Bậc Thầy Thẻ Bài

Đánh nữa, đánh nữa sợ là sẽ ngoẻo mất


trước sau

Editor: Nguyetmai

Cúp học viện.

Hội trường cuộc chiến top 100.

Toàn bộ hội trường hoàn toàn yên tĩnh.

Có một vài khán giả đang tán phét luôn mồm bỗng nhiên ngậm miệng lại, trận đấu vốn vô cùng buồn chán lại bởi vì đột nhiên xuất hiện một tuyển thủ rơi từ trên trời xuống, lăn tới dưới chân mà bắt đầu trở nên kích thích...

"Đây là ai?"

"Hình như là đội viên của Phong Lâm? Chiến sĩ bốn sao kia ư?"

"Đậu má, thảm như vậy à!"

"Tránh ra, tránh ra nào!"

Nhân viên y tế vội vã đi ra ngoài, kéo chiến sĩ đã ngất xỉu kia đi.

Cũng ngay tại thời điểm này, mọi người mới ý thức tới một việc, có lẽ cuộc chiến lần này sẽ hoàn toàn khác với tưởng tượng của bọn họ, dù là...

Đối thủ chỉ có hai sao!

...

Ghế giám khảo.

Ban giám khảo đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đột nhiên xảy ra ban nãy.

Bàn tay mịn màng nhỏ bé chỉ vung lên nhẹ nhàng đã khiến một chiến sĩ năng lượng bốn sao cứ thế bị đánh ra ngoài mất rồi? Mợ nó có phải cô đang đùa tôi đúng không?!

"Số liệu bình thường sao?"

"Bình thường."

"Nói cách khác, đây quả thật chính là sức mạnh trong cơ thể của cô gái này?"

"Ừ."

"Kỳ lạ..."

Ban giám khảo nhíu mày: "Mang số liệu kiểm tra đo lường của cô gái này lúc mới vào thi đấu đến cho tôi, chờ sau khi trận đấu của cô ấy chấm dứt, lại đưa cô ấy đi kiểm tra đo lường thêm một lần nữa."

"Đã rõ."

Trợ lý xuống dưới sắp xếp.

"Cô bé này..."

Ban giám khảo đều rung động không thôi: "Có nhìn ra điều gì không?"

"Không biết."

Rất nhiều người rối rít lắc đầu.

Các ban giám khảo đến từ trời Nam đất Bắc lại không thể nhận ra hơi thở và năng lượng của cô gái này thuộc về truyền thừa nhất mạch nào, nhưng mà có vẻ như cũng không đơn giản.

"Hạ Vũ bắn liên tục chín lần… Tuy rằng bắn xong sẽ bị yếu đi..."

"Tuy rằng tên mập kia vẫn luôn bị chà đạp, nhưng lại có thể đỡ đòn thật..."

"Đội này..."

"Xem ra, chúng ta xem nhẹ đám nhóc này rồi."

Các ban giám khảo đều mang vẻ mặt nghiêm túc.

Bọn họ chăm chú quan sát đội này, phát hiện những người trong đội lại càng không tầm thường hơn.

...

Mà giờ khắc này.

Trong hội trường trận đấu

Trong kính băng.

Mấy người trong đội Phong Lâm đều lạnh cả người.

Bọn họ đã phân tích về thực lực của đội Tam Xá Khẩu, đoán rằng có lẽ cô gái này có cùng cấp bậc với Thường Lượng, vì thế mới chia cho người tu luyện ba sao, chưa từng nghĩ...

Một kích, bốn sao thất bại!

Quái lạ!

Sao cô gái này lại có thể kinh khủng như thế chứ?!

"Cậu nhìn đi, tôi đã nói rồi mà."

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Minh thở dài thườn thượt.

Chậc chậc.

Tôi đã bảo các người cẩn thận rồi mà...

Hiện giờ anh cũng hiểu rõ rồi.

Trước kia ấy, luôn cảm thấy tên Trương Tiểu Bàn này quá phiền, rất biết tìm đường chết nên toàn phải trốn ra xa, nhưng mà suy nghĩ kĩ một chút, tại sao phải tránh đi chứ?

Ừm...

