh."
"Đội trưởng của cậu cũng nói như vậy."
Lục Minh thở dài.
Đứa trẻ này còn quá nhỏ, không nỡ ra tay.
"Tôi biết."
Tiểu Nghiêm gật đầu: "Nhưng anh đã hết thẻ bài rồi."
"..."
Lục Minh đưa tay sờ túi thẻ bên hông, thế mà thực sự chỉ mò ra được một tấm thẻ bài!
Đúng vậy.
Anh chuẩn bị hai mươi tấm thẻ bài, giờ chỉ còn lại vỏn vẹn có một tấm.
Bởi vì theo lẽ thường, thi đấu vòng sơ loại cấp thấp này không phải kiểu một tấm hạ một người, năm tấm là kết thúc chiến đấu sao? Có trời mới biết vì sao giờ lại đấu với học viện mạnh trong top 100?
Hơn nữa...
Kế sách của đối phương còn thâm sâu hơn anh!
Dùng cách đấu tiêu hao, dùng cơ thể của chính mình để tiêu hao thẻ bài của anh!
Xem anh là BOSS để đánh à?
"Haiz."
Lục Minh thở dài một hơi: "Không thể coi tôi là một kẻ tầm thường sao?"
Thậm chí ngay cả điều này họ đều đã tính đến sao?
"Thầy nói, cần giữ sự kính nể với kẻ địch."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nghiêm rất nghiêm túc, đồng thời sửa cách nói: "Anh nên đổi túi thẻ, túi thẻ của anh đang dùng quá mỏng, có thể bị người ta đoán được số lượng thẻ bài của mình một cách dễ dàng."
Lục Minh: "..."
Anh nhìn sơ lại túi thẻ bên hông mình.
Ừm...
Túi này hình như là của trường học tặng.
Đúng là nên thay mới rồi.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Bạch học với mình lâu như vậy cũng không có một túi thẻ phù hợp, là mình sơ suất rồi.
Nghe nói túi thẻ mới nhất của cửa hàng flagship Diệp Tử đang có khuyến mãi mua một tặng một, vừa hay có thể mua một túi cho Tiểu Bạch...
Nhân tiện để cho lão Giang chi trả.
Hoàn hảo.
"Tôi có cảm giác anh khinh thường tôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nghiêm nghiêm nghị.
Mười bốn tuổi, thật ra nhỏ hơn Lục Minh vài tuổi.
Chỉ có điều, bởi vì ở độ tuổi này đang là tuổi lớn nên trông Tiểu Nghiêm cũng giống như những đứa trẻ khác, rất non nớt...
Biểu cảm nghiêm túc này càng đáng yêu.
"Đâu có."
Lục Minh lộ ra nụ cười hiền lành.
"Tôi sẽ đánh bại anh."
Tiểu Nghiêm nghiêm túc.
Cậu ta biết rõ uy lực của kiếm khí thu thủy.
Đặc điểm của kiếm khí này là tốc độ cực nhanh, uy lực mạnh mẽ, lúc anh chưa phản ứng kịp, có thể nó đã dán thẳng vào mặt của anh rồi...
Nhưng Lục Minh chỉ còn lại một đường kiếm khí!
Chỉ một đường này sẽ không có cách nào phá được phòng thủ của mình!
Trận chiến này, mình chắc thắng!
Đương nhiên, dù như vậy, cậu ta cũng không buông lỏng cảnh giác.
Tuổi tác là ưu thế của mình.
Ngụy trang, cũng là một ưu thế.
Lục Minh khinh thường mình là chuyện tốt. Đội trưởng có thực lực mạnh như vậy, nói chưa xong đã bị Lục Minh đánh văng ra ngoài, ngược lại hình thể và tướng mạo của mình bây giờ rất dễ dàng tranh thủ được cơ hội nói chuyện, mà cơ hội này sẽ cho cậu ta thời gian quan sát và phân tích Lục Minh...
Góc độ này...
Tư thế này...
Ngay tại lúc này!
Ầm!
Hơi thở của ba sao đỉnh cao chợt nở rộ!
Không chỉ có như vậy, xung quanh cậu ta cũng có năng lượng mờ nhạt vờn quanh khiến vô số người kinh ngạc, bởi vì rõ ràng là năng lực giống với người đội trưởng kia!
Trang bị năng lượng!
Năng lực siêu cấp giống nhau như đúc?
Tự lĩnh ngộ?
Làm sao có thể!
Chỉ có thể là đội trưởng kia dốc sức truyền dạy!
Trang bị năng lượng mang lại không đơn thuần chỉ là phòng thủ, còn tăng sức mạnh trên tất cả các phương diện! Tầng năng lượng kia như áo quần bao trùm toàn thân cậu ta lại!
