Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Cửa hàng.
Lục Minh đang hưởng thụ cuộc sống thì nhận được tin tức do phía hiệp hội gửi đến - Đã chia xong con thú dữ năm sao được khiêng về từ đợt trước!
Lục Minh có thể tự do lựa chọn lợi ích.
1. Một lượng điểm lớn của hiệp hội.
2. Một lượng nguyên vật liệu lớn lấy từ cơ thể thú dữ.
...
Nguyên liệu...
Lục Minh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn điểm, bởi vì nếu anh chọn nguyên vật liệu cũng không dùng được.
Vì vậy, anh có được một mớ điểm kha khá!
Một trăm nghìn điểm!
Chính bản thân Lục Minh cũng cảm thấy bối rối, điểm của hiệp hội trân quý biết nhường nào, bình thường mọi người cũng chỉ tích góp được vài chục điểm, lần này thế mà lại cho đến một trăm nghìn điểm?!
"Có phải là nhầm lẫn gì không?"
Lục Minh gọi điện thoại cho Trương Dương.
Trong ấn tượng, Trương Dương rất keo kiệt...
"Không sai."
Trương Dương mỉm cười: "Đối với thành phố Thanh Minh hoặc đối với toàn bộ phân hội mà nói, nguyên liệu của thú dữ năm sao đều khá là quý giá... Đương nhiên, quan trọng nhất là cậu đã có công lớn trong việc giải quyết bầy thú dữ, cho nên sau khi hiệp hội bàn bạc, đã quyết định đưa toàn bộ hạn mức còn thừa trong năm nay cho cậu!"
Lục Minh: "..."
Toàn bộ hạn mức!
Một khoản rất lớn!
"Những người khác trong hiệp hội thì sao?"
Lục Minh hỏi.
"Chúng ta đương nhiên sẽ xin cấp trên."
Trương Dương vui vẻ: "Cậu lập công lớn như vậy, chúng ta đương nhiên sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho cậu."
"Ồ ồ."
Lục Minh đã hiểu.
"Cậu đã nghĩ kĩ xem sẽ xử lý chỗ điểm này như thế nào chưa?"
Trương Dương hỏi.
"Ừm."
Lục Minh khẽ gật đầu.
Lúc trước anh cũng không ngờ là lại có nhiều điểm như thế, nhưng vậy cũng tốt, chuyện mà anh muốn làm cũng sẽ càng hoàn thiện hơn!
"Tôi muốn học tập với các vị tiền bối trong hiệp hội."
Lục Minh nói một cách chân thành.
Xoẹt!
Sắc mặt của Trương Dương thay đổi.
Học tập...
Ông ta bỗng nhiên nhớ đến buổi tối hôm đó...
Đêm hôm đó, đứa bé này cũng thèm muốn... học tập... như vậy... Tích lũy trong mấy chục năm nay của ông ta... bị vét sạch trong đêm hôm đó...
"Bây giờ ta đòi lại điểm còn kịp không?"
Trương Dương lẩm bẩm.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Sắc mặt của Lục Minh tối sầm.
Có ý gì?!
Coi thường anh như vậy sao?!
Lần trước là do mấy vị tiền bối các ông quá yếu mà!
"..."
Trương Dương im lặng.
Thật ra hiệp hội đều sẽ đóng cửa vào buổi tối, cũng không có ai ở đó, lúc mà Lục Minh đến hỏi đều vào ban ngày, sau đó hỏi từ buổi sáng đến... sáng ngày hôm sau!
Đúng vậy!
Tu tiên suốt một đêm lận đó!
Những vấn đề kia... ngay cả bọn họ cũng thấy đau đầu, nhưng bắt buộc phải giải thích rõ ràng!
Một vấn đề, một suy diễn, dù gì anh cũng nên giải quyết cho xong rồi mới đi ngủ, không phải sao? Lục Minh đưa ra vấn đề, còn bọn họ nghĩ cách để giải quyết...
Cho dù Lục Minh để bọn họ ra về thì họ cũng không thể ra về!
Bằng không, tối ngủ mà trong đầu chỉ có công thức!
Sau đó, khi họ vừa mới giải quyết xong, anh lại tiện thể đưa đến một đường vân liên quan, đưa ra vấn đề mới, mọi thứ cứ lặp lại như vậy.
Kiểu cảm giác này... giống như là "Tôi chơi một lúc nữa rồi sẽ đi ngủ", sau đó, đến khi nhận ra thì trời đã sáng.
Cho nên...
Trong lúc vô thức... đã trở thành như vậy!
Đêm hôm đó, mười mấy chuyên gia chế tạo thẻ bài không ngủ không nghỉ tâm sự cùng Lục Minh...
Càn quấy!
Bây giờ, mỗi khi ông ta nhớ lại đều thấy đau gan!
"Như vậy."
Trương Dương đắn đo một lúc: "Tôi đề xuất một vài tiền bối lợi hại hơn cho cậu nhé?"
"Hả?"
Lục Minh ngạc nhiên.
Thành phố Thanh Minh còn có giáo viên lợi hại hơn cả Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài ư?
"Phân hội ở thành phố Trùng Dương có một vài tiền bối có kinh nghiệm dày dặn hơn..."
Trương Dương đề xuất một cách rất chân thành.
Lục Minh: "..."
Ý gì vậy?!
Thế mà lại đề xuất anh cho hiệp hội đối địch!
"Không nên coi thường người ta."
Trương Dương dặn dò: "Mặc dù cậu thắng Lý Hạo Nhiên, nhưng phân hội Trùng Dương vẫn luôn trên cơ chúng ta, lý do là vì nền tảng của bọn họ vững chắc! Trong mấy thành phố ở xung quanh thì thành phố Trùng Dương chắc chắn là thành phố có thực lực và cơ sở mạnh nhất, nhất là Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài..."
"Việc này không liên quan đến việc là địch hay là bạn."
"Thật ra cậu đã học tập với hầu hết các chuyên gia chế tạo thẻ bài trong hiệp hội rồi."
"Cho dù tiếp tục, cậu có thể học thêm được bao nhiêu?!"
"Giống như một tấm thẻ bài, phía thành phố Thanh Minh, cậu đã học được hơn một nửa, cho dù cậu bắt đầu lại thì cũng chỉ là học nốt phần nhỏ kia... nhưng ở phía thành phố Trùng Dương bên kia thì sao? Với cậu mà nói là không biết gì cả, hướng nghiên cứu thẻ bài bốn sao của bọn họ cũng không giống chúng ta, nếu như học..."
"Cậu sẽ được lợi lớn!"
Trương Dương trầm giọng nói.
"Điểm của hiệp hội có thể dùng ở các phân hội khác?"
Lục Minh ngạc nhiên.
"Đương nhiên rồi."
Trương Dương khẽ gật đầu: "Mỗi một điểm hay hạn mức của hiệp hội đều xin từ phía trên xuống, tất cả hiệp hội đều dùng được! Có thể dùng ở thành phố Thanh Minh thì đương nhiên cũng có thể dùng ở thành phố Trùng Dương."
"Ồ."
Lục Minh suy nghĩ một chút: "Nhưng mà tôi muốn học nốt phần nhỏ còn lại."
"???"
Trương Dương ngơ ngác.
Không ngờ những lời vừa rồi chỉ là phí nước bọt thôi sao?!
"Đứa trẻ này..."
Trương Dương không biết nên khóc hay nên cười: "Không tin tưởng ta vậy sao?"
Những lời vừa rồi của ông ta thật sự là từ tận đáy lòng.
Mặc dù phân hội Thanh Minh thắng trong lần này, nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào Lục Minh...
Về bản chất, bọn họ và phân hội Trùng Dương vẫn có sự chênh lệch nhất định, nếu như Lục Minh muốn học, đương nhiên là bên kia tốt hơn... ở chỗ của bọn họ chỉ hoàn toàn lãng phí điểm!
"Tôi tin tưởng ông."
Lục Minh chân thành nói.
"Vậy sao cậu còn lãng phí điểm ở nơi này?"
Trương Dương cạn lời.
"Nhưng mà... điểm của lần này rất nhiều!"
Lục Minh nhìn số điểm của mình: "Tôi có thể học xong ở thành phố Thanh Minh rồi lại đi sang thành phố Trùng Dương, học hết tất cả mọi thứ..."
"..."
Trương Dương im lặng.
Ồ.
Đệt.
Đã quên mất điều này...
Lần này bọn họ cho Lục Minh rất nhiều điểm!
"Ta hiểu."
Trương Dương cười: "Xem ra là ta hiểu lầm, vậy cậu tự sắp xếp đi."
"Được."
Lục Minh hiểu được.
Thế là sau khi ăn cơm trưa, anh quyết định đi học. Anh đăng nhập vào hệ thống của Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài, chọn lớp học của một chuyên gia chế tạo thẻ bài tiền bối.
"Ting..."
"Xin chào, chuyên gia chế tạo thẻ bài mà anh lựa chọn đang nghỉ ngơi, anh có thể lựa chọn hẹn trước hoặc đổi một chuyên gia chế tạo thẻ bài khác."
Đi chơi rồi?
Lục Minh đau đầu.
Được rồi.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài này đi nghỉ thì chỉ có thể đổi một người khác.
Do đó, anh lại đổi một lần nữa.
"Ting..."
"Xin chào, chuyên gia chế tạo thẻ bài mà anh lựa chọn đang nghỉ ngơi, anh có thể lựa chọn hẹn trước hoặc đổi một chuyên gia chế tạo thẻ bài khác."
???
Lục Minh bối rối.
Lại không có mặt?
Thế là anh lại đổi thêm lần nữa.
"Ting..."
"Xin chào, chuyên gia chế tạo thẻ bài mà anh lựa chọn đang nghỉ ngơi, anh có thể lựa chọn hẹn trước hoặc đổi một chuyên gia chế tạo thẻ bài khác."
"..."
Lục Minh lặng im.
Anh bỗng nhiên có một linh cảm rất xấu.
Vì thế, anh liên tục chọn vài chuyên gia chế tạo thẻ bài, sau đó là một loạt tiếng ting ting ting.
Lục Minh: "..."
Anh khựng lại, sau đó trực tiếp lựa chọn Trương Dương!
Là hội trưởng của Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài nên mức giá của Trương Dương đương nhiên cũng cao hơn người thường, Lục Minh dứt khoát lựa chọn ông ta, kết quả...
Ha ha.
"Tên không biết xấu hổ này."
Lục Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Lúc nãy trong điện thoại còn nói rất hay...
Bỏ đi.
Hay là đến thành phố Trùng Dương trước nhỉ.
Lục Minh suy nghĩ một chút, trước tiên đổi sang hệ thống của thành phố Trùng Dương, sau đó mua một loạt dịch vụ rồi mới đi xe đến phân hội ở thành phố Trùng Dương.
"Lục Minh?!"
Phân hội ở thành phố Trùng Dương như đang đối mặt với kẻ địch lớn.
Bọn họ có ấn tượng vô cùng sâu sắc với tên này...
Theo tin đồn, chính cái tên đáng ghét này đã đánh bại hiệp hội của bọn họ trong trận đấu giao hữu hiệp hội, cũng phá hủy chương trình giao lưu học thuật của Lý Hạo Nhiên...
Vì vậy, phân hội Trùng Dương của bọn họ cũng xảy ra thay đổi rất lớn!
"Tôi đăng ký chương trình học về chuyên gia chế tạo thẻ bài."
Lục Minh nói một cách thản nhiên.
Lần này anh đến để học tập, nên đương nhiên phải khiêm tốn.
"Mời đi theo tôi."
Cô gái ở quầy tiếp tân chủ động đứng dậy.
"Được."
Lục Minh mỉm cười.
Không biết có bao nhiêu đôi mắt đang âm thầm quan sát Lục Minh...
"Anh ta chính là người đã đánh bại Lý Hạo Nhiên?"
"Nhìn thì thấy chỉ có hai sao thôi! Có muốn dạy dỗ anh ta một trận, báo thù cho Lý Hạo Nhiên hay không? Còn nữa, rõ ràng là anh ta đã đánh thắng chúng ta, giờ lại đến đây làm gì?"
"Đúng vậy, cũng vì vậy mà hội trưởng của hiệp hội chúng ta cũng đã đổi người rồi..."
Một vài người rất bức xúc.
Anh nhìn xem, lúc trước đấu thua người ta còn chưa tính, bây giờ người ta còn đánh đến cửa, nếu lòng tự trọng thì nên chủ động khiêu chiến mới đúng chứ?!
Quá đáng quá rồi!
"Nếu như tôi là mấy anh thì bây giờ tốt nhất là nên câm miệng đi."
Một cô bé là chuyên gia chế tạo thẻ bài thản nhiên nói.
"Có ý gì?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác cảm thấy mất hứng.
"Mọi người không theo dõi cúp học viện sao? Lục Minh đưa học viện Tam Xá Khẩu tiến vào trong top 100."
Cô bé là chuyên gia chế tạo thẻ bài kia nói.
"Này..."
Mấy chuyên gia chế tạo thẻ bài khác cảm thấy hoang mang.
Công việc hàng ngày của bọn họ là chế tạo thẻ bài, chế tạo thẻ bài, thỉnh thoảng biết một vài tin lớn, còn những thông tin không liên quan thì bọn họ vốn không hề quan tâm!
Lục Minh...
Lục Minh thế mà lại trâu bò như vậy?
"Vậy thì cũng không thể lớn lối như thế!"
Một người cười giễu cợt: "Đây cũng không phải là thành phố Thanh Minh, ở địa bàn của chúng ta mà kiêu ngạo quá cũng bị đánh đấy... Tôi có quen biết vài tiền bối ở các hiệp hội khác."
"Ha ha."
Cô bé là chuyên gia chế tạo thẻ bài kia chỉ cười, từ tốn nói: "Trong trận thi đấu, một mình Lục Minh đã đánh bại đội có người tu luyện bốn sao... Vài hôm trước, thành phố Thanh Minh xuất hiện một linh thể năm sao, vậy mà bị Lục Minh giết chết trong nháy mắt, sau đó lại xuất hiện một linh thể sáu sao, nhưng cũng bị Lục Minh dễ dàng giết chết..."
"Hả..."
Mọi người cảm thấy cả người tê dại.
Bốn sao, năm sao, sáu sao...
Bình thường bọn họ còn không thể thấy được những thứ này ấy chứ?!
Trong trận đấu thì thôi đi.
Việc linh thể xuất hiện hai hôm trước thì bọn họ cũng có nghe qua, có điều bọn họ chỉ biết là có hai linh thể mạnh mẽ xuất hiện, nhưng chưa từng nghĩ lại do Lục Minh xử lý!
Đáng sợ!
Thì ra Lục Minh... đã ở cấp độ đó!
"Nếu không sao anh ta dám đi một mình đến đây?"
Cô bé chuyên gia chế tạo thẻ bài kia cười: "Bởi vì anh ta không sợ!"
Mọi người im lặng.
"Sao cô biết mấy chuyện này?"
Một chuyên gia chế tạo thẻ bài ngạc nhiên.
"Bởi vì tôi là "Minh Nguyệt Quân"!"
Cô bé chuyên gia chế tạo thẻ bài kia kiêu ngạo nói.
"???"
Mọi người ngơ ngác: "Minh Nguyệt là cái... cái gì?"
"Hừ!"
Cô bé chuyên gia chế tạo thẻ bài kia bĩu môi: "Mấy kẻ chỉ suốt ngày ru rú trong nhà như mấy người đúng là không biết gì cả, đến cả Minh Nguyệt cũng không biết sao? Bây giờ chúng tôi nổi tiếng lắm đó!"
Nói xong, cô bé kia rời đi.
Mọi người nhìn nhau hoang mang, sau khi lên mạng tìm kiếm, mặt ai cũng ngây ngốc.
Minh Nguyệt Quân là một từ nhiều nghĩa, mời xem qua danh sách nghĩa (tổng cộng có bảy ngữ nghĩa) - bọn họ không cần phải kéo xuống
đã thấy được một dòng chữ trong đó.
Minh Nguyệt Quân - Tên tổ chức fan hâm mộ của Lục Minh.
???!
Tổ chức… tổ chức fan hâm mộ của Lục Minh?!
Bọn họ cẩn thận xem qua một lượt, ai nấy đều rung động, trước mặt bọn họ là hàng đống tài liệu miêu tả những chiến tích huy hoàng của Lục Minh từ ban đầu đến bây giờ, cùng với việc thành lập của tổ chức fan hâm mộ...
Thậm chí còn có cả diễn đàn do fan tạo.
???
Bọn họ run rẩy nhấp vào đó.
Soạt!
Một loạt ảnh đẹp trai của Lục Minh xuất hiện, phía trước mỗi một tiêu đề đều có thêm dòng chữ "Fan ngoại hình", "Fan thực lực", "Fan tính cách", "Fan thiên phú"...
"Điên rồi sao!"
Các chuyên gia chế tạo thẻ bài kia ngạc nhiên.
Cái thế giới quái quỷ gì thế này?!
Không phải Lục Minh chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài thôi sao?
Không phải Lục Minh chỉ tham gia một trận đấu thôi sao?
Thế mà lại nổi tiếng như vậy?
Bọn họ biết có vài người tu luyện từ nhỏ đã làm cho người khác chú ý, trở thành tấm gương của vô số người, đó là vị trí đặc biệt của những người tu luyện ngôi sao!
Có điều bọn họ không bao giờ nghĩ đến Lục Minh thế mà lại trở thành một người như vậy!
Nghề nghiệp này...
Không phải đều là thiên tài siêu cấp sao?
Không phải mấy người kia đã đạt đến mức bốn sao khi ở độ tuổi này sao?!
Lục Minh mới chỉ có hai sao!
Rốt cuộc anh ta làm thế nào để tiến vào cái giới này?
Chẳng lẽ... thật sự chỉ cần dựa vào khuôn mặt là có thể sống?!
Mà vào lúc này, cô gái chuyên gia chế tạo thẻ bài trẻ tuổi đã đi xa nhưng vẫn đang rất hưng phấn đăng nhập vào diễn đàn, đưa chuyện Lục Minh đến phân hội Trùng Dương lên mạng, hơn nữa còn liên hệ với nhân viên quản lý.
"Chị Viện Viện, trong hiệp hội của chúng ta có vài antifan, cần phải dùng đến nick clone không?"
"Không cần, "Minh Nguyệt Quân" của chúng ta phải giữ vững sự khiêm tốn, cố gắng không làm phiền đại ca, khi nào đại ca có chuyện thì chúng ta sẽ ra tay!"
"Dạ!"
...
Vào lúc này, nhân viên lễ tân đã dẫn Lục Minh đến phòng làm việc của hội trưởng.
"Hình như người mà tôi đăng ký không phải là hội trưởng."
Lục Minh thở dài.
"Đương nhiên không phải."
Hội trưởng của phân hội Trùng Dương cười: "Là ta bảo cô ấy dẫn cậu đến đây."
"Báo thù?"
Lục Minh thở dài.
"Đương nhiên không phải."
Hội trưởng phân hội Trùng Dương cười nói: "Tay kia đã từ chức rồi, ta cũng mới nhậm chức hội trưởng của phân hội Trùng Dương, đương nhiên, điều này còn phải cảm ơn cậu."
Mồ hôi của Lục Minh tuôn ra như mưa.
"Tóm lại."
"Nếu có vấn đề gì thì có thể trực tiếp hỏi ta."
"Trước đây, phân hội Trùng Dương quá hồ đồ, bây giờ, nếu đã do ta quản lý thì chắc chắn sẽ không có những chuyện như vậy."
Hội trưởng của phân hội Trùng Dương nghiêm túc nói: "Nếu cần giáo viên nào thì cứ hỏi tự nhiên, hỏi ta cũng được, hỏi các giáo viên cũng được, nhất định sẽ giúp cậu giải quyết mọi vấn đề."
"Thật sao?"
Lục Minh vui vẻ.
Không hổ là hội trưởng!
Xem khí thế của người ta đi!
"Tôi có thể hỏi ông trước sao?"
Lục Minh chờ mong.
"Có thể."
Hội trưởng của phân hội Trùng Dương mỉm cười.
Đứa bé này... rất được đấy.
Khiêm tốn lại hiếu học, cũng không mang theo thành kiến.
Rất tốt.
...
Mấy tiếng sau.
Chuông điện thoại của trợ lý bỗng nhiên vang lên.
"Bảo... bảo lão Trương đến đây."
Giọng nói của hội trưởng phân hội Trùng Dương có phần yếu ớt và giãy giụa.
"Dạ."
Trợ lý vội vàng chạy đi gọi phó hội trưởng đến.
Mấy tiếng sau.
"Bảo... tất cả các chuyên gia chế tạo thẻ bài bốn sao đến đây."
Giọng nói của lão Trương cũng rất yếu ớt.
"Hả?"
Trợ lý hoang mang.
Rốt cuộc mọi người làm cái gì ở trong phòng vậy.
...
Lúc này, vẫn có không ít chuyên gia chế tạo thẻ bài để ý đến hành động của Lục Minh.
Dù sao thì danh tiếng của Lục Minh ở thành phố Trùng Dương cũng rất lớn, anh đến đây đương nhiên sẽ thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Điều làm cho mọi người hoảng sợ là từ khi Lục Minh đi lên đến giờ vẫn chưa thấy bước xuống.
Buổi chiều, vẫn chưa đi xuống.
Buổi tối, vẫn chưa xuống.
Đêm khuya, vẫn chưa xuống.
Ngày hôm sau, vẫn chưa thấy xuống.
Ngày thứ ba, khi mà họ chuẩn bị bắt đầu làm việc mới thấy Lục Minh hài lòng bước xuống...
"Chuyện gì vậy?"
"Không biết nữa."
"Bỏ đi, làm việc đã, sắp muộn rồi..."
Thế là các chuyên gia chế tạo thẻ bài bước vào hiệp hội.
Cánh cửa.
Cánh cửa lớn vốn nên được mở ra của hiệp hội nay lại đóng chặt, bên trên còn dán một tờ giấy - bởi vì nhân tố bất khả kháng, phân hội Trùng Dương nghỉ ba ngày.
Hả?
Các chuyên gia chế tạo thẻ bài đều cảm thấy hoang mang.
Nghỉ ngơi...
Ba ngày?!
Chết tiệt!
Tên Lục Minh đó rốt cuộc đã làm gì?!
Mọi người bàng hoàng.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ, các chuyên gia chế tạo thẻ bài kia đã bị Lục Minh bỏ thuốc?!
...
Mà vào lúc này, bên trong hiệp hội phân hội Trùng Dương.
Sắc mặt của các chuyên gia chế tạo thẻ bài bốn sao đều trở nên tái nhợt, trông như cơ thể bị vét sạch.
Hai ngày!
Hai ngày liên tục!
Bọn họ vẫn luôn điên cuồng nghiên cứu đường vân!
Những đường vân phức tạp mà Lục Minh đưa ra đều rất tinh diệu, làm cho bọn họ muốn ngừng mà không được, mặc dù bọn họ đều biết những thứ này không thể tạo thành một đường vân thật sự!
Dù sao thì Lục Minh chỉ hỏi từng đoạn đường vân!
Nhưng dù có như vậy, những đường vân kia cũng đủ để làm bọn họ say mê.
Và...
Điên cuồng!
Cuối cùng, tất cả chuyên gia chế tạo thẻ bài đều vì suy nghĩ quá độ nên sém tí hạ đường huyết, lá gan cũng đau vô cùng...
"Nghỉ ngơi vài ngày thôi."
Một chuyên gia chế tạo thẻ bài mặt mày tái nhợt: "Tôi sẽ không suy nghĩ trong ba ngày này."
"Tôi cũng vậy."
Những người khác lần lượt phụ họa.
"Vẫn chưa đến lúc."
Hội trưởng phân hội Trùng Dương khẽ cắn môi: "Có một số việc vẫn cần phải làm."
"Anh muốn làm gì?"
Phó hội trưởng cảnh giác.
"Làm việc nên làm."
Hội trưởng phân hội Trùng Dương lảo đảo đứng lên: "Cái tên Trương Dương khốn kiếp kia, ngày nào cũng gây chuyện, tôi khẳng định, Lục Minh bị tên đó dụ đến đây..."
"Có điều."
"Không sao cả, lần này tôi sẽ làm cho ông ta mất cả chì lẫn chài!"
"Hừ!"
"Thật sự cho rằng tôi dễ bắt nạt như hội trưởng tiền nhiệm sao?!"
"Đúng lúc..."
"Tôi cũng muốn đấu một trận với Trương Dương."
Ánh mắt của hội trưởng phân hội Trùng Dương trở nên nghiêm túc.
"Chẳng lẽ anh muốn..."
Phó hội trưởng run rẩy.
"Như vậy không tốt cho lắm?"
Giọng điệu của một vị phó hội trưởng khác cũng trở nên nghiêm túc, ông ta luôn cảm thấy như vậy không phù hợp lắm, cũng không tốt cho lắm, từ trước đến nay, phân hội Trùng Dương của bọn họ chưa làm việc này bao giờ!
"Thế nào?"
"Trương Dương làm được, chẳng lẽ tôi làm lại không được?"
Hội trưởng phân hội Trùng Dương cười lạnh lùng: "Nghe nói thành tích của thành phố Thanh Minh rất cao, mọi người không ước ao sao?!"
"Được rồi."
Các phó hội trưởng thỏa hiệp.
Thế là hội trưởng phân hội Trùng Dương hít một hơi thật sâu, ông ta mở diễn đàn, đăng một bài viết lên đó, giọng điệu quen thuộc, phong cách quen thuộc...
"Chấn động! Tiêu chuẩn của phân hội Thanh Minh quá thấp! Lục Minh không còn cách nào nên chỉ có thể đến thành phố Trùng Dương để học tập kỹ thuật!"