Chỉ cần tung ra"Trương Tiểu Bàn" một cách hợp lý...

Chỉ cần tránh né thương tổn hợp lý là có thể phát huy ra uy lực chân chính của "Trương Tiểu Bàn"!

Tên nhóc này quá lừa người rồi?

Vậy thì sao chứ?

Lừa là lừa người khác chứ có phải mình đâu...

→_→

Ví dụ như lần này.

Đội Phong Lâm rất lợi hại phải không?

Ha ha.

Lại chẳng có tích sự gì.

Học viện Tam Xá Khẩu không muốn để ý, ném cho anh một tên "Trương Tiểu Bàn".

Hoàn hảo.

...

"Tiểu Thất đâu?"

Một đội viên của Phong Lâm bỗng nhiên ý thức được không ổn.

Nếu cô gái này xuất hiện ở đây, vậy còn tuyển thủ quyết đấu với cô, bọn họ đột nhiên nhìn về phía vị trí Tiểu Thất, sau đó phát hiện...

Tiểu Thất đã bị đánh bay ra khỏi sân đấu, đang dính trên tường.

Nhân viên cứu viện chữa bệnh và chăm sóc đã chạy tới, đang cố gắng gỡ Tiểu Thất ra khỏi bức tường.

"..."

Đội viên Phong Lâm đều chìm trong im lặng.

Cô gái này, thực lực của cô gái này lại mạnh đến vậy sao?

...

"Không hổ là Lục Minh."

Đội trưởng Phong Lâm đầy vẻ nghiêm túc.

Anh xem đi, bọn họ nghiêm túc như thế, cẩn thận như vậy, vừa mới ra sân đã tung hết sức lực, sử dụng chiến thuật khi đối mặt với đội có được hai người tu luyện năm sao lần trước!

Vậy mà...

Suýt chút nữa là thất bại!

Nếu như bọn họ kiêu ngạo chiến đồng đội, có lẽ sẽ thua rất thảm?

Giờ phút này, đội Phong Lâm chỉ còn lại ba người.

Bản thân anh ta năm sao, một người đánh bại Hạ Vũ bốn sao, một người đánh bại Thường Lượng ba sao.

Mà đối diện...

Lục Minh, Lưu Viện, còn có một tên mập mặt sưng tím.

5V5 biến thành 3V3!

"Ha ha."

Lục Minh chỉ cười.

Mấy người này không phải thua ở chiến thuật, mà thua ở việc đánh tên mập quá độc ác... Bằng không cô nàng Hinh Nhi cũng sẽ không tức giận như vậy... Chậc chậc...

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.

Cô nàng Hinh Nhi mạnh như vậy sao?

Treo ngược bốn sao lên đánh!

Như vậy, chẳng phải là thắng trận này rất nhẹ nhàng?

Anh rất vui vẻ nhìn sang, sau đó phát hiện, tuy rằng cô nàng Hinh Nhi vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh như trước, hơi thở vẫn vững vàng như trước, nhưng mà bộ ngực...

Hình như nhỏ hơn một cỡ.

"..."

Lục Minh lặng im.

Xem ra, một phát vừa rồi, Hinh Nhi cô nương cũng phải dùng toàn lực...

Đánh nữa.

Đánh nữa có thể sẽ xì hơi mà ngoẻo mất...

Được rồi.

Lục Minh thở dài.

Xem ra trận quyết chiến cuối cùng vẫn phải trông chờ vào bản thân mình thôi.

Nhưng mà nói thật, cô nàng Hinh Nhi có thể đánh bại một người bốn sao một người ba sao đã vượt xa ngoài dự kiến của Lục Minh, hơn nữa nhìn dáng vẻ này hình như còn có thể dũng mãnh loại thêm một người bốn sao nữa...

Vì thế chỉ cần chú ý đến năm sao trước mắt này là đủ.

Vị đội trưởng Phong Lâm này, chuyên gia nguyên tố nước, mới là kẻ mà anh cần phải cảnh giác.

Mà giờ khắc này, đội trưởng Phong Lâm cũng đang quan sát kĩ thực lực đôi bên.