Vèo!
Hình bóng của Tiểu Nghiêm chợt vút lên.
Cậu ta hóa thành một tàn ảnh lao về phía Lục Minh, toàn thân cậu ta lấp lánh ánh sáng như một mặt trời nhỏ.
Cậu ta rất thông minh.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay sẽ là tuyệt chiêu!
"Phản ứng nhanh quá!"
"Mạnh quá!"
Mọi người kinh động.
Ba sao đỉnh cao!
Năng lực tăng cấp, Viêm Dương Quyền!
Thì ra không ngờ chàng trai này lại mạnh như vậy!
Theo bản năng bọn họ muốn xem Lục Minh phản kích, sau đó nhìn thấy túi thẻ lép kẹp của Lục Minh thì hoàn hồn ngay lập tức, có thể Lục Minh đã hết thẻ rồi!
Nghĩ tới đây, mọi người chợt hưng phấn.
Tuy nhìn Lục Minh dùng từng kiếm hạ từng người sảng khoái thật, nhưng người này đáng đánh lắm!
Lúc này, tất nhiên bọn họ hy vọng chàng trai này có thể đánh bại Lục Minh.
Ba sao đỉnh cao!
Năng lực siêu cấp!
Tuổi lại nhỏ hơn!
Chàng trai này nhìn thế nào cũng thiên tài hơn cả Lục Minh!
Lục Minh... dường như chỉ có hai sao?
Đương nhiên, cấp sao không phải mấu chốt, điều quan trọng là, Lục Minh là chuyên gia chế tạo thẻ bài, hơn nữa đã hết thẻ...
Chuyên gia chế tạo thẻ bài không có thẻ nghĩa là sao?
Chính là như lúc tinh thần của chuyên gia nguyên tố khô kiệt, cung thủ không có mũi tên.
Đó chính là một con cá khô!
Kiểu thuần túy, không có cơ hội trở mình!
"Tuyệt."
Mọi người vui tay vui mắt.
Kiếm khí của anh mạnh thì sao chứ?
Chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu mà anh khoác lác có mạnh hơn nữa thì sao chứ?
Đây là thi đấu!
Ở đây có quy tắc!
Bởi vì chuyên gia chế tạo thẻ bài chỉ có thể chế tạo thẻ bài trong thời gian thi đấu, vì thế nếu chuyên gia chế tạo thẻ bài tiêu hao hết thẻ cũng là chuyện thường gặp, mà hậu quả...
Thông thường đều rất thảm!
Bọn họ đưa mắt nhìn, chỉ thấy một mặt trời nhỏ nhằm về phía Lục Minh, nhanh chóng lao về phía Lục Minh đang đứng, mà Lục Minh hoàn toàn không phản ứng kịp.
"Chắc sẽ bị thương nặng."
"Chà chà..."
"Nếu như cậu ta thi triển kiếm khí đỡ lại, chắc có thể chỉ bị thương nhẹ thôi."
"Chắc là không phản ứng kịp đâu."
Mọi người thở dài.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài cuối cùng vẫn là chuyên gia chế tạo thẻ bài!
Dù tăng cho mình danh hiệu gì, tăng hiệu ứng gì, cuối cùng anh vẫn là chuyên gia chế tạo thẻ bài! Chuyên gia chế tạo thẻ bài đã không có thẻ bài, sức chiến đấu hầu như là số không!
Một quyền này...
E là Lục Minh khó sống.
Oàng!
Ngọn lửa mạnh mẽ nóng bỏng.
Giờ khắc này, chàng trai được bao phủ bởi ánh sáng đã lao tới trước mặt Lục Minh.
...
Mà lúc này, Lục Minh thật sự có hơi sầu đời.
Không phải bởi vì không phản ứng kịp, trên thực tế, khi chàng trai đó bùng nổ trong chớp mắt, anh đã kịp phản ứng, chỉ là anh đang suy nghĩ mình nên phá giải như thế nào cho hợp lý.
Anh thật sự không nghĩ tới việc sẽ dùng hết thẻ bài.
Tròn hai mươi tấm đấy!
Hết cách, ai có thể nghĩ tới cúp học viện không biết xấu hổ như vậy, lại sắp xếp một đội như thế cho mình, đội này lại chuyên nghiệp như vậy...
Anh có thể làm sao?
Anh cũng rất bất đắc dĩ mà.
Ồ.
Xem ra lần sau phải chuẩn bị thêm một ít.
Vậy làm sao bây giờ?
Nguyệt Luân Sát?
Quá tàn nhẫn.
Chàng trai đáng yêu như vậy, sao có thể giết chết được?
Thẻ gốc?
Thẻ gốc của anh đủ để sánh ngang kiếm thai, nếu như nói cứng... thật đúng là có thể đánh một trận, dù sao hiện nay anh đã là kiếm tu đạt chuẩn...
Có điều, giờ cho nó lộ diện sao?
Không vội.
Lục Minh cảm giác mình vẫn có thể chống đỡ, nếu có thể thì không cho nó lộ diện là tốt nhất, dù sao cũng dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến truyền thừa Nguyệt Ảnh.
Ừm...
Nguyệt Luân?
Cái này lúc đó mọi người đều có.
Nhưng anh không chuẩn bị thẻ Nguyệt Luân!
Làm sao bây giờ?
Lục Minh hơi buồn.
Trước mắt bao người, anh phải có phương pháp xử lý phù hợp.
Ồ...
Anh thấy kiếm khí duy nhất trong tay, tinh thần khẽ chuyển.
Có điều... ngay lúc này.
Ầm!
Đòn tấn công nóng bỏng phủ xuống.
Viêm Dương Quyền của Tiểu Nghiêm đánh đến rồi.
"Đến đây đi!"
Lục Minh khẽ lắc đầu.
Cảm nhận được sự nóng rực, thẻ bài trong tay anh chợt tiêu tan, một luồng năng lượng dưới chân nổ tung, cả người nương vào luồng lực này bay lên không!
Mọi người đều ồ lên kinh ngạc!
"Trời ơi, cậu ta có thể bay?"
"Sao Lục Minh lại bay lên trời rồi?"
"Chẳng lẽ trước đó đã chuẩn bị thẻ bay lượn gì rồi?"
"Có thể."
Mọi người kinh ngạc.
Mà lúc này, chàng trai kia cũng có chút mờ mịt, một quyền ắt trúng của cậu ta rơi vào khoảng không!
Chuyện này...
Chuyện này sao có thể?
Tốc độ này của Lục Minh còn nhanh hơn cậu ta?
Có điều, cậu ta rất thông minh, nhanh chóng phản ứng kịp. Có thể Lục Minh đã chuẩn bị thẻ bài tốc độ nào đó, tạm thời tránh được đòn tấn công của mình.
Thẻ bài thoát thân sao?
Không sao.
Một đòn không trúng, đánh thêm lần nữa!
Lục Minh thả mình trên không trung, không còn cách nào tránh né mới là ngu
xuẩn nhất!
Vì vậy, năng lượng trong tay chàng trai lần nữa ngưng tụ.
Viêm Dương Quyền!
Hướng về phía trước, đánh một quyền về phía Lục Minh!
Ầm!
Ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ như một con rồng lửa vọt lên trời!
Vì vậy, đúng vào lúc này, trên không trung, lúc nãy Lục Minh mượn lực vọt lên, vọt tới điểm cao nhất sau đó, lại xoay người hạ xuống, đối mặt Viêm Dương Quyền trong tay chàng trai, anh nắm tay phải, mượn trọng lực đánh xuống dưới!
"Cậu ta điên rồi?"
Mọi người nhìn mà hoảng hốt.
Lục Minh...
Có phải Lục Minh đã quên mình là chuyên gia chế tạo thẻ bài rồi hay không?
Cậu ta dám đánh chính diện với một chiến sĩ năng lượng ba sao?
"Người này muốn chết sao?"
Ngay cả giám khảo ở tầng cao nhất trong trung tâm thể thao cũng giật mình.
"Chuẩn bị ra tay..."
"Nếu như xảy ra chuyện, nhất định phải cứu được."
"Đã rõ."
Sắc mặt của mọi người nghiêm nghị.
Đây là cúp học viện, không phải kiểu thi đấu trong xã hội, người tham gia cúp học viện đều là sinh viên, nếu như có thể, đừng xảy ra án mạng thì tốt.
Nhất là… hai người này!
Vèo!
Hai cú đấm chợt va chạm trên không trung.
Lửa cháy mạnh sáng tận trời.
Ầm!
Ánh sáng đáng sợ chợt cuộn lên.
Ánh lửa cháy mãnh liệt đó nổ tung vào giờ khắc này, năng lượng kinh khủng giao thoa khiến không ai có thể thấy rõ, mọi người nín thở nhìn về phía giữa sân.
"Không ổn rồi!"
Các giám khảo kinh hoàng.
Dao động này còn mạnh hơn tưởng tượng của bọn họ!
Không kịp cứu người.
Không.
Căn bản không thấy rõ!
Trong lòng bọn họ ớn lạnh, lẽ nào vụ thương vong đầu tiên của cúp học viện năm nay sẽ xảy ra ở nơi này sao? Nhất là hai người có địa vị trước mặt!
Nghĩ tới đây, nhóm giám khảo liền lo lắng.
Hy vọng... không xảy ra chuyện!
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trong hội trường, ai cũng lo lắng và chấn động, đây chính là trận quyết đấu của ba sao đỉnh cao ư? Sao lại kinh khủng như vậy!
"Có cần ra tay không?"
Có người trong nhóm giám khảo thấp giọng nói.
"Không cần."
Một người khẽ lắc đầu: "Hai người đều sống, hơi thở rất bình thường, đừng quấy nhiễu trận thi đấu."
"Được."
Người nọ chỉ có thể coi như không có gì.
Lúc này, trận quyết đấu đã kết thúc, nhúng tay vào cũng không có ích gì nữa.
Có điều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ánh sáng nhanh chóng tiêu tan.
Năng lượng hỗn loạn biến mất.
Lúc này mọi người mới thấy rõ tình hình trong sân, bỗng nhiên mở to mắt nhìn.
Nơi đó, chính giữa sân thi đấu.
Chàng trai nằm trên mặt đất, áo quần trên người đã rách nát, khuôn mặt mù mịt nghi ngờ cuộc đời, mà trước mặt cậu ta, Lục Minh quỳ một chân ở nơi đó.
Đương nhiên, nếu như chỉ có những thứ này thì bỏ đi, mấu chốt là...
Xì!
Xì!
Máu phun điên cuồng đầy người Lục Minh, bắn tung tóe như suối phun vậy.
Chàng trai bị bắn đầy người.
"..."
Mọi người lặng im.
Đây, đây lại là cảnh quái quỷ gì?
Người nào thắng?
Căn bản không biết được!
Thật ra chàng trai kia không bị thương, nhưng dáng vẻ bị chà đạp kia... Lẽ nào Lục Minh thắng? Nhưng cảnh phun máu này...
Cũng quá thảm khốc.
Không biết còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì không thể miêu tả nữa!
Ban giám khảo.
Ban giám khảo cũng đưa mắt nhìn nhau.
Dĩ nhiên bọn họ nhìn ra được ai thắng, có điều bọn họ thật sự không ngờ được, có một ngày lại nhìn thấy kiếm pháp chết tiệt này!
"Kiếm Lạc..."
Một vị giám khảo thở dài một tiếng.
Đúng vậy.
Kiếm Lạc.
Tại thời điểm mấu chốt, Lục Minh dẫn một đường kiếm khí vào trong cơ thể mình, không ngờ cậu ta lại sử dụng kỹ năng thành danh của người kia, lúc này mới bộc phát ra uy năng mạnh mẽ!
Có điều...
Rắc!
Rắc!
Từng tiếng giòn giã vang lên, vị trí của Lục Minh hiện tại bỗng nhiên có vô số vết nứt, hội trường mà bọn họ thi đấu không ngờ lại nứt toác ra.
Hội trường hoàn toàn yên lặng.
Uy lực một quyền này của Lục Minh lại kinh khủng như vậy sao?
Mà lúc này ban giám khảo cũng vô cùng lặng lẽ.
Uy lực này... chấn động hơn cả tưởng tượng của bọn họ!
À, nhớ rồi, Kiếm Lạc là năng lực bốn sao...
Có điều Kiếm Lạc là năng lực khép kín, từ kiếm khí đến bí quyết vận chuyển đều là khép kín, chỉ có lĩnh ngộ toàn bộ mới có thể thi triển chiêu này!
Đây là truyền thừa!
Đây là bí kíp!
Giai đoạn bốn sao cũng rất mạnh mẽ!
Mà Lục Minh dẫn kiếm khí của chị gái vào trong cơ thể kiểu này để tăng thành ba sao rồi bùng phát...
Cần hiểu được Kiếm Lạc!
Cần hiểu được kiếm khí!
Phải hết sức quen thuộc với năng lực kiếm tu mới có thể làm được!
Chuyên gia chế tạo thẻ bài...
Không.
Hoặc có lẽ là chuyên gia chế tạo thẻ bài chiến đấu, không ngờ nó đã phát triển đến bước này rồi sao?
Thật mạnh!
Ngay cả ban giám khảo cũng chấn động.
"Nói gì đi."
Một người giám khảo bỗng nhiên lên tiếng: "Giờ đi nhận Lục Nhan làm chị còn kịp không?"
Giám khảo khác: "..."
Thể diện đâu?
Hơn sáu mươi tuổi còn đi nhận chị gái cái gì!