Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Ở một nơi nào đó.
Hơi thở băng màu xanh lam bay ra.
Trong căn phòng thí nghiệm trong suốt đầy ắp cảm giác khoa học kỹ thuật tương lai, một nhóm người tu luyện mặc áo choàng trắng đang bận rộn đi đi lại lại, trên cỗ máy hiện lên từng hàng số liệu.
Giai đoạn thí nghiệm: Giai đoạn thứ tư.
Khu vực thí nghiệm: TEK - 067
Tiến độ thí nghiệm: 80%
...
"Tít!"
"Tít!"
"Cảnh báo."
"Năng lượng bất thường."
...
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Không biết!"
...
"Tít!"
"Tít!"
Cảnh báo liên tục phát tín hiệu.
Sắc mặt của mọi người trong phòng thí nghiệm lập tức thay đổi, trên màn hình hiện ra sai sót năng lượng bất thường chưa từng thấy, mức độ nguy hiểm lên mức đỏ!
...
"Ai biết xử lý?"
"Tôi chỉ biết xử lý lỗi kiểu loạn mã mà thôi."
"Người lập trình thứ này trước đây đâu?"
"À, trước đây hắn lợi dụng mạng của phòng thí nghiệm tải phim ba con heo gì đó, bị tổ trưởng tế sống rồi."
"…"
"Gọi cấp trên nhanh chóng phái một người qua đây."
"Phải làm sao bây giờ?"
"Thử khởi động lại xem sao."
...
Hồi lâu sau, khởi động lại máy móc.
Giải quyết xong sai sót.
"Ủa?"
"Lại thật sự được rồi."
Mọi người kinh ngạc.
Xem ra không phải là vấn đề gì nghiêm trọng.
Mọi người ngưng lại trong chốc lát, xác định không có gì bất thường xong cũng lười để ý, dù sao chẳng có mấy người hiểu cái này, chỉ cần không báo lỗi là được rồi.
...
Có điều lúc này, không ai chú ý tới, trên giao diện lập trình dường như có vật gì đó đang trôi lơ lửng.
Thoắt ẩn thoắt hiện.
Vào lúc này, nếu có người lại gần quan sát kĩ, theo dõi cẩn thận backdrop output thì sẽ phát hiện ra, trong backdrop có lẽ có vật gì đó đang chuyển động.
#Sửa lỗi màu sắc chỉ lệnh.
#Thống nhất màu sắc chỉ lệnh và backdrop.
#Sửa lỗi chế độ chỉ lệnh.
#Sửa xóa bỏ chế độ cửa sổ chỉ lệnh thành output chữ.
#Cảnh báo!
#Năng lượng bất thường!
#Tọa độ sai, thành phố Thanh Minh (23421, 24121, 192)
#Cảnh báo!
#Năng lượng bất thường!
...
Mà vào lúc này.
Trong cổ mộ.
Lục Minh và Giang Phong đang tu luyện.
Dù sao nơi này cũng là nơi tu luyện hiếm có, vất vả lắm mới đến được đây, đương nhiên phải tu luyện chứ, có điều, trong lòng Giang Phong vẫn có một chút khó chịu.
Bởi vì đối diện ông ta là Lục Minh đang đọc sách.
Đúng vậy.
Tên này đang đọc sách!
Lục Minh lật từng trang nhật ký của nhà khảo cổ, nghiêm túc đọc.
Rất là thoải mái.
Trên giường, thẻ gốc điên cuồng nhảy nhót, thỉnh thoảng còn tự run run, cũng không biết là đang làm gì, có điều nhìn dáng vẻ này thì tiến độ tu luyện vô cùng thuận lợi.
"…"
Giang Phong lặng im.
Ông ta nhớ lại những năm tháng tu luyện của bản thân, một cảm giác chua xót dâng lên.
Thật sự.
Vì không để âm khí tổn hại đến cơ thể, ông ta thường cách một khoảng thời gian mới đến cổ mộ một lần, hơn nữa mỗi lần đều cẩn thận từng chút một, tu luyện xong thì nhanh chóng rời đi.
Mà Lục Minh thì sao?
Nhìn mà xem.
Căn bản người còn chẳng cần tới, thẻ gốc tự làm là xong!
Sự chênh lệch này…
"Thẻ gốc phát triển nhanh vậy sao?"
Giang Phong nghi ngờ.
Ông ta nhìn ngày tháng, rất chắc chắn mới chỉ hơn mười năm, mà không phải mấy trăm năm.
Ồ...
Chẳng lẽ là bí mật của Lục Minh?
Tinh thần Giang Phong khẽ chuyển.
Tự động tu luyện...
Đúng rồi!
Thứ này chắc chắn phải là một bí mật kinh thiên động địa!
Rất có thể là bọn họ có được vật này trong truyền thừa hoặc ở một nơi nào đó, cũng có khả năng là Lục Nhan đích thân cho Lục Minh bí quyết thần bí!
Nghĩ đến đây, lão Giang chẳng còn tâm trí tu luyện nữa.
Dựa vào quan hệ giữa bọn họ… ừm… quan hệ trong tương lai…
Có lẽ...
"E hèm."
"Lục Minh à."
"Thẻ gốc của em biết tự tu luyện à?"
Giang Phong tỉnh bơ hỏi.
"Biết chứ."
Lục Minh nói.
"Thứ này rất khó đúng không?"
Giang Phong mỉm cười.
"Không khó đâu, chuyên gia thẻ kiếm bọn em đều biết."
Lục Minh nhún vai.
"..."
Vẻ mặt của Giang Phong cứng đờ: "Đều, đều biết?"
"Đúng vậy."
Lục Minh đếm: "Tiểu Nghiêm, Hạo Nhiên, ồ… cũng nhiều đó."
Giang Phong: "..."
Mợ nó.
Bị đuổi giết mấy tháng, ông ta thật sự đã thoát ly khỏi hiện thực rồi?
"Học dễ không?"
Giang Phong vô thức hỏi.
"Cũng bình thường."
Lục Minh suy nghĩ một chút: "Về cơ bản nhìn cái là biết."
Độ khó của tự tu luyện nằm ở chỗ sinh ra linh thẻ, chứ không phải ở phần học tập, chỉ cần có linh thẻ, về cơ bản xem lướt qua chiến thuật là học được.
Lý Hạo Nhiên đã viết rất rõ ràng rồi.
"Ồ."
Giang Phong thèm muốn: "Có vẻ lợi hại đó."
Lục Minh: "..."
Lúc này anh mới hồi phục lại tinh thần.
Liếc nhìn Giang Phong, anh lập tức hiểu ra, lão Giang hỏi mãi, vòng vo một hồi, hóa ra là muốn học thẻ gốc tự tu luyện như thế nào?
Thật là...
Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.
"Nè."
"Đây là chiến thuật của chuyên gia thẻ kiếm bọn em, thầy xem đi."
Anh tiện tay đưa cho Giang Phong.
"Được được được."
Giang Phong rất vui mừng.
Nhìn xem.
Đúng là tên nhóc Lục Minh này biết điều, kỹ thuật bí mật quý giá như vậy lại đưa thẳng cho mình, có điều lúc ông ta mở cuốn sách ra, vẻ mặt bỗng ngây dại…
Không nói đến tôi luyện…
Linh thẻ…
Lại là thứ gì thế?
Đợi đã.
Mợ nó đây không phải là bản thảo đa cấp à?
"Thằng nhóc nhà em dám lừa cả thầy ư?"
Khuôn mặt của Giang Phong tối sầm.
"Nào có."
Lục Minh liếc nhìn: "Chuyên gia thẻ kiếm bọn em đều có linh thẻ! Hơn nữa, thầy cũng biết chuyện Tiểu Bạch sinh ra linh thẻ, thầy không tin ư?"
"Ha ha."
Giang Phong cười giễu.
Lúc Tiểu Bạch mới mười hai tuổi đã đạt điểm tuyệt đối giáo dục cơ sở, sao cậu không viết thêm vào?
"Trừ cái đó ra thì sao?"
Giang Phong liếc mắt nhìn Lục Minh.
"Đơn giản thôi."
"Bắt linh thẻ nhét vào là được!"
Lục Minh bình thản nói.
"..."
Giang Phong sầm mặt, nói thế thì linh thẻ của Lục Minh cũng là bắt được ư? Ông ta bỗng nhớ đến chuyện kinh dị trên sân vận động những ngày trước, đã hiểu ra đôi chút.
Có điều...
"Sao thầy chưa từng nghe đến linh kiếm biết tự tu luyện?"
Giang Phong tràn ngập hoài nghi.
"Phí lời!"
Lục Minh không vui nói: "Linh kiếm đương nhiên không thể tự tu luyện, kiếm tu chuyên tu người kiếm hợp nhất, có thể giống nhau à?"
Thế sao?
Giang Phong bán tín bán nghi.
Hay là lúc về bắt một linh thẻ nhét vào xem sao?
Vừa hay, thẻ gốc của ông ta có hai cái khe…
Bỏ đi.
Về rồi tính!
Giang Phong cảm thấy có đôi chút đau đầu.
Mà đúng lúc này.
Ầm…
Trên giường ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Giang Phong khiếp sợ.
Ông ta đã tới nơi này vô số lần, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
"Không biết."
Sắc mặt của Lục Minh cũng nặng nề.
Trên thẻ gốc đã loáng thoáng có hơi thở của người tu luyện bốn sao, nhưng bởi vì năng lượng vô duyên vô cớ bị cắt đứt nên chưa đột phá.
"Năng lượng xuất hiện sự bất thường."
Một người bỗng nhiên nói.
"Có khả năng."
Lục Minh và Giang Phong cũng cho là vậy.
Sau đó, trong nháy mắt hai người đã hồi phục lại tinh thần…
Soạt!
Hai người đồng loạt nhìn về phía giường ngọc.
Ở nơi đó lại xuất hiện một bóng người, thật sự là một cái bóng, hình bóng đó lay động, vẻ mặt ưu sầu, rõ ràng là đang lo lắng chuyện năng lượng…
"..."
Giang Phong nheo mắt.
Linh thể!
Ở nơi này lại xuất hiện linh thể!
"Yêu, yêu tinh giường?"
Lục Minh kinh ngạc.
Trời ơi.
Thời buổi này đến giường ngọc cũng thành tinh rồi?
"Cậu mới là yêu tinh giường!"
"Cả nhà cậu đều là yêu tinh giường!"
Linh thể tức giận.
Từ khi nó sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên nó nghe thấy cách xưng hô khó nghe đến vậy, phải biết rằng chủ nhân cũ gọi nó là Bạn Linh cơ mà, cái tên hay biết bao nhiêu?
"Không phải à?"
Lục Minh nghi ngờ liếc nhìn nó, sau đó lại quay sang nhìn Giang Phong, đợi đã, nghĩ lại Giang Phong đã tu luyện trên cái giường này lâu như thế…
Phù…
Lục Minh hít một hơi khí lạnh.
"Mẹ kế của Tiểu Bạch, xin chào."
Vẻ mặt Lục Minh nghiêm túc.
"..."
Khuôn mặt của Giang Phong tối sầm.
Linh thể: "..."
"Khốn kiếp!"
Linh thể phẫn nộ: "Bà đây hình thành từ tinh hoa của ngọc…"
"?!"
Lục Minh càng kinh ngạc.
Tinh hoa của giường?
Úi đệt!
Chẳng lẽ…
"Cô là chị gái hoặc em gái của Tiểu Bạch?"
Lục Minh cẩn trọng hỏi.
Linh thể: "..."
Giang Phong: "..."
Chẳng biết tại sao ông ta bỗng nhiên muốn giết người.
"Tôi là Bạn Linh."
Linh thể thở dài: "Là linh thể sinh ra từ giường ngọc."
"Uầy…"
Lục Minh có chút mờ mịt: "Đó không phải là yêu tinh giường sao?"
Linh thể: "..."
Nó đang suy nghĩ mình có nên phá giới giết người hay không.
Bắt nạt người quá đáng!
...
"Cô vẫn luôn ở nơi này ư?"
Giang Phong trầm giọng nói.
"Vâng."
Ánh mắt của linh thể sâu xa: "Tôi phụng mệnh chủ nhân, giữ lại truyền thừa, truyền cho người có duyên! Cổ mộ này không chỉ là một phần mộ, còn là một nơi truyền thừa!"
!!
Giang Phong và Lục Minh chấn động!
Tin đồn lại là thật!
Có một vài lão tiền bối sẽ để lại truyền thừa ở cổ mộ…
Không thể ngờ, thế mà bọn họ có thể gặp được!
Giang Phong vẫn luôn tu luyện ở cổ mộ, hóa ra lại là truyền thừa, nói theo một ý nghĩa nào đó, nơi này giống hệt như truyền thừa Nguyệt Ảnh!
"Trước đây sao cô không xuất hiện?"
Giang Phong hoài nghi.
"Điều kiện của ông không đủ."
Linh thể nói.
"Tuổi tác?"
Giang Phong thở dài, ông ta biết truyền thừa thông thường đều có điều kiện, giờ tuổi ông ta đã lớn, truyền thừa không chấp nhận cũng là chuyện bình thường.
"Không hẳn là vậy."
Linh thể ngập ngừng: "Chủ nhân nhà tôi cũng chỉ là một tiên tử bình thường, cũng từng có một thời tiếu ngạo giang hồ, người để lại lời nhắn nếu có người truyền thừa thay người…"
"Nhất định phải xuất sắc!"
"Đặc biệt là…"
Linh thể ngập ngừng: "Nhan sắc."
???
Khuôn mặt của Giang Phong tối sầm.
Bà mợ nó!
Ý gì?
Trước đây ông ta từng nghe nói truyền thừa yêu cầu tuổi tác, yêu cầu thiên phú, yêu cầu căn cốt, yêu cầu đạo đức, lần đầu tiên nghe nói yêu cầu nhan sắc…
Huống hồ ông đây lúc trẻ cũng là hotboy trong trường được chứ?
Nếu không… sao Tiểu Bạch lại đáng yêu đến vậy?
"Ha ha."
Lục Minh mỉm cười.
Những năm nay, có nhan sắc quả nhiên có thể kiếm cơm ăn.
"Đừng nhụt chí."
Lục Minh vỗ vai ông ta: "Thật ra ông cũng rất được."
Giang Phong: "..."
"Nói đi."
"Cô truyền thừa gì?"
Lục Minh đi lên phía trước.
Anh rất tò mò, rốt cuộc truyền thừa gì mà lại yêu cầu nhan sắc?
"..."
Linh thể cười lạnh lùng: "Cậu cũng không đủ tư cách."
???
Lục Minh kinh ngạc.
Mợ nó cô đang cố tình chọc tôi đấy à?
Giang Phong cũng kinh ngạc.
Tuy rằng ông ta thường muốn đánh Lục Minh, thế nhưng không thể không thừa nhận, dáng dấp của tên Lục Minh này cũng được, không ngờ lại không đủ tư cách…
Không đúng.
Lục Minh còn không có tư cách, vậy thì ai mới có?
Truyền thừa này…
Đừng nói là giả nha?
Soạt!
Không khí chợt trở nên yên tĩnh.
Hơn nữa, nghĩ kĩ lại giọng điệu của yêu tinh giường, lúc đối mặt với Giang Phong còn có thể uyển chuyển một chút, mà lúc đối mặt với Lục Minh dường như còn chẳng thèm
liếc nhìn một cái…
Có phải nó hiểu sai về nhan sắc rồi không?
"Tuy dáng dấp của cậu cũng tạm được, nhưng không có khí chất mà tôi muốn!"
Linh thể trầm giọng nói.
"Vậy cô còn xuất hiện làm gì?"
Lục Minh trợn mắt.
"Không còn thời gian nữa, tôi sợ xảy ra vấn đề nên lúc này chỉ có thể nhờ mọi người giúp tôi tìm người truyền thừa."
Linh thể trầm giọng nói.
"Ha ha."
"Nực cười!"
Lục Minh bĩu môi: "Cô nói tôi đi là tôi sẽ đi à?"
Cái đồ yêu tinh giường ngây thơ!
Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô tìm người truyền thừa?
Cô cho rằng đây là chơi game à, cô là NPC nói gì thì chính là cái đó chắc?
"Giúp tôi tìm người truyền thừa thích hợp, tôi giúp anh đột phá bốn sao!"
Linh thể nói.
"Ha ha."
"Vốn dĩ tôi sẽ đột phá bốn sao."
Lục Minh cười nhạt.
Anh vốn cách đột phá không xa nữa, cho dù có trở về mới đột phá cũng sẽ không quá lâu!
"Tôi giúp anh tôi luyện thẻ gốc, cái kiểu có thể bay lên ấy."
Linh thể tiếp tục nói.
"Nói!"
"Cần người truyền thừa như thế nào?"
Sắc mặt của Lục Minh nghiêm túc.
Chẳng còn cách nào.
Anh ấy mà, chính là người có tấm lòng nhiệt huyết, cái bệnh giúp người làm niềm vui chữa mấy năm nay vẫn chưa khỏi.
"Chính là..."
Linh thể nói mãi không ra câu.
"Ừm, không sao."
Lục Minh rất tích cực, anh mở máy truyền tin, ồ, vẫn may, có mạng thì tiện rồi, anh trực tiếp tìm mấy video trên mạng cho linh thể xem.
"Cô nhìn xem, có cái nào phù hợp với yêu cầu của cô không?"
Lục Minh nói.
"Ồ?"
Linh thể vui mừng: "Tôi xem xem..."
Nó tìm một lúc, rất nhanh chóng tìm ra.
"Người này."
"Trong video này, tôi phát hiện ra một đám nhóc có khí chất rất được, mặc dù bọn họ không đẹp trai bằng cậu, nhưng khí chất tuyệt đối xuất sắc."
Linh thể cực kỳ hài lòng.
Ha ha.
Lục Minh bĩu môi.
Khí chất quái đản…
Những năm nay, chỉ có nhan sắc không đủ mới cần có khí chất ok?
Có điều, chẳng còn cách nào.
Truyền thừa người ta yêu cầu như thế, anh có thể làm gì được?
Ừm…
Lục Minh mở ra video mà linh thể chỉ.
Trong video, có vẻ đây hình như là một chương trình giải trí, phải chọn ra một nhóm người tu luyện trong một trăm người tu luyện, bồi dưỡng thành người tu luyện ngôi sao…
Thế là từng thí sinh lên sân khấu.
Mỗi khi từng thí sinh lên sân khấu, những thí sinh khác dưới khán đài sẽ vang lên tiếng hét chói tai và tiếng bàn tán.
"Ôi đẹp quá."
"Đúng đó đúng đó, anh ấy trang điểm đẹp thật."
"Ôi, da của anh ấy trắng quá, lông mi cũng dài…"
"Ghen tị chết mất."
"Trời ạ, anh ấy nhảy rồi, eo thon quá."
"La la la…"
...
Vẻ mặt của Giang Phong và Lục Minh ngẩn ra.
Trời ơi.
Đây chính là người mà linh thể chọn lựa?
"Này…"
Lục Minh thận trọng nói, chỉ vào các thí sinh: "Xin hỏi là những người này à?"
"Ừm."
Linh thể vô cùng hài lòng: "Đúng vậy, chính là bọn họ, đường nét của những đứa trẻ này nhẹ nhàng, thiên phú cũng vừa đủ, nhan sắc cũng ổn, tốt hơn hai người nhiều."
Lục Minh: "..."
Giang Phong: "..."
Vậy đây là truyền thừa quỷ quái gì thế…
"Nghề gì?"
Lục Minh thở dài: "Cũng phải nói một nghề nghiệp chứ?"
"Nghề nào cũng được!"
Linh thể kiêu ngạo: "Truyền thừa của chủ nhân có thể sử dụng được ở bất kỳ nghề nghiệp nào, cậu có thể hiểu là truyền thừa thần hồn, đương nhiên, nếu như người đó tu thần hồn thì càng tốt!"
Ồ.
Lục Minh đã hiểu đôi chút.
Thần hồn...
Cũng có thể nói, tất cả những nghề nghiệp tu luyện thần hồn đều có thể!
Nếu như chưa tu luyện, chắc là phải bắt đầu lại từ đầu, nói theo một ý nghĩa nào đó, truyền thừa này cũng là một bàn tay vàng lớn!
Không ảnh hưởng đến nghề nghiệp vốn có, ngầu vô cùng!
Có điều đáng tiếc…
Yêu cầu như thế có quỷ mới biết thành phẩm là gì?
Tu thần hồn là chính...
Trong ấn tượng, những người tu luyện thuật mê hoặc cũng là thần hồn, lại kết hợp với yêu cầu nữ tính, cuối cùng là kiểu như thế nào cũng không biết được…
"Ông biết người như thế không?"
Lục Minh nhìn về phía Giang Phong.
"Ha ha, cậu nói xem?"
Giang Phong cười giễu.
"Được rồi."
Lục Minh cũng rất thất vọng.
Xem ra không cần trông mong vào việc tìm thấy người truyền thừa rồi, đã thế thì chỉ cần tiêu diệt yêu tinh giường…
Thế là ánh mắt của Lục Minh trở nên xấu xa.
"Cậu giết tôi cũng vô dụng."
Yêu tinh giường cười nhạt: "Bản thể của tôi là giường ngọc, nếu tôi chết, sao giường ngọc có thể tồn tại? Cậu chiến đấu với tôi chính là đang chiến đấu với năng lượng trong giường ngọc!"
Được rồi.
Lục Minh bỏ qua ý nghĩ này.
Ừm...
Xem ra chỉ có thể tìm một người truyền thừa.
"Hay là bắt một người tới?"
Giang Phong đề nghị.
"Không tốt lắm thì phải."
Lục Minh có chút ngượng ngùng.
"Ý thầy là gì."
Giang Phong nhún vai: "Trước kia, một người bạn của thầy xem tiểu thuyết đến mê muội, bắt tác giả nhốt trong một tháng, hôm nào cũng gõ chữ sống qua ngày…"
"Ngày ngày cập nhật năm chương, cực kỳ phê."
"..."
Lục Minh lau mồ hôi, ác vậy sao?
Bắt người thì…
Anh ngẫm nghĩ thấy vẫn không ổn lắm.
Anh bắt bừa một người tới rồi truyền thừa cho người đó, có quỷ mới biết người đó có trở nên mạnh mẽ hay không, nhỡ đâu tên đó quay lại trả thù thì cũng rất phiền toái…
Huống chi đây là truyền thừa cổ!
Một thứ tốt như vậy sao có thể lãng phí?
"Cậu dám giả gái, tôi đánh chết cậu."
Giang Phong ngùn ngụt sát ý.
Ông ta biết lịch sử đen tối của Lục Minh… Trước kia thì không nói, hiện giờ tên này là sư phụ của Tiểu Bạch, tuyệt đối không được làm loạn!
"…"
Lục Minh liếc nhìn ông ta, ông có bảo tôi mặc tôi cũng không mặc đâu!
Nực cười.
Chỉ là một truyền thừa…
Truyền thừa Nguyệt Ảnh trong tay anh không tốt hơn thứ này sao?
Có điều đây tốt xấu gì cũng là truyền thừa, mặc dù anh không cần, nhưng trong nhà có mấy đồ đệ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thứ này ấy mà…
Ồ...
Cho ai thì thích hợp đây?