Bậc Thầy Thẻ Bài

Ồ, sư phụ còn hiểu cả nghệ thuật


trước sau

Editor: Nguyetmai

Thành phố Thiên Đô.

Học viện Đệ Nhất.

Chủ nhiệm giáo vụ đang đang bố trí nhiệm vụ cho trường học trong giai đoạn tiếp theo.

Công việc của ông ta bề bộn, sinh viên, giáo viên, hoạt động, phải cân đối mọi thứ, còn phải giúp hiệu trưởng ngốc nghếch của bọn họ tu hành...

Đau đầu.

Có điều dù sao cũng tốt hơn nhiều khi Lục Minh còn ở đây.

Trải qua một khoảng thời gian yên lặng, chuyên ngành chuyên gia chế tạo thẻ bài của Học viện Đệ Nhất đã khôi phục như lúc ban đầu, ảnh hưởng lúc trước khi Lục Minh ở tạm đây ba ngày cuối cùng cũng đã biến mất!!!

Ông ta rất vui mừng.

Nhưng đúng lúc này.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, mặt đất chấn động.

Tường của Học viện Đệ Nhất lại sụp ngay vào lúc này.

Đúng vậy!

Sụp!

Chuyện gì vậy?!

Mọi người kinh ngạc.

Không ngờ lại có người tấn công trường học?!

Điên rồi?

Ai cho bọn họ lá gan đó?!

Cho dù cuối năm sắp đến, số người canh gác trường học khá ít cũng tuyệt đối không phải ai cũng có thể khiêu khích! Đây chính là Học viện Đệ Nhất, học viện mạnh nhất Trái Đất!

Ầm!

Từng luồng hơi thở kinh khủng xuất hiện.

Bảy sao, tám sao...

Các giáo viên lần lượt xuất hiện, ngay cả chủ nhiệm giáo vụ cũng đích thân chạy tới.

Nhưng điều làm người ta hoảng sợ chính là...

Trong tầm mắt chỉ có đàn trâu vô tận…

Trâu…và trâu.

"???"

Chủ nhiệm giáo vụ ngơ ngác.

Bà mợ nó!

Ở đâu ra nhiều trâu như vậy?

Trâu toàn thế giới đều chạy đến đây hay sao?!

Chẳng lẽ là... Lục Minh?!

Phản ứng đầu tiên của các giáo viên chính là Lục Minh.

Sau đó họ phục hồi tinh thần lại, à, đã rất lâu Lục Minh không ở đây, hình như mấy ngày này cũng bắt rắn ở thành phố Thanh Minh, có liên quan gì với nơi này đâu?

Nhưng nếu không phải anh…

Trâu ở đâu ra?

Mà giờ khắc này, các giáo viên cũng ngơ ngác, nhiều trâu như vậy bọn họ chỉ biết nhìn ngẩn ngơ không dám ra tay, không phải vì sợ mà chủ yếu là số lượng trâu quá nhiều…

Giết đến nhũn tay cũng không hết!?

"Chuyện gì vậy?"

"Không biết."

"Quái lạ!"

"Lão Trương, ông tìm hiểu xem thế nào."

"Được."

Vù…

Một người tu luyện mạnh mẽ ra tay, tìm hiểu nguyên do.

Ầm!

Mây mù tách ra.

Từng luồng ảo ảnh xuất hiện.

Bọn họ phóng tầm mắt nhìn tới, lại thấy những con trâu này từ bờ biển xa xôi chạy thẳng tới, dọc đường đội ngũ càng ngày càng lớn, cuối cùng khi tới đây mới có quy mô này.

"Bờ, bờ biển?"

Mọi người bối rối.

Phải bao xa chứ?

Quái đản!

Nơi này của bọn họ chính là đất liền, mợ nó lại còn là phương Bắc!

"E là đến để tìm thứ gì đó."

"Một người tu luyện trầm ngâm: "Xem ra sẽ là một trận đại chiến."