Anh ta không chỉ là chuyên gia nguyên tố nước, mà còn là người thiết lập chiến thuật, anh ta phân tích thực lực đôi bên, khiếp sợ phát hiện bọn họ lại không có phần thắng tuyệt đối!

Đúng thế.

Bởi vì Lục Minh quái dị!

Lại càng bởi vì...

Cô gái nhỏ thần bí kia!

Một cú đấm đánh bại một người bốn sao, bản thân mạnh mẽ tới cỡ nào?

Cô gái này...

Ít nhất phải là bốn sao đỉnh cao!

Hoặc là...

Năm sao sơ cấp giống như mình!

Anh ta có thể đánh thắng sao?

Dù có thể, vậy Lục Minh thì sao bây giờ?!

Tên này còn có át chủ bài quái dị gì nữa? Dựa theo phân tích đối với Lục Minh của anh ta cùng với tình huống chiến đấu mấy lần trước, nhất định là có!

Vậy nên... nếu muốn phần thắng tuyệt đối, phần thắng 100%, chỉ có một biện pháp!

Cũng chỉ có thể dùng biện pháp kia!

"Tôi cần có thời gian!"

"Hai người các cậu bảo vệ tôi..."

"Dựa theo lần luyện tập lúc trước của chúng ta... có nắm chắc không?"

Đôi mắt của đội trưởng Phong Lâm sáng như đuốc.

"Tuyệt đối nắm chắc."

Người phòng thủ bốn sao đứng bên cạnh anh ta nói.

Học viện Tam Xá Khẩu có át chủ bài, Học viện Phong Lâm bọn họ đương nhiên cũng có át chủ bài! Vì lá bài chưa lật này, anh ta đã sớm chuẩn bị xong hết tất cả!

"Vậy..."

"Đến đây đi!"

Đội trưởng Phong Lâm khép hờ hai mắt.

Vù…

Một luồng năng lượng kỳ dị bắt đầu ngưng tụ.

Hai người còn lại đứng ở trước mặt anh ta, vẻ mặt nghiêm nghị.

...

"Thú vị."

Lục Minh hơi híp mắt.

Muốn ra chiêu lớn ra sao?

Ha ha.

Anh còn chưa ngu xuẩn đến mức cho một chuyên gia nguyên tố nước năm sao cơ hội ra chiêu lớn đâu!

Xoẹt!

Lục Minh lấy một số thẻ bài ra.

Kiếm khí...

Nguyệt Luân...

Ầm!

Anh lại ra tay một lần nữa, kiếm khí quen thuộc tung hoành!

"Để tôi tiếp chiêu!"

Người phòng thủ bốn sao kia trầm giọng nói.

Tuy rằng anh ta không có sức tấn công mạnh mẽ bằng đội trưởng, nhưng mà phòng thủ đơn thuần không ai có thể địch lại! Anh ta là hàng rào trong đội, từng đối chọi với hai lần tấn công của năm sao!

Cực kì mạnh mẽ!

Kiếm khí...

Đến đây đi!

Anh ta điềm tĩnh chắn ở trước mặt mọi người.

Vèo!

Vèo!

Kiếm khí trong tay Lục Minh bùng phát.

Nhưng lại không giống như trong tưởng tượng, kiếm khí phóng ra lần này có vẻ khác hoàn toàn trong tưởng tượng!

Vèo!

Luồng kiếm khí thứ nhất!

Màu trắng!

Ầm!

Kiếm khí tốc độ siêu nhanh đụng vào màn chắn, bị anh ta cố sức ngăn trở, thân là người phòng thủ bốn sao mạnh nhất, anh ta dũng mãnh chặn lần tấn công này.

Nhưng mà... tầng màu trắng kia, hình như đang truyền ra một chút khí lạnh.

???

Đây là cái gì?

Anh ta hơi mờ mịt.

Nhưng mà... hình như cũng không có ảnh hưởng gì thì phải?

Ầm!

Ầm!

Kiếm khí dày đặc chằng chịt tập kích tới.

Nhìn như chậm chạp, nhưng trên thực tế, trong nháy mắt Lục Minh đã ném ra bên ngoài hơn mười luồng kiếm khí, vô vàn kiếm khí bao phủ lấy anh ta, khiến anh ta chỉ có thể phòng thủ!

