Editor: Nguyetmai
Cảnh hư ảo.
Đám người tu luyện trốn Đông nấp Tây.
Bỗng nhiên.
Ánh sáng hiện lên trên bầu trời.
Nó sáng chói, đột ngột xuất hiện rồi rơi xuống mỗi người, đây là ánh sáng hướng dẫn của cảnh hư ảo, có nghĩa là...
Bọn họ sắp trở về thế giới hiện thực.
"Cuối cùng cũng kết thúc rồi!"
Những thiên tài này đều mừng đến chảy nước mắt.
Quá đau khổ!
Bọn họ chưa từng tham gia đợt thí luyện ấm ức như vậy!
Có trời mới biết.
Đến cuối cùng, bọn họ đang không ngừng run sợ không biết phải vượt qua như thế nào! Cứ không ngừng né tránh, không ngừng trốn tránh như vậy, một khi bị phát hiện...
Còn phải tự sát nhanh một chút!
Điên rồi!
Nếu như không phải đến cuối cùng bọn họ thành công để Lục Minh không đạt được một chút năng lượng, cứu vớt chút mặt mũi, sợ rằng tất cả thiên tài đều phải điên mất thôi.
"A a a a a cuối cùng cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi."
"M* nó chứ cảnh hư ảo!"
"Ai đến là kẻ ngu!"
"Mẹ ơi tôi phải về nhà!"
Những thiên tài kêu rên từng tiếng.
Cùng lúc đó, một giọng nói uy nghiêm vang lên.
"Các con!"
"Cho dù các con đã trải qua những gì, hãy đột phá đi!"
"Trong nháy mắt trở về thực tế, năng lượng hư ảo mà các con tích lũy sẽ thay đổi thành năng lượng thật sự, hãy mượn năng lượng này để đột phá nút thắt đi!"
Giọng nói kia đầy sự động viên.
Nhưng mà một câu nói này đã khiến cho tất cả những thiên tài chuẩn bị rời đi dừng bước lại trong phút chốc.
Khoan đã...
Đột phá?!
Mặc dù mỗi người bọn họ cũng không đạt được quá nhiều năng lượng, nhưng bản thân bọn họ đều là thiên tài siêu cấp, có chút vốn thì sẽ có thể đột phá, hơn nữa...
Đến cuối cùng, bọn họ cũng thu được đủ năng lượng đột phá!
Ít nhất.
Đối với bọn họ mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Nhưng mà.
Thật sự phải đột phá sao?
Bọn họ lại do dự vào lúc quan trọng nhất!
"Nếu như bây giờ tôi đột phá, có phải có nghĩa là lên giai đoạn bốn sao, cùng cấp với Lục Minh..."
Một người bỗng nhiên lên tiếng.
Soạt!
Thế giới im phăng phắc.
Ồ.
Giai đoạn bốn sao, cùng cấp với Lục Minh...
Có phải có nghĩa là, sau này Lục Minh cũng có thể cạnh tranh với bọn họ trong những việc tương tự thế này??? Thậm chí năm sao, sáu sao sau này?!
Hít...
Trong lòng mọi người rét lạnh.
Chỉ ngẫm nghĩ về chuyện này thôi mà đã thấy rất kinh khủng rồi đấy?!
Quái quỷ!
Tại sao phải chơi như vậy?!
Nơi này là cảnh hư ảo, tuy không so đo sống chết, nhưng nếu gặp nhau trong một di tích nào đó ở thực tế, sợ rằng chỉ có một con đường chết!
Đó là kết cục sống chết thật sự!
Cho nên...
Bọn họ sợ.
Nỗi sợ từ trong lòng!
Bọn họ đã đọc rất nhiều sách lịch sử, đều biết mỗi một thời đại, một khi thiên tài tuyệt thế vùng lên giống như mặt trời, sẽ chiếm đoạt tất cả ánh sáng...
Những ngôi sao ở xung quanh mặt trời...
Càng sáng càng thảm!
Bọn họ sẽ trở thành đá lót đường, biến mất trong dòng chảy lịch sử...
Không ai biết đến!
"Tôi không muốn đột phá."
Một người bỗng nhiên nói.
Hắn ta tình nguyện chờ thêm hai năm chứ không muốn bị Lục Minh đè vĩnh viễn.
"Tôi cũng không muốn đột phá."
Lại một người nói.
"Tại sao nhất định phải so với Lục Minh?"
Triệu Vân Sơn không thể hiểu được.
Thiên tài tuyệt thế.
Hay là yêu nghiệt tuyệt thế.
Người như vậy vốn nên khác với người thường, tại sao nhất định phải so sánh với anh ta chứ?
Anh nhìn anh ta đi.
Cho đến bây giờ anh ta vẫn không so sánh với Lục Minh, sức mạnh của anh ta là sức mạnh của anh ta, mấy người không đủ mạnh thì thôi! So sánh với Lục Minh có ý nghĩa gì không?
"Anh không sợ à?"
Diệp Lương ngạc nhiên nhìn Triệu Vân Sơn.
Những người như bọn họ...
Từ nhỏ đã là thiên tài, được nhiều người để ý, sau đó bỗng nhiên có một ngày không thể tự lo liệu cuộc sống, có người nói cho bọn họ, mấy người chỉ là kẻ làm nền...
Cả đời làm kẻ làm nền...
Cả đời của mấy người cũng chỉ có thể đóng vai phụ!
Vì thế bọn họ mới kinh hoàng như vậy.
Ngay cả chính anh ta cũng không ngoại lệ, anh ta cũng đang do dự, nhưng anh ta thật sự không ngờ được rằng tâm thế của lão Triệu lại tốt như vậy?
"Không sợ!"
Triệu Vân Sơn không chút do dự.
"Ha ha!"
"Tốt lắm!"
"Nếu như thế, vậy tôi cùng với anh!"
Trong tim của Diệp Lương bỗng nhiên sinh ra một sự hào hùng.
Đúng thế.
Triệu Vân Sơn cũng không sợ, mình sợ cái gì?!
Cho dù làm bia đỡ đạn thì sao, cho dù làm kẻ làm nền thì đã sao? Cho dù sau này gặp nhau trong di tích gặp thì sao? Diệp Lương anh ta, tuyệt đối không cam lòng nhận thua lúc này!
Mặc dù anh ta không có thiên phú như vậy, nhưng anh ta có tiền!
Lục Minh.
Anh đợi đấy.
Sớm muộn sẽ có một ngày, tôi và Triệu Vân Sơn sẽ đuổi kịp anh!
"..."
Triệu Vân Sơn khó hiểu nhìn Diệp Lương.
Làm theo anh ta làm gì?
Lục Minh là sư phụ của anh ta, đương nhiên anh ta không sợ...
Sau này cho dù có cùng nhau đi vào di tích thì Lục Minh cũng sẽ quan tâm đến anh ta, đương nhiên anh ta sẽ không lo lắng rồi, chẳng hiểu ai cho Diệp Lương dũng khí vậy?
Khụ khụ.
Kệ đi.
Không nghĩ việc này nữa.
Xẹt!
Xẹt!
Ánh sáng hạ xuống như thác nước.
Những thiên tài rối rít dừng chân lại, người vừa đi vào đã lặng lẽ đi ra ngoài... Dẫu sao Lục Minh sẽ đi theo mấy người rất đáng sợ...
"Tôi cũng không muốn thất bại."
"Nhưng mà."
"Tôi cũng không muốn cạnh tranh với Lục Minh, cho nên... tôi muốn tu luyện lại!"
Một người trầm giọng nói.
Cả con đường này, việc tu luyện của hắn ta từng có tì vết, chẳng qua hắn ta cảm thấy không có vấn đề gì, bây giờ nhìn lại, có lẽ chính vì những tì vết này mới khiến hắn ta không đủ mạnh!
Bây giờ hắn ta mới chỉ là ba sao đỉnh cao, bùng nổ thực lực có thể miễn cưỡng đánh được bốn sao đỉnh cao!
Nhưng mà...
Vẫn không đủ!
Hắn ta nhìn ra được, thiên tài thật sự phải giống như Lục Minh mới đúng!
Bốn sao?
Bốn sao bị coi là một quả bóng!
Ba sao đỉnh cao nên đánh năm sao mới đúng!
Thế nên hắn ta cảm thấy, mình mới có ba sao đỉnh cao vẫn chưa có đủ tư cách, chỉ có tu luyện lại, chỉ có đi lại con đường đã từng đi một lần nữa, tiếp thu lại thứ mình đã từng tiếp thu...
Hắn ta mới có tư cách trở nên mạnh hơn!
Thế là ở trước màn sáng như thác nước này, hắn ta bỗng hiểu ra.
"Gặp lại sau!"
Hắn ta điềm tĩnh bước ra từng bước một.
Ầm!
Ầm!
Năng lượng trong cơ thể của hắn ta bỗng nhiên tỏa ra toàn bộ.
Vào lúc này mà hắn ta lại tỏa ra toàn bộ năng lượng, bắt đầu tu luyện lại từ một sao, sau đó mượn lực hư ảo để tăng nền tảng!
Xẹt!
Hắn ta bước một bước vào màn sáng.
Ùng...
Ánh sáng biến mất.
Ồ?
Những người khác nhìn lướt qua, trước mắt đều sáng ngời.
Đúng vậy.
Nếu bọn họ là ba sao đỉnh cao không đủ vững chắc, vậy thì hãy làm vững chắc thêm một chút đi! Bọn họ đã thấy được sự mạnh mẽ của Lục Minh, đương nhiên biết cái gì mới thật sự là...
Ba sao đỉnh cao!
Thế là, lại một nhóm người rối rít lựa chọn tu luyện lại!
Soạt!
Soạt!
Bọn họ bước vào màn sáng.
...
"Lão Triệu, anh không động lòng à?"
Diệp Lương hỏi.
"Bây giờ tôi đang tu luyện lại."
Vẻ mặt của Triệu Vân Sơn dửng dưng.
Tu luyện lại...
Ông đây đã tu luyện lại từ kiếm tu năm sao, động lòng gì chứ!
"Cũng đúng."
Diệp Lương cười khanh khách.
Đúng thế.
Triệu Vân Sơn đã từng là kiếm tu năm sao, vậy nên tâm thế mới vững chắc như vậy sao?
Ha!
Một đường tu hành, ngoại trừ thực lực, quan trọng nhất chính là tâm thế! Nếu như gặp phải một thiên tài cũng tu luyện lại thì phải tu luyện tới năm nào?!
Anh cứ nhìn Triệu Vân Sơn người ta đi!
Không tự ti không đầu hàng.
Dù đã từng kiếm tu năm sao, bây giờ bị Lục Minh đánh cũng không nản.
Đây mới là chính mình!
Đây mới là mục tiêu mà anh ta muốn học tập!
"Tốt lắm."
"Ha ha, chúng ta cùng dũng cảm đối mặt đi!"
Diệp Lương cười to một tiếng.
Soạt!
Anh ta dẫn đầu bước đi.
...
"Đối mặt gì chứ?"
Triệu Vân Sơn gãi đầu, luôn cảm thấy đầu óc đứa nhỏ này có chút vấn đề.
Kệ đi...
Mặc kệ.
Thế giới hư ảo này đã không ổn định nữa, anh ta phải bước qua.
Vì vậy.
Soạt!
Triệu Vân Sơn cũng đi theo...
...
Ùng...
Tất cả mọi người đều bước vào màn sáng, thác nước kia bắt đầu thu hẹp lại.
...
Soạt!
Mọi người khốn đốn.
Thế giới hư ảo, khép lại từ đây.
...
Mà giờ phút này.
Bên ngoài cảnh hư ảo.
Phó hội trưởng của Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng và một vài cấp trên bế quan chưa ra ngoài đều xuất hiện ở đây, đang chờ những chiến sĩ năng lượng kia đi ra.
"Lại một nhóm thiên tài ra ngoài rồi."
"Đúng vậy, đột phá đến bốn sao cũng coi như là người tu luyện thật sự."
"Chúng ta đều già rồi."
Cấp trên không ngừng cảm thán.
Đã trôi qua rất lâu từ năm bọn họ đi vào cảnh hư ảo rồi...
Bên cạnh bọn họ, khuôn mặt của phó hội trưởng không chút cảm xúc.
Bây giờ ông ta chỉ hy vọng, cảnh hư ảo lần này có thể kết thúc bình yên!!! Lục Minh đã làm tan vỡ toàn bộ cảnh hư ảo, hy vọng...
Có thể kết thúc thuận lợi một tí chứ?
Dù sao.
Cũng không có gì có thể tranh được.
Ông ta cũng đã thấy được hình ảnh người cuối cùng.
Những người đó cũng không ngu ngốc lắm, biết trốn Lục Minh, tạo thành mười lăm đội nhỏ tấn công lẫn nhau, vì vậy rốt cuộc cũng coi như thu được năng lượng tích lũy cuối cùng. Mặc dù những năng lượng này không nhiều, nhưng cũng đủ cho bọn họ tấn công nút thắt một lần, đối với bọn họ mà nói...
Vậy là đủ rồi!
Còn Triệu Vân Sơn...
Kệ đi.
Ông ta cũng lười nhúng tay vào chuyện của bọn tiểu bối trong cảnh hư ảo, huống chi nhà họ Triệu vẫn là một trong những nhà tài trợ lớn nhất của Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng.
Cuối cùng Triệu Vân Sơn cũng không quá đáng, an phận làm kẻ không có lý tưởng.
Hơn nữa...
Với thực lực của Lục Minh, có Triệu Vân Sơn hay không cũng không có gì khác nhau, nghĩ tới đây, phó hội trưởng cũng không muốn bận tâm đến chuyện này nữa.
Ông ta chỉ có một hy vọng - thuận lợi kết thúc!
AAFm!
Ánh sáng xuất hiện trong không trung.
Một cột sáng nối liền trời đất!
Ba mươi mốt bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong ánh sáng đó.
Sau đó...
Ầm!
Năng lượng hư ảo nổ tung.
Đột phá, bắt đầu!
Ùng...
Ùng...
Năng lượng hư ảo mạnh mẽ bắt đầu thay đổi, dần ngưng tụ ba mươi mốt bóng người lại, giúp đám người tu luyện tăng thực lực, đột phá đến bốn sao!
...
"Không biết những đứa trẻ này có thể kiên trì bao lâu?"
"Ha ha, tôi nhớ năng lượng hư ảo tích lũy càng nhiều, thời gian đột phá càng dài."
"Còn không phải sao?"
"Hy vọng bọn họ đều có thể đột phá kỷ lục bình quân."
Nhóm cấp trên vui vẻ yên tâm.
Toàn bộ giới tu luyện đều phát triển tốc độ cao.
Vì vậy những thiên tài đại diện cho tương lai này càng ngày càng mạnh, thi nhau phá vỡ đủ loại kỷ lục, mà thời gian đột phá bính quân dài nhất dài chính là cảnh hư ảo lần trước!
Lần này...
Hẳn sẽ mạnh hơn chứ?
Bọn họ nghĩ như vậy.
Tuy nhiên ngay tại lúc này.
Soạt!
Ánh sáng thu lại.
Đã có người kết
thúc trong cột sáng ngưng tụ kia!
...
"Ai vậy?"
Nhóm cấp trên mờ mịt.
Kết thúc rồi?
Làm sao có thể!
Phải biết rằng, dựa theo truyền thống lúc trước, cho dù đột phá bốn sao cũng phải mất hai phút... Lúc này mới được mấy giây, sao có thể nhanh như vậy được?
Sau đó, bọn họ nhìn xem, lại cùng nhau đờ đẫn.
Hai sao...
Đúng vậy.
Xuất hiện trước mặt bọn họ lại là một người tu luyện hai sao!
Chờ một chút!
Tại sao bọn họ lại có hai sao?!
Không phải toàn người tu luyện ba sao đỉnh cao tham gia sao?
Hai sao...
Tại sao hai sao lại đến được?
Nhưng mà.
Ngay tại lúc này.
Soạt!
Soạt!
Lại có mấy bóng người kết thúc đột phá, hiện ra trong cột sáng, nhóm cấp trên nhìn sang theo bản năng, sắc mặt bỗng nhiên khó coi hơn mấy phần.
Hai sao...
Lại là hai sao!
Một đám người tu luyện hai sao!
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Không biết."
Phó hội trưởng cũng rất lơ mơ.
Không đúng.
Lúc ông ta đi đã thấy rõ ràng không phải vậy! Ông ta theo dõi xuyên suốt, mãi đến khi màn sáng hạ xuống mới chuẩn bị ra đón!
Lúc ấy đều là ba sao đỉnh cao mà!
Ở đâu ra hai sao?
Nhưng mà.
Nhìn kĩ một chút thì những người hai sao này lại đều là thiên tài mà bọn họ quen, có rất nhiều tinh anh tương lai mà bọn họ vô cùng mong đợi!
Bây giờ...
Toàn bộ là hai sao!
Tận hai mươi tám người tu luyện hai sao!
"Các cậu..."
Phó hội trưởng có chút không dám tin.
"Hội trưởng."
"Chúng tôi muốn tu luyện lại."
Đám người tu luyện đồng thanh nói: "Cảm ơn hội trưởng đã cho chúng tôi tham gia lần thí luyện này, để cho chúng tôi biết mình còn chưa đủ, có thể tu luyện lần nữa!"
Ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.
"???"
Phó hội trưởng mang vẻ mặt than trời, ai bảo các cậu bắt đầu tu luyện lại?
"..."
Sắc mặt của nhóm cấp trên âm u.
Phá kỷ lục!
Lần này đúng là đám người tu luyện quá siêu!
Có điều kỷ lục này lại được phá theo hướng ngược lại
Số liệu hoàn mỹ nhất từ trước tới nay của cảnh hư ảo, kỷ lục đột phá 100% cuối cùng đã bị phá! À, không chỉ bị phá...
Mợ nó còn quay ngược!
Lần đầu tiên, có một nhóm người tu luyện sau khi đi vào cảnh hư ảo lại về một sao!
Trong truyền thuyết...
Đây là cảnh hư ảo mà cho dù một con chó đi vào cũng có thể đột phá, kỷ lục đã bị phá!
Đây tính là gì?
Mọi người mờ mịt.
Phải biết rằng.
Ý nghĩa tồn tại của cảnh hư ảo là để những thiên tài này tăng kinh nghiệm!
Kết quả thì sao?
Kinh nghiệm có tăng lên sao?
Đúng vậy.
Có mà kinh nghiệm bị Lục Minh đánh đến tự kỷ thì có!
"Các cậu..."
Phó hội trưởng dở khóc dở cười.
Những người này đều tu luyện lại, ông ta còn làm gì được nữa?
Còn nữa.
Ông ta rất rõ ràng, sở dĩ những người này làm ra hành động không thể tưởng tượng nổi như vậy, chỉ có một khả năng - bị Lục Minh đánh đến mức hoàn toàn tự kỷ rồi!
Chẳng qua là tu luyện lại có thể rửa được bóng ma tâm lý sao?
Chưa chắc.
"Không thể như vậy được."
Phó hội trưởng rất lo lắng.
Một lúc lâu sau, ông ta nói với trợ lý: "Cậu đi gọi mấy người tu luyện bị Lục Nhan đánh bại một đợt mấy năm trước về đây, để bọn họ truyền dạy bóng ma tâm lý sinh ra sau khi bị đánh đến tự kỷ như thế nào."
Trợ lý: "..."
Phó hội trưởng thật độc ác!
Đám người kia vất vả tốn mấy năm mới thoát khỏi bóng ma tâm lý, lại phải quay về giảng dạy kinh nghiệm bị đánh đến tự kỷ, đúng là tra tấn!
"..."
Phó hội trưởng yên lặng
Ông ta có thể làm gì được chứ, chỉ có những người đó mới có kinh nghiệm này thôi, vì tương lai của những đứa trẻ trước mắt này, chỉ có thể khiến bọn họ vất vả thêm chút thôi.
"Vậy tôi sẽ đi sắp xếp."
Trợ lý tiếp thu.
Mà giờ phút này.
Còn có ba người trong cột sáng.
Mười phút sau, Triệu Vân Sơn và Diệp Lương đi ra, hai người bọn họ phù hợp với quy tắc nhất, đàng hoàng đột phá đến bốn sao.
"Rất tốt."
Phó hội trưởng khẽ gật đầu.
Cuối cùng...
Đã có hai người bốn sao bình thường rồi!
Nghĩ tới đây, ông ta nhìn về cột sáng lần nữa, nơi đó chỉ còn lại một mình Lục Minh!
...
"Cậu ta chính là Lục Minh?"
"Đúng vậy."
"Chờ cậu ta đột phá xong rồi ném ra ngoài đi..."
"Vâng."
"Đúng rồi, sau này cho Lục Minh vào danh sách đen... Cấm Lục Minh tham gia tất cả hoạt động Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng! Đưa tiền cũng không được!!!"
"Vâng."
Ánh mắt các cao thủ sâu xa.
...
Một tiếng sau, cột sáng vẫn như cũ.
"Tại sao cậu ta vẫn chưa đột phá xong?"
"Có thể do hơi nhiều năng lượng?"
"Nhiều đi nữa thì cũng nên xong rồi chứ!"
...
Ba tiếng sau, cột sáng vẫn như cũ.
"..."
Mọi người yên lặng.
Rốt cuộc tên này lấy bao nhiêu năng lượng?
Triệu Vân Sơn và Diệp Lương đột phá bốn sao cũng chỉ tốn có mười phút! Cho dù Lục Minh có gấp mười lần, hai mươi lần bọn họ thì cũng nên kết thúc rồi chứ?!
...
Tám tiếng sau, cột sáng vẫn như cũ.
Mọi người im lặng.
Mấy cao thủ lớn tuổi lại ít tóc lặng lẽ đi nghỉ ngơi.
...
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Trong đôi mắt mở lớn của phó hội trưởng đầy sự nghi ngờ.
Quái lạ!
Đã mười lăm tiếng rồi đấy!
Đừng nói số năng lượng kia của Lục Minh, cho dù có nhiều gấp mười đi nữa thì cũng nên đột phá rồi chứ?! Nhưng mà đến bây giờ Lục Minh vẫn đang ở trong đó!
Làm sao có thể?!
Có nhiều năng lượng đi nữa cũng nên tiêu hao hết chứ!
Lục Minh...
Rốt cuộc đang làm gì vậy?!
Trong lòng ông ta rất bất an.
Hiển nhiên.
Bọn họ chưa bao giờ gặp tình huống này.
...
"Lục Minh lại muốn làm gì?"
"Đáng chết!"
"Theo dõi cậu ta cho tôi!"
"Vâng!"
Các cao thủ nhìn nhau, cũng rất lo lắng.
Lục Minh...
Lại muốn làm con thiêu thân gì?
...
Nhưng mà.
Ngay vào lúc này.
Triệu Vân Sơn hơi hồi hộp trong lòng.
Là một "thiên tài giả" có tư chất, là một người tu luyện đi lên dựa vào tiền, anh ta không có kinh nghiệm giống những thiên tài ở đây...
Vì thế khi những thiên tài đang thấy khó hiểu vì sao Lục Minh vẫn chưa kết thúc, rốt cuộc Lục Minh đang làm gì, anh ta lại nhớ đến một chuyện rất thực tế!
Một vấn đề mà tất cả người tu luyện ở đây đều không gặp được!
Sư phụ...
Chắc không phải đã gặp nút thắt đột phá trong truyền thuyết đấy chứ?