Giờ khắc này, sắc mặt của mọi người nghiêm nghị.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đàn trâu tấn công học viện, một trận đại chiến có một không hai đã không thể nào tránh khỏi! Nếu thế thì đánh đi!

Học viện Đệ Nhất bọn họ trước giờ chưa từng sợ hãi!

Nhưng đúng lúc này.

Trong đàn trâu vô tận, một bóng người mờ mịt nhìn Học viện Đệ Nhất trước mắt.

Tường bị đâm sụp rồi.

Thứ ngăn cản hơi thở đã không còn.

Nhưng... Hơi thở quen thuộc vẫn chưa xuất hiện.

Ấy?

Không ở nơi này?

Lại, lại đi rồi?

Tư duy ngủ say không biết bao nhiêu năm của hắn chậm rãi vận chuyển, sau khi lấy lại tinh thần, hắn cảm nhận lần nữa, à, thì ra là ở hướng kia…

"Đi, đi, đi, qua bên kia."

"Tìm, tìm trứng sắt."

Hắn nói.

Thế là đàn trâu lại ầm ầm rời đi.

...

"???"

Tất cả mọi người của Học viện Đệ Nhất đều bối rối.

Mấy người lấy vũ khí ra chuẩn bị chiếu đấu ngơ ngác, vài chuyên gia thuật bùa chú đã bắt đầu niệm chú lại phun ra một ngụm máu rồi nén năng lượng đã phóng thích lại.

Mợ nó chứ!

Có ý gì?

Những con trâu này hùng dũng xông đến chính là để phá hủy tường học viện của bọn họ?!

Sau đó... Lại đi?!

Cái quỷ gì vậy?!

Mọi người đều mang vẻ mặt mờ mịt.

Bọn họ tự nhận tư chất thông minh, đầu óc thông tuệ, có sự từng trải phong phú nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp cảnh tượng kỳ dị như vậy, các người tới phá tường hay sao?!

"..."

Chủ nhiệm giáo vụ im lặng thật lâu.

Bỗng nhiên, ông ta nhìn về phía một giáo viên: "Tra giúp tôi xem gần đây Lục Minh ở đâu?"

Soạt!

Giáo viên nhanh chóng tra được kết quả.

"Thành phố Thanh Minh."

"Sau khi cậu ta trở về thì không rời đi nữa."

Giáo viên trả lời.

Dựa vào thực lực của ông ta hiện nay, suy diễn vị trí đại khái của Lục Minh vẫn rất dễ dàng.

"..."

Chủ nhiệm giáo vụ tràn đầy nghi hoặc, thật sự không phải là Lục Minh?

Cũng đúng.

Tuy đứa nhỏ kia hay làm chuyện ẩu tả...

Nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, không, dựa vào thực lực hiện nay của cậu ta thì cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.

"Là tôi có thành kiến quá sâu sao?"

Chủ nhiệm thở dài.

"Thôi vậy."

"Báo cáo trước đi đã."

"Nhiều trâu đi lang thang ở vùng dã ngoại như vậy cũng quá nguy hiểm."

Chủ nhiệm giáo vụ dặn dò.

"Cứ để cho chúng đi như vậy sao?"

Một giáo viên dở khóc dở cười.

Tường học viện của bọn họ đã bị phá hủy rồi!

"Còn có thể thế nào?"

Chủ nhiệm giáo vụ cũng rất tuyệt vọng.

Những con trâu này…Không dễ trêu chọc!

Người ta cũng đã quay đi rồi, nếu đi tới đánh một trận, ngộ nhỡ bọn chúng quay lại…

Tuy những con trâu này không tính là mạnh, nhưng số lượng quá nhiều, nếu toàn bộ xông đến học viện, tổn thất phải làm thế nào? Sinh viên phải làm thế nào?!

Nếu vì vậy mà tấn công thành phố Thiên Đô thì sao?

Dân chúng thành phố phải làm sao bây giờ?

Thành phố phải làm sao bây giờ?

Thế là, với tư cách là học viện mạnh nhất Trái Đất, lãnh đạo cấp cao của Học viện Đệ Nhất chỉ có thể nhìn theo đàn trâu đi xa…

Đi xa...

...

Thành phố Thanh Minh.

Cửa hàng.

Lục Minh vui vẻ đạp lên thẻ gốc ba bậc màu tập bay.

Khỏi phải nói, trải qua tăng trưởng thuộc tính, độ cao thẻ gốc có thể mang anh bay lên cũng tăng lên, hơn nữa tốc độ nhanh hơn trước kia một chút!

Quả thật hoàn hảo.

Xẹt!

Xẹt!

Ánh sáng đủ màu lóe lên.

"..."

Tiểu Bạch tò mò liếc nhìn, không nói gì.

Tiểu Tiểu Bạch cũng tò mò liếc nhìn, cũng không nói gì.

"..."

Thẻ gốc im lặng trong chốc lát, chợt nhụt chí khiến Lục Minh đang ngự thẻ phi hành suýt chút nữa ngã từ trên không trung xuống, cũng may nơi đây chỉ cách mặt đất có nửa mét.

"Chuyện gì vậy?"

Lục Minh cảm nhận được trong chốc lát.

Lẽ nào ba bậc màu ảnh hưởng đến thực lực của thẻ gốc?

Ồ...

Không có!

"Chắc là buồn bực gì."

Tiểu Bạch có đôi chút đau lòng.

Dù sao... trông thẻ gốc lúc này quả thật rất xấu.

Thẻ gốc vốn dĩ rất ngầu giờ đã bị tô vẽ xấu xí, ôi, sư phụ vì nghiên cứu chuyên gia thẻ kiếm nhất mạch, vì để mở đường cho bọn họ, thật sự quá cực khổ.

"Sư phụ cố lên!"

Tiểu Bạch cổ vũ cho sư phụ.

"Ừ."

Lục Minh mỉm cười.

Thẻ gốc: "…"

Người chịu khổ hình như là nó mà…

"Nó chỉ có thể như vậy sao?"

Tiểu Bạch chớp đôi mắt to.

"Anh cũng đau đầu."

Lục Minh thở dài: "Thẻ gốc đang yên lành lại khiến mình trở nên giống với gia tộc tóc xù."

Xẹt!

Xẹt!

Ánh sáng lòe loẹt lóe ra.

"Sao sư phụ không thử thuốc điều hòa?"

Tiểu Bạch tò mò.

"Thuốc điều hòa gì?"

Lục Minh mờ mịt.

"Thuốc điều hòa năng lượng ấy."

Tiểu Bạch nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Em nhớ trước kia có nghe đến, thuốc điều hòa năng lượng có thể khiến năng lượng trở nên sôi động…"

"Ừm…"

"Chắc là có hiệu quả với năng lượng kèm theo thẻ gốc này."

"Có điều... lúc đó là năm thứ ba tiểu học, hồi trại hè ghép gỗ, phụ huynh của một học sinh đã nói, em cũng không biết có thật hay không."

Tiểu Bạch rất cố gắng suy nghĩ.

"Ồ..."

Lục Minh như có điều suy nghĩ.

Thuốc điều hòa năng lượng…

Trong ấn tượng của anh, hình như có một vật như vậy.

Sau khi tra xét, anh phát hiện thứ này được dùng để điều phối thuốc, vì trong thuốc cũng sẽ dùng đến dược liệu, máu và vài thứ kỳ quái kết hợp lại.

Có thể thử xem!

"Ngoan."

Lục Minh sờ đầu Tiểu Bạch.

Anh nhanh chóng mua thuốc điều hòa năng lượng về, đổ vào thẻ gốc…

Soạt!

Màu sắc trên thẻ gốc chợt biến thành một bãi màu nguệch ngoạc.

???

Lục Minh ngơ ngác.

Có phải điều hòa hơi quá rồi không?!

Mợ nó chứ.

Ba đường ngang đang yên đang lành trực tiếp biến thành vòng xoáy nguệch ngoạc, phân bố màu sắc bừa bộn, còn không đẹp bằng ban đầu, đoán chừng cũng không có tác dụng gì.

Có tác dụng gì chứ?!

Đau đầu quá đi.

Soạt!

Anh lấy thẻ gốc từ trong dung dịch điều hòa ra.

Thẻ gốc rời khỏi dung dịch điều hòa, màu sắc bên trên dần cố định lại, biến thành những nét vẽ nguệch ngoạc hỗn loạn, Lục Minh đành để nó vào trong dung dịch điều hòa một lần nữa…

Vù…

Màu sắc trên thẻ gốc lập tức trở nên sinh động như nước chảy.

Anh thử lấy tay đảo vài cái, quả thật vẽ ra được từng đường nét, vậy mà những màu sắc này lại thật sự có thể động
đậy theo từng đợt khua tay của anh.

Ba màu sắc!

Tùy ý vẽ!

Nhưng hiển nhiên Lục Minh không có thiên phú về mặt này.

Chờ anh vẽ hồi lâu, lúc cầm thẻ gốc từ trong dung dịch điều hòa ra, một tác phẩm vẽ nguệch ngoạc hoàn toàn không hiểu nổi cứ thế ra đời…

"Sư phụ, đây là gì?"

Vẻ mặt của Tiểu Bạch mờ mịt.

"Đây gọi là nghệ thuật."

Vẻ mặt của Lục Minh tỏ vẻ bí hiểm.

Ừm...

Trong ấn tượng của anh, cao thủ kiếp trước cũng làm như vậy, dù sao thì xem không hiểu chính là nghệ thuật là được!

"Ồ ồ ồ, lợi hại thật."

Tiểu Bạch thán phục: "Sư phụ còn hiểu cả nghệ thuật!"

"Đúng vậy."

Vẻ mặt của Lục Minh bình thản: "Sư phụ em hiểu nghệ thuật đâu chỉ có những thứ này, nhớ lúc đầu từ Porto đến Mikami… E hèm, không nhắc đến cũng được."

"Ồ ồ."

Tiểu Bạch bội phục.

Không hổ là sư phụ đó.

Vậy mà hiểu nhiều nghệ thuật vậy!

Có điều, Tiểu Bạch chun mũi nhìn hình vẽ trên thẻ gốc của sư phụ, có phần không hiểu, vì sao cũng xấu như mấy thứ bóp méo nghệ thuật vậy chứ.

...

Mà giờ khắc này.

Lục Minh bắt đầu vẽ thêm lần nữa.

Ý nghĩ của anh rất đơn giản, chính là kết hợp ba màu sắc cho tốt hơn, tách các tính năng khác nhau ra, từ đó phát huy hiệu quả tốt hơn.

Ví dụ như…

Nơi dễ dàng bị tấn công, dùng máu của Tiểu Tinh, dễ khôi phục, bền.

Ví dụ như…

Nơi sắc bén, dùng máu tăng tính năng tấn công, nâng cao lực tấn công.

Như vậy, thẻ gốc có thể thành công rồi.

Đáng tiếc, Lục Minh làm rất lâu, hình ảnh trên thẻ gốc lại ngày càng xấu, ngày càng nghệ thuật, đến sau đó chính Lục Minh cũng ngại chém gió về nghệ thuật của mình…

Bởi vì thật sự quá xấu!

Được rồi.

Lục Minh từ bỏ.

Xem ra...

Mình thật sự không có thiên phú này.

"..."

Tiểu Tiểu Bạch lén nhìn, trốn càng xa hơn.

Quá, quá xấu.

"..."

Tinh thần Tiểu Tiểu Kiếm sụp đổ một cách hoàn toàn.

Thật sự.

Đừng bắt nạt người khác như vậy chứ…

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc điên cuồng sáng lên.

"Tao hết sức rồi."

Lục Minh xấu hổ.

Lần này anh thật sự không định hãm hại thẻ gốc, chỉ đơn thuần là thí nghiệm thất bại…

"Tôi tự làm được chưa?"

Thẻ gốc sắp khóc rồi.

"Mày có thể kiểm soát à?"

Lục Minh kinh ngạc.

"Có thể."

Vẻ mặt của thẻ gốc ngơ ngác.

Nói nhảm!

Ông đây chính là bản thể thẻ gốc!

Vì sao không thể kiểm soát đồ trên người mình?! Mấy thứ này bám vào thẻ gốc, nó điều chỉnh màu sắc không phải dễ như trở bàn tay hay sao?

"Vậy mà mày không nói sớm?"

Lục Minh dở khóc dở cười.

"Cậu có hỏi tôi đâu!"

Thẻ gốc phẫn nộ.

Chưa gì đã đánh một trận no đòn, sau đó chà đạp đủ kiểu… có cho cơ hội sao?!

"E hèm, mày làm đi."

Lục Minh phất tay.

Soạt!

Thẻ gốc ra tay.

Chỉ thấy màu sắc trên thẻ gốc biến đổi trong chớp mắt, sóng gợn như trên mặt nước lay động, những màu sắc kia chảy xuôi như nước biến thành ba màu sắc chỉnh tề.

Dễ dàng như vậy ư?!

Tinh thần của Lục Minh run lên.

Ồ.

Nếu như vậy...

Bỗng nhiên, tinh thần của Lục Minh khẽ động.

Vậy thì há chẳng phải có thể tùy ý phối hợp ba màu sắc sao?!

Căn bản không cần phân ra ba đường trên, giữa, dưới?! Chỉ cần tổng số lượng đều duy trì ở mức một phần ba, chẳng phải có thể tùy ý điều chỉnh theo ý mình sao?!

Nói như vậy...

Căn bản không cần kiên trì cắt gội sấy ba màu sắc vừa xấu xí lại không theo xu hướng như vậy!

Soạt!

Trước mắt Lục Minh sáng lên.

Có điều, anh nhanh chóng gặp phải vấn đề khó.

Màu hồng…

Không có cách nào xua đuổi.

Bất kể anh vẽ hình gì đều không thoát khỏi màu hồng!

"Màu hồng…"

Lục Minh đắn đo hồi lâu.

"Nào."

Anh gọi thẻ gốc đến: "Mày dựa theo hình này điều chỉnh lại màu sắc một lần nữa."

"Đây là gì?"

Thẻ gốc mờ mịt.

Nó hoàn toàn không hiểu hình vẽ mà Lục Minh đưa cho, nó tự nhận là có sự từng trải phong phú từ cổ chí kim nhưng cũng chưa từng thấy thứ kỳ quái này…

"Mày cứ làm như vậy là được."

Lục Minh phất tay.

"Được."

Thẻ gốc bắt đầu điều chỉnh.

Vù…

Ánh sáng mờ nhạt hiện lên.

Ba đường màu sắc xấu xí đều thay đổi.

Lúc này đây, trên thẻ gốc xuất hiện hình vẽ hoàn chỉnh được vẽ ra từ ba màu sắc, nhìn có vẻ thuận mắt hơn ba đường màu sắc ngang phè phè, chỉ có điều hình vẽ này…

"Đây là gì?"

Tiểu Bạch tò mò lại gần, hình vẽ màu hồng lại biến thành động vật.

"Peppa."

Lục Minh mỉm cười.

Năm nay dù sao cũng là năm con heo.

Mặc dù không có cách nào trở lại thế giới cũ, sống ở đây cũng thế thôi.

"Ồ ồ ồ, thật là đáng yêu."

Tiểu Bạch đầy tò mò.

Tiểu Tiểu Bạch cũng lại gần, nhìn thẻ gốc xăm hình Peppa trên người…

Mà giờ khắc này, thẻ gốc cũng không có cách nào đè nén sự hoang mang nơi đáy lòng, nó phóng ra một ý niệm mãnh liệt, tiếng hét phát ra từ linh hồn: "Peppa là gì?!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện