Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Cửa hàng.
"Trước kia anh không phát hiện ra à?"
Lục Minh trầm giọng nói.
"Không."
Trương Uy lắc đầu: "Hơi thở này quá nhạt, nếu như không để ý kĩ thì căn bản sẽ không thể phát hiện được, vả lại, bên kia nói với tôi rằng hệ thống sưởi ấm bị trục trặc nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều."
Anh ta dùng máy kiểm tra suốt một quãng đường mới hoảng sợ phát hiện, không chỉ ở trung tâm thành phố mà gần như cả khu vực nội thành đều bị bao trùm bên trong hơi thở đó!
Mà hơi thở này đến từ hệ thống sưởi ấm của thành phố!
Hệ thống đáng lẽ ra nên truyền nhiệt kia, bây giờ lại không ngừng tỏa ra hơi thở lạnh như băng.
"Tôi đi hỏi một chút."
Sắc mặt của Trương Uy tái xanh.
Những người tu luyện như bọn họ còn đỡ!
Nếu như hơi thở này lặng lẽ tiến vào trong cơ thể người bình thường mới là đáng sợ, rốt cuộc những người làm ở hệ thống sưởi ấm này đã gây ra chuyện gì vậy?
Vì thế, anh ta cố ý đi tìm bạn ở bên đó để tìm hiểu một chút...
Không ai nghe cả.
Đổi người khác.
Vẫn không có ai nghe.
Đổi tiếp.
Vẫn không có ai.
Trương Uy gọi hết những số trong danh bạ, cả tòa nhà hệ thống sưởi ấm lớn có tận mấy chục nhân viên làm việc, lại không có một người nghe máy!
Đáng chết!
Sắc mặt của Trương Uy thay đổi lớn.
Bên kia... có thể xảy ra chuyện thật rồi!
"Xin lỗi."
Trương Uy vội vàng tạm biệt.
Khi anh ta dẫn đội ngũ cảnh sát đến gần hệ thống sưởi ấm mới sợ hãi phát hiện, khu vực sưởi ấm vốn hoàn hảo, bây giờ lại xuất hiện vô số vết nứt kỳ lạ...
Rẹt!
Vết nứt mờ nhạt kia vẫn đang nứt ra!
Tòa nhà văn phòng lớn như vậy lại bị chia làm hai, nhưng không sụp đổ, giống như có một sức mạnh kỳ quái đang chống đỡ cả tòa nhà!
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc.
Chỗ này...
"Phong tỏa!"
"Lập tức gọi tiếp viện."
Vẻ mặt của Trương Uy nghiêm nghị.
Tình trạng kỳ quái này, e là lại có vật gì đó xuất hiện!
Có điều tiếp viện còn chưa tới.
Trong tòa nhà bỗng nhiên truyền ra hơi thở mờ nhạt mà lạnh lẽo.
"Khè."
Một tiếng kêu chói tai với tần số cao.
Tất cả cảnh sát đều phun máu tươi.
Ầm!
Một ảo ảnh to lớn hiện lên từ dưới tòa nhà cao tầng, nó vờn quanh tòa nhà, cực kì giống một con rắn khổng lồ đang không ngừng uốn lượn.
Uy thế kinh người!
Đồng tử của mọi người co rút lại.
Linh thể!
Không ngờ lại có linh thể xuất hiện!
Hơn nữa, lần này linh thể rất kinh khủng, đã vượt xa những thứ trước kia.
Năm sao?
Sáu sao?
Quỷ mới biết!
"Phù!"
Ánh mắt của Trương Uy đông cứng.
Đáng chết, tại sao lại có nhiều linh thể xuất hiện như vậy?
...
Mà giờ phút này, đi đôi với tiếng kêu của con rắn lớn kia.
Cả thành phố Thanh Minh chấn động.
Những người tu luyện đi tới thành phố Thanh Minh với nhiều lý do, giờ phút này đều đang rất phấn khích, chẳng ai nghĩ tới có thể chứng kiến được vở kịch hay thế này cả!
"Ha ha!"
"Tôi thật đến lúc!"
"Lần trước cá vàng ông đây không đến kịp, cũng không đuổi kịp yêu tinh xà, cuối cùng lần này cũng đuổi kịp yêu tinh rắn! Nhất định ông đây phải thu phục linh thể này!"
"Ông? Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào ông đây tên là Hứa Tuyên!"
"Xéo đi! Tôi còn tên là Hứa Tiên đấy!"
"Chuyện này, hai vị, kẻ hèn có đôi chút nghiên cứu đối với linh thể, mặc dù linh thể không phân biệt được giới tính, nhưng nhìn linh thể này hóa hình thành con rắn mà nói, chắc là giống đực..."
"Đực thì sao? Có ảnh hưởng gì không?"
"Không, không có, hai người cứ tiếp tục..."
"..."
Chỉ trong thành phố Thanh Minh.
Rất nhanh.
Tin tức về "linh thể lại xuất hiện" nhanh chóng truyền ra, những người tu luyện ở thành phố khác lại rối rít chạy đến đây, thành phố Thanh Minh lại gió nổi mây vần một lần nữa.
"Đây là linh thể thứ mấy ở thành phố Thanh Minh rồi?"
"Nhanh nhanh nhanh!"
"Nhất định phải trước chạy tới trước!"
Giờ phút này, vô số người đi tới thành phố Thanh Minh.
Tình huống của cá vàng lúc trước lại xuất hiện một lần nữa!
...
Thành phố Trùng Dương.
Nơi nào đó, Lý Hạo Nhiên nhìn tin tức mới nhất gửi đến, cũng quyết định lên đường.
Về chuyện linh thẻ ra đời, anh ta vướng mắc đã lâu, trong chiến thuật nói có lòng thành thì linh, nhưng anh ta đã dùng rất lâu mà không thành công...
Thiên phú không ổn sao?
Có thể!
Vì vậy khi một linh thể xuất hiện, ngay cả anh ta cũng phải động lòng.
"Tôi phải bắt được linh thể này!"
"Mặc kệ nó mấy sao!"
"Mặc kệ nó có sức mạnh thế nào!"
Vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên nghiêm nghị.
"Đi, em dẫn anh đi."
Thiếu niên áo đen vươn vai dãn gây cốt: "Bây giờ thành phố Thanh Minh rất loạn, cũng rất nguy hiểm, em quen một số người, chúng ta âm thầm đi vào sẽ tốt hơn."
"Em còn có người quen?"
Lý Hạo Nhiên ngạc nhiên.
"Nói nhảm!"
Thiếu niên áo đen cười lạnh lùng: "Nếu không lần trước đánh Trương Dương sao có thể rút lui an toàn?! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chắc chắn thật sự không cần đánh Trương Dương một trận sao?"
"Không cần!"
Lý Hạo Nhiên không vui nói.
Bệnh thần kinh à!
Ngày nào cũng muốn đánh người ta!
"Đây chính là đơn hàng thành công duy nhất của em."
Thiếu niên áo đen lẩm bẩm.
"Đi thôi."
"Lần này đến thành phố Thanh Minh, em còn có một chuyện khác phải làm."
"Chuyện gì?"
"Cứ đi thì biết."
...
Mà giờ phút này.
Tòa nhà cảnh sát.
Sắc mặt của Trương Uy nghiêm trọng.
"Tình huống thế nào rồi?"
Anh ta nhìn về phía cảnh sát phụ trách điều tra.
"Những người trong hệ thống sưởi ấm đều chết hết."
Nhân viên điều tra thở dài.
Chết hết...
Tâm trạng của Trương Uy bỗng nhiên nặng nề thêm mấy phần.
Linh thể, có tốt có ác.
Tốt thì giống như cá vàng vậy, tuyệt đối không làm người ta bị thương, thậm chí trong tình huống nào đó còn biết cứu người! Mà ác, e chính là con rắn này rồi!
Từ khi thức tỉnh đã bắt đầu giết người!
Hung tàn.
Ác độc.
Quan trọng nhất là...
Con rắn lớn này chiếm đoạt khu vực hệ thống sưởi ấm kia, trước mắt không ai có thể đến gần, ngay cả bọn họ là cảnh sát cũng không có cách nào đến gần!
"Cấp trên nói thế nào?"
Có người hỏi.
"Tiếp viện đang tới."
Trương Uy thở dài: "Mặc dù con rắn lớn này là năm sao, nhưng e là năm sao bình thường cũng không bắt được nó, cần người tu luyện sáu sao mới có thể!"
Bọn họ đã xin tiếp viện.
Nhưng lúc nào có thể tới được?
Chỉ có quỷ mới biết.
Dù sao, những người sáu sao kia cũng có chuyện của mình phải làm...
Huống hồ bây giờ cũng không chỉ là vấn đề tiếp viện, mà là những người tu luyện bên ngoài kia, họ không để ý tới phong tỏa mà muốn lẻn vào trong tòa nhà, muốn thu phục con rắn lớn kia!
"Bọn họ điên rồi!"
"Bọn họ bị lòng tham che mắt..."
"Trước có cá vàng, sau có yêu tinh xà ở sân vận động, bọn họ cho rằng con rắn lớn này cũng rất dễ đối phó... Từng người xông vào trong tòa nhà..."
"Đều không trở về nữa."
Nhân viên điều tra hoảng sợ nói.
Anh ta tận mắt nhìn thấy một đám người lao vào rồi bị con rắn lớn nuốt hết...
Thật là đáng sợ!
"Haiz."
Trương Uy thở dài.
Anh ta đã cố gắng hết sức bảo vệ những người đó, nhưng người ta kiên quyết muốn chết thì sao?
Anh có thể làm gì được?!
Thật sự cho rằng linh thể nào cũng có tốt tính giống cá vàng sao?
Còn yêu tinh xà, linh thể sáu sao bị Lục Minh giết trong nháy mắt...
Đùa nhau hả!
Lục Minh có thực lực gì?
Trải qua nhiều lần như vậy, Trương Uy cũng đã rất rõ ràng, từ chuyện khu thành cũ bị phá hủy đến kiếm tu thần bí xuất hiện, trái lại anh ta mới là người rõ ràng nhất.
Hai sao, ba sao cái gì chứ...
Anh mà tin thì cũng chết rồi.
"Hiện tại tình hình bên kia thế nào rồi?"
Trương Uy hỏi.
"Không ngăn cản được, ngày càng nhiều người tu luyện đến đây..."
Nhân viên điều tra cười khổ.
"Kệ bọn họ chịu khổ đi."
Trương Uy suy nghĩ một chút: "Di tản dân cư xung quanh, cứ kệ bọn họ đi chịu khổ, trái lại tôi muốn nhìn xem những người này muốn giở trò gì!"
"Vâng!"
Cảnh sát kia đi sắp xếp.
"Chờ một chút."
Trương Uy dừng một chút, vẫn nói: "Đưa đánh giá thực lực của con rắn lớn cho bọn họ xem... Thực lực quá yếu thì đừng đi tìm chết..."
"Rõ."
Cảnh sát kia khẽ gật đầu.
Cuối cùng, Trương Uy vẫn không nhẫn tâm để bọn họ chịu chết.
Có điều cảnh sát công bố số liệu nhưng người tu luyện lại không chút cảm kích.
"Đề nghị năm sao đỉnh cao hoặc sáu sao đi?"
"Ha ha."
"Chắc bọn họ muốn chiếm một mình chứ gì!"
"Còn không phải sao?"
"Lần trước không đuổi kịp cá vàng, lần này tôi nhất định phải bắt được."
"Nhanh nhanh nhanh, đây chính là do cảnh sát thành phố Thanh Minh không đủ thực lực, nếu đợi tiếp viện đến thì chắc không còn việc gì cho chúng ta đâu!"
Vô số người tu luyện xông về khu vực con rắn lớn.
"..."
Khuôn mặt của Trương Uy không cảm xúc.
Kệ đi.
Cứ để cho những người này đi chịu chết đi!
Mà giờ phút này, các hiệp hội lớn cũng nhận được số liệu do cơ quan cảnh sát gửi đi.
Năm nay gặp phải quá nhiều chuyện, đến nỗi bây giờ bọn họ đều chết lặng cả rồi, ngày càng gặp nhiều linh thể, trái lại cũng chẳng bất ngờ tí nào.
"Kệ họ chịu giày vò đi."
"Bảo vệ người dân địa phương thật tốt..."
"À, đúng rồi, đăng sự kiện phạt tiền ở nghĩa địa lần trước lên! Bắt linh thể thì được, nếu ai dám làm bậy, cho thẳng vào danh sách đen!"
"Vâng."
...
Trung tâm thành phố.
Cửa hàng.
Lục Minh và Tiểu Bạch cũng vô cùng khiêm tốn, kể từ sau khi biết linh thể chui lên thì Lục Minh liền an phận.
À.
Hóa ra lại là linh thể, còn tưởng rằng tai họa lớn gì cơ...
Chuyện này đương nhiên có phía nhân viên chính phủ xử lý, bây giờ bọn họ đến cũng không giúp được gì, chi bằng yên tâm ở nhà tu luyện.
"Ông chủ, chỗ của anh có thẻ năng lượng không?"
Một người tu luyện bên ngoài vội vã đi vào.
"Có, mấy sao?"
Lục Minh mỉm cười.
"Ba sao."
"À, ba mươi nghìn một tấm."
"... Ông chủ, có phải anh bán hơi đắt rồi không..."
Sắc mặt của người tu luyện khó coi.
"Thời kỳ đặc biệt, giá cả đặc biệt."
Lục Minh cười híp mắt nhìn hắn.
"Cho hai tấm."
Người tu luyện do dự rất lâu mới cắn răng mua, sau đó anh ta tò mò nhìn Lục Minh: "Các anh không sợ sao?"
Hắn thấy rất kỳ quái.
Người của thành phố Thanh Minh siêu quá!
Bây giờ hắn ta là ba sao đỉnh cao!
Ông chủ này chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao mà lại chẳng sợ gì cả!
Hơn nữa…
Linh thể năm sao đó!
Rắn lớn đó!
Những người ở thành phố Thanh Minh lại không có chút phản ứng nào, từ hiệp hội đến người dân, không có một ai quan tâm, toàn ở nhà xem cuộc vui...
"Quen rồi..."
Lục Minh khẽ mỉm cười.
Nhóc à, nếu như cậu biết gần nửa năm nay ở thành phố Thanh Minh xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không kinh ngạc nữa đâu.
"Cậu tới điều
tra à?"
Lục Minh hỏi.
"Ừ, sao anh biết?"
Người tu luyện ngạc nhiên.
"Quá yếu."
Lục Minh quan sát.
Ba sao đỉnh cao chính là bia đỡ đạn trong cuộc chiến linh thể lần này.
Người tu luyện: "..."
Một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao như ông anh đây há mồm ngậm miệng là quá yếu, có phải không tốt lắm hay không...
Nhưng kệ đi, cần gì phải chấp nhặt với những người địa phương này chứ?
"Người ở thành phố Thanh Minh các anh đều rất giỏi!"
Hắn bĩu môi rồi xoay người rời đi, sau đó vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một người tu luyện bốn sao đi tới, mặc dù hắn không thấy rõ thực lực của đối phương, nhưng chỉ cần là bốn sao...
Tuyệt đối không nên trêu chọc!
Cho dù là ưu thế nghề nghiệp gì, nghề tấn công hay nghề hỗ trợ cũng được, xin nhớ một chuyện - Cấp sao ưu tiên hơn nghề nghiệp, nhất là bốn sao!
"Tiền bối!"
Người tu luyện cung kính nói.
"Ừ."
Người kia khẽ gật đầu.
Ồ.
Một tên nhóc ba sao...
Anh ta cũng không để ý, đi tới trước mặt Lục Minh, rất cung kính nói: "Sư phụ."
Hả!
Người tu luyện bỗng nhiên luống cuống.
Sư, sư phụ?
Cái quỷ gì thế?
Đường đường là người tu luyện bốn sao, tại sao phải gọi một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao là sư phụ?
Trên thực tế, Lục Minh cũng rất luống cuống.
Anh nhìn Lý Hạo Nhiên đột nhiên xuất hiện ở nơi này với ánh mắt hoài nghi: "Ai là sư phụ của anh!"
Đùa hả?
Anh nhận Lý Hạo Nhiên làm đồ đệ khi nào?
"Chuyện này."
"Tôi đã nói chuyện với Tiểu Nghiêm sư huynh rồi."
Lý Hạo Nhiên hơi ngại ngùng: "Về chuyện linh thẻ, chúng tôi đã từng liên lạc, tôi biết Tiểu Nghiêm cố ý tới đây bái sư học tập sau đó mới tạo ra linh thẻ..."
"..."
Khuôn mặt của Lục Minh đầy vẻ ngơ ngạc.
Tiểu Nghiêm sư huynh?
Cái vai vế gì đây?
Ê khoan.
Nghiêm Tô Kỳ cho ra đời linh thẻ?
Trời đất quỷ thần ơi!
Anh mở diễn đàn hiệp hội ra, quả nhiên thấy được bình luận phía dưới chiến thuật - Ha ha ha sư phụ quả nhiên không lừa gạt tôi, đại sư tỷ nói rất đúng!
Tôi thành công rồi!
Cuối cùng tôi cũng có thể tấn công giai đoạn thứ tư!
Ủa!
"..."
Lục Minh đầy vẻ mờ mịt.
Vậy là Tiểu Bạch và Tiểu Nghiêm đều thành công rồi?
Tại sao?
Chẳng lẽ là... trò đùa mình nhắc tới thật sự có tác dụng sao?
Lòng thành thì linh?
"Xin anh nhất định hãy nhận tôi làm đồ đệ!"
Vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên nghiêm nghị.
Thật đấy.
Lần này anh ta rất nghiêm túc.
Nếu đã quyết định trở thành chuyên gia thẻ kiếm, đi theo con đường của Lục Minh, trở thành đồ đệ của Lục Minh thì sao chứ, huống chi, đúng là anh ta đã liên lạc với Tiểu Nghiêm...
Khi đó, anh ta mới biết.
Hóa ra giai đoạn linh thẻ mà anh ta kẹt lại rất lâu không thể ngưng tụ, thậm chí vào lúc anh ta bắt đầu dao động và nghi ngờ thật giả, lại thật sự có người thành công!
Người thứ nhất là Tiểu Bạch.
Thứ hai là Tiểu Nghiêm.
Hai người đều là đồ đệ của Lục Minh!
Nếu như thế, còn có gì phải do dự chứ?!
Vì thế anh ta đến đây với tinh thần đầy dứt khoát quả quyết!
Chuyến đi này không đơn giản chỉ vì linh thể rắn lớn kia, mà còn vì bái sư!
Anh ta chắc chắn chuyên gia thẻ kiếm sẽ có truyền thừa thật sự.
Tôi luyện cơ thể, tôi luyện thẻ, linh thẻ...
Nghề bình thường cần nhiều nền tảng như vậy sao?
Không cần!
Nhưng chuyên gia thẻ kiếm lại cần!
Anh ta không chỉ cần, mà còn rất nghiêm khắc với mỗi một yêu cầu!
Tại sao?
Tất nhiên là bởi vì nghề nghiệp này!
Anh ta khẳng định, chuyên gia thẻ kiếm tuyệt đối không chỉ đơn giản như tốc độ chế tạo thẻ bài kiếm nhanh như vậy đâu!
Mỗi một bước của Lục Minh còn lớn hơn, xa hơn so với tưởng tượng của anh ta! Mặc dù bề ngoài anh ta vẫn chưa thấy những thứ này có liên quan gì cả.
Anh ta cũng từng không tin tưởng...
Anh ta cũng từng nghi ngờ...
Nhưng mà, linh thẻ cũng đã ra đời rồi, còn có gì là không thể nữa?!
Nếu như Lục Minh là người khai sáng, vậy thì cứ để anh ta... tới làm người tiên phong đi!
Vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên nghiêm nghị.
Có lẽ đó mới là con đường mà anh ta theo đuổi!
"Sư phụ!"
"Xin nhận một lễ của tôi!"
Lý Hạo Nhiên bưng trà.
Cách đó không xa, người tu luyện chưa đi được bao xa kia đã mềm nhũn cả chân, ồ, hóa ra người tu luyện bốn sao không phải là đồ đệ của anh ta, mà là muốn bái sư vẫn chưa thành công...
Chẳng lẽ vị này chính là cao thủ bí ẩn trong truyền thuyết ở thành phố này sao?
A a a a má ơi, thành phố Thanh Minh thật là đáng sợ!
...
Trên thực tế, hắn ta không biết là Lục Minh cũng rất ngơ ngác.
Người này...
Bị nước tràn vào đầu à?
Người có thiên phú tốt thì suy nghĩ đều sống động như vậy sao?
Lục Minh không nghĩ nhiều như Lý Hạo Nhiên, anh trực tiếp phân tích lợi và hại, à, Lý Hạo Nhiên muốn bái anh làm sư phụ, học tập ngưng tụ linh thẻ...
Nhưng mà thật sự Lục Minh không dạy nổi thứ này!
Quái lạ!
Chính anh cũng không biết vì sao Nghiêm Tô Kỳ cho ra đời được linh thẻ!
Huống hồ Tiểu Bạch đáng yêu như vậy còn được, mặc dù Tiểu Nghiêm là con trai nhưng cũng đáng yêu... Lý Hạo Nhiên anh dựa vào cái gì mà muốn làm đồ đệ của tôi?!
"À, đúng rồi."
Lý Hạo Nhiên lạnh lùng nói ra ngoài cửa: "Còn không đi vào!"
"..."
Ngoài cửa, thiếu niên áo đen do dự đi vào, có chút không cam lòng đưa một chiếc túi cho Lục Minh: "Đây là tài nguyên chúng tôi góp nhặt mấy năm nay..."
"Coi như làm tiền bái sư đi."
Xoẹt!
Mở túi ra.
Không ngờ bên trong lại là một đống thẻ năng lượng bốn sao!
"Xin thầy hãy nhận lấy."
Lý Hạo Nhiên trầm giọng nói.
Lục Minh: "..."
Anh có chút ngạc nhiên.
Hóa ra, hóa ra nhận đồ đệ lại kiếm được tiền như thế?
Mà lúc này, anh vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Bỗng nhiên.
Bộp!
Một tiếng vang thật lớn.
Mấy người chợt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy người tu luyện ba sao vừa đi chưa xa kia quỳ xuống đất: "Tiền bối, vừa rồi có nhiều điều đắc tội, xin hãy tha thứ cho tôi..."
Hắn là người tu luyện tự do, đã từng gặp chuyện quá mức đáng sợ, từng gặp quá nhiều huyết án xảy ra chỉ bởi một ánh mắt hoặc một câu "Mày nhìn gì"!
Mặc dù tôn nghiêm quan trọng, nhưng mạng sống quan trọng hơn!
Bịch!
Hắn dập đầu cầu xin tha thứ tại chỗ, cung kính hành lễ rồi mới chậm rãi rời đi.
"..."
Lục Minh ngơ ngác.
Lại có chuyện gì nữa vậy!
Các anh trai, sao suất diễn của các anh lại nhiều như vậy hả?!