Keng!

Keng!

Keng!

Người phòng thủ bốn sao chống đỡ toàn diện.

Có điều khi kiếm khí kết thúc, toàn thân anh ta đã tràn đầy băng sương, trên người bị phủ một tầng trắng như tuyết...

Mà đúng lúc này lại xuất hiện một luồng kiếm khí bay tới, nhưng nó lại bay theo đường hình cung muốn vòng qua màn chắn của anh ta, tập kích đồng đội phía sau...

"Nực cười!"

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta cười lạnh lùng.

Đường cong này chỉ cần hơi quay người là có thể ngăn cản!

Nhưng ngay khi anh ta đứng dậy, lúc này mới phát hiện, cơ thể của mình lại trở nên vô cùng chậm chạp dưới lớp băng sương này, mãi mà không thể di chuyển được...

Đóng băng, đông cứng rồi hả?

Vèo!

Luồng kiếm khí Nguyệt Luân kia quét qua trước mắt anh ta...

Ầm!

Trực tiếp đánh bay người tu luyện ba sao đứng phía sau màng chắn ra ngoài.

???!

Tinh thần của người phòng thủ bốn sao muốn sụp đổ.

Chuyện này...

Sao lại thế này?!

Vèo!

Mắt thấy lại có một luồng Nguyệt Luân đánh về phía đội trưởng Phong Lâm...

"Cút ngay!"

Anh ta quát to một tiếng.

Ầm!

Sức mạnh kinh khủng nở rộ trong cơ thể.

Quanh người anh ta lại chủ động ngưng kết ra tinh thể băng, đẩy lùi tất cả băng sương, trong tay xuất hiện một vòng ánh sáng màu xanh lam, lại có thể chặn được kiếm khí Nguyệt Luân thật.

"..."

Lục Minh bỗng nhiên híp mắt lại.

Kiếm khí băng sương liên tục bao trùm, uy lực không ngừng chồng lên mới khiến cho đối phương trúng chiêu trong lúc bất tri bất giác, đánh bại một người ba sao, không ngờ rằng tên này lại kịp phản ứng, có thể đuổi được!

Phòng thủ bốn sao ư...

Tên này thật sự mạnh như vậy sao?

"Tôi là chiến sĩ năng lượng."

"Nhưng mà, tôi cũng không tu luyện cơ thể, mà tu luyện phòng thủ là chính, nguyên tố phòng thủ!"

"Cậu có thể hiểu thành..."

"Chiến sĩ năng lượng và chuyên gia nguyên tố hợp thể."

Khuôn mặt của người phòng thủ bốn sao kia dữ tợn.

Đồng đội của mình bị đánh bại ở trước mặt anh ta, đây là sự sỉ nhục.

"Tôi đã nhìn rõ cậu rồi..."

Anh ta lạnh lùng nói.

"Thật sao?"

Lục Minh tò mò.

Vèo!

Anh lại ra tay thêm lần nữa.

Vù!

Vù!

Từng luồng kiếm khí nở rộ.

Tất cả kiếm khí mà mình điều phối ra như kiếm khí thiêu đốt, kiếm khí băng sương, kiếm khí sấm chớp, kiếm khí tê liệt... Hầu như đều ném hết ra ngoài!

Ầm!

Đủ mọi màu sắc nở rộ.

Khán giả kinh ngạc.

Ban giám khảo cũng kinh ngạc.

Kiếm khí còn có thể chơi như vậy?!

Đây...

Đây là kiếm khí quỷ quái gì vậy?

Không có ai biết!

Bọn họ chỉ có thể phán đoán từ hơi thở đây có lẽ là kiếm
khí thu thủy, nhưng nhìn từ ngoài vào, đủ mọi màu sắc chói lọi lại xán lạn vô cùng!

Mà phía đối diện Lục Minh.

Người phòng thủ bốn sao kia lạnh lùng nhìn Lục Minh ra tay.

Vèo!

Một luồng kiếm khí tới đây.

Sấm chớp...

Trong tay người phòng thủ bốn sao bỗng nhiên hiện lên một tấm chắn tia chớp nhỏ, đối đầu trực tiếp với kiếm khí, kiếm khí lập tức bị triệt tiêu!

Vèo!

Lại là một luồng kiếm khí xông tới đây.

Ngọn lửa...

Người phòng thủ bốn sao ngưng tụ ra một lá chắn lửa trong tay, cũng đối đầu trực tiếp với kiếm khí, lại phá hủy kiếm khí thêm một lần nữa!

Băng lạnh...

Keng!

Lá chắn băng giá ngăn cản.

...

Anh ta là người phòng thủ bốn sao!

Anh ta không biết bất cứ thủ đoạn tấn công nào, nhưng lại nắm giữ tất cả thủ đoạn phòng thủ!

Nhất là mấy lá chắn kiểu này!

Cái gọi là kiếm khí sấm chớp cũng được, kiếm khí băng giá cũng được, nói trắng ra đều là năng lực nền tảng của xếp lớp, mà những năng lực này hầu như đều có lá chắn tương ứng!

Rất không khéo, anh ta biết hết tất cả!

Hơn nữa còn hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào!

Lúc ban đầu thất bại là vì thật sự không ngờ kiếm khí của Lục Minh sẽ quái dị như vậy, mà bây giờ, anh ta trực tiếp coi kiếm khí của Lục Minh thành năng lực nguyên tố!

Keng!

Keng!

Keng!

Kiếm khí như rừng!

Trong tay anh không ngừng hiện lên ánh sáng chói lọi, nhưng lại bị ngăn cản toàn bộ!

Soạt!

Hội trường hoàn toàn yên tĩnh.

"Thật mạnh!"

"Đây chính là người phòng thủ bốn sao ư?"

Mọi người chấn động.

Bọn họ biết rõ nghề này lột xác từ chiến sĩ năng lượng mà thành, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, khi nghề nghiệp này thể hiện phòng thủ lại mạnh mẽ như thế!

Lại có thể phòng thủ toàn bộ kiếm khí tràn ngập các đặc tính của Lục Minh!

"Mấy lá chắn năng lượng kia mạnh như vậy sao? Kiếm khí cũng có thể ngăn cản được à?"

"Kiếm khí chỉ có hai sao thôi..."

"À, đúng."

Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần.

Không phải là do mấy lá chắn năng lượng này mạnh mẽ đến mức có thể ngăn cản kiếm khí, là bởi vì đây chỉ là kiếm khí hai sao nên mới có thể ngăn cản nhẹ nhàng như vậy!

Dù là siêu cấp, cũng chỉ mạnh nhất là tới ba sao!

Có gì khó khăn đối với lá chắn năng lượng mà bốn sao thi triển ra chứ?!

Kiếm khí của Lục Minh càng dùng nhiều sẽ càng tiêu hao, đối mặt với tình huống không thể ngừng tiêu hao này, đương nhiên cũng không có cách nào phát huy ra hiệu quả, thất bại hoàn toàn!

Vèo!

Vèo!

Kiếm khí tung hoành.

Người phòng thủ bốn sao kia tựa như một hàng rào kiên cường, ngăn cản tất cả đòn tập kích!

Lục Minh: "..."

Anh vô cùng cạn lời.

Thật sự.

Nhất là khi nhìn thấy mỗi lần người phòng thủ bốn sao đều sử dụng lá chắn năng lượng tương ứng để chống cự...

Kiếm khí ngọn lửa tương ứng với lá chắn lửa...

Kiếm khí băng lạnh tương ứng với lá chắn băng giá...

Kiếm khí sấm chớp ứng với lá chắn sấm chớp...

Tình cảnh này...

Thật sự.

Đầy chỗ để chê bai.

Anh trai à anh đang chơi O2Jam đấy à?!

Thú vị không?!

"Không thể làm như vậy được."

Lục Minh hơi híp mắt lại.

Đội trưởng Phong Lâm vẫn đang ngưng tụ, đã trôi qua mấy giây!

Quá nguy hiểm!

Một khi anh ta ngưng tụ thành công...

Lục Minh dừng một chút, nhìn về phía cô nàng Hinh Nhi...

Sau lưng, cô nàng Hinh Nhi đỡ Trương Tiểu Bàn, đang rất cẩn thận chăm sóc.

Ồ.

Có lẽ cô gái này không thể ra tay được rồi...

"Em, em lên cho!"

Trương Tiểu Bàn chật vật đứng lên.

Hả?

Lục Minh quan sát cậu ta, cái tên này bị thương khắp mình mẩy, mặt mũi bầm dập, bị đánh thành Trương Đại Bàn rồi, không bị cái tên bốn sao kia đánh chết quả đúng là kỳ tích.

"Em lên cho..."

Trương Tiểu Bàn nghiến răng nghiến lợi, tràn ngập phẫn nộ: "Thằng mập này... chưa bao giờ bị đánh như vậy! Bọn người kia..."

Xoẹt!

Cậu ta phất tay.

Một luồng năng lượng kinh người bắt đầu ngưng tụ.

Đúng thế.

Ngưng tụ...

Không giống ảo cảnh lúc trước lắm, lần này, Trương Tiểu Bàn lại để nó ngưng tụ...

Thú vị.

Lục Minh lập tức híp mắt lại.

Xem ra tên mập này quả nhiên có át chủ bài, vậy thì...

Lục Minh dừng một chút.

Anh nhớ tới lần phối hợp lúc trước với Trương Tiểu Bàn, lần này không sử dụng kiếm khí thu thủy, mà rất nghiêm túc lấy Nguyệt Luân đã sớm chuẩn bị xong ra!

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đến đây đi!

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Từng luồng kiếm khí Nguyệt Luân bỗng nhiên bùng phát.

"Hừ!"

Người phòng thủ bốn sao kia cười lạnh lùng.

Hàng rào kinh khủng lại hiện ra, anh ta chắn ở trước mặt đội trưởng, ngăn cản toàn bộ đòn tấn công!

Nhưng đúng lúc này.

Trong lòng của anh ta bỗng nhiên xuất hiện một cơn chấn động kỳ dị, anh ta chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ trong nháy mắt, Nguyệt Luân lượn lờ bay đến lại có vẻ vô cùng tuyệt vời...

Khiến cho lòng người rung động.

Tuyệt diệu khó tả.

Ở giữa nó...

Anh ta lại nhào lên theo bản năng...

Chờ chút!

Vẻn vẹn một tích tắc, anh ta lập tức tỉnh lại.

Không được!

Sắc mặt anh ta thay đổi.

Nhưng mà, đã chậm, Nguyệt Luân to lớn kia đã rơi lên người, đánh bay anh ta ra ngoài...

Người phòng thủ bốn sao, thất bại!

Trên sân.

Đội Phong Lâm chỉ còn lại có một người!

Đội trưởng Phong Lâm!

"Tiến lên!"

Lục Minh không có chút do dự.

Tên này vẫn luôn chuẩn bị gì đó, phải giải quyết trước khi anh ta hoàn thành...

Lần này, Lục Minh, Trương Tiểu Bàn, thậm chí ngay cả cô nàng Hinh Nhi đều đồng loạt xông lên!

Đánh bại anh ta, trận chiến này sẽ kết thúc!

Nhưng đúng lúc này.

Ầm!

Một luồng năng lượng kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện.

Quanh người đội trưởng Phong Lâm xuất hiện một luồng sức mạnh đáng sợ, đánh bay tất cả mọi người ra ngoài, đội trưởng Phong Lâm vẫn luôn ngưng tụ sức mạnh, thức tỉnh ngay trong thời khắc này...

Anh ta mở mắt ra nhìn về phía Lục Minh.

"Tuy rằng có hơi xấu hổ..."

"Đối phó các cậu lại phải dùng tới chiêu này."

"Nhưng mà..."

"Thật có lỗi."

"Trận chiến lần này, chúng tôi phải thắng!"

...

Anh ta giơ tay lên.

Sức mạnh kinh khủng tuôn ra phóng lên trời.

Xin lỗi...

Chiêu này...

Đồng tử của đám người Lục Minh đột nhiên co lại, rốt cuộc tên này... muốn làm gì?!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện