Bậc Thầy Thẻ Bài

Tôi là người đàn ông đã xem tám mươi bộ phim truyền hình!


trước sau

Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Cửa hàng.

Lục Minh nhìn Ngô Hồng Phi bị treo ở trên tường, rơi vào suy tư.

Ừm...

Có cần diệt khẩu hay không nhỉ?

Có điều ngẫm lại, lão Ngô vì mình nên mới đến, sao anh nỡ để anh ta bị diệt khẩu chứ, huống hồ anh còn muốn biết tại sao lão Ngô lại phát hiện ra anh mèo…

Khụ khụ.

"Nào."

"Ở đây."

"Cẩn thận chút."

Lục Minh và Tiểu Bạch đi tới kéo Ngô Hồng Phi ra.

Rầm rầm rầm!

Một hòn đá lớn rơi từ trên tường xuống.

Bụi đất tung bay.

"Không sao chứ?"

Lục Minh ân cần nói.

Hiện giờ Ngô Hồng Phi đã không còn là kiếm tu, cơ thể có thể trụ được không?

"Không sao."

"Tố chất cơ thể của tôi chưa biến mất đâu, vẫn còn đây này."

Ngô Hồng Phi lắc đầu, sau đó anh ta lại nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên nói với Lục Minh: "Cậu đừng nhúc nhích, đứng yên đó, tôi thử chút!"

Nói rồi, anh ta nhắm vào Lục Minh, trực tiếp thi triển năng lực!

"Ác linh hiện thân!"

Giọng nói trầm thấp của Ngô Hồng Phi xuất hiện.

Soạt!

Một tia sáng tím xuyên qua Lục Minh, không hề có tác dụng.

"Ế?"

Ngô Hồng Phi nhíu mày: "Sao lại không có hiệu quả nhỉ?"

Kỳ lạ.

Rõ ràng anh ta đã thấy thứ đó!

"…"

Lục Minh không thay đổi sắc mặt.

Vừa gặp mặt đã đánh vào mặt người ta như vậy có phải hơi mất lịch sự không?!

Đợi đã.

Anh nhớ lão Ngô là mục sư mà, anh ta có phải người giải bùa chú đâu?

"Kỳ lạ."

Biểu cảm của Ngô Hồng Phi nghiêm nghị: "Lẽ nào, cấp của yêu quái mèo đã bị hạ xuống…"

Bốp!

Bóng đen xuất hiện.

Ngô Hồng Phi lại bị đánh bay ra ngoài lần nữa.

"…"

Lục Minh im lặng.

Tiểu Bạch nhìn bức tường của cửa hàng bị hư hại, có chút không nỡ, sửa lại phải tốn tiền nữa đó...

Một lúc lâu sau, hai người kéo Ngô Hồng Phi xuống.

...

"Thứ vừa rồi là…"

Ngô Hồng Phi hoảng sợ.

"Im miệng!"

Lục Minh vội vàng bịt miệng anh ta lại: "Lời phía sau đừng nói nữa, bình tĩnh một chút, nghe tôi nói trước đã có được không? Đó là linh thể mèo, không phải yêu quái mèo, nó là…"

"Linh thẻ của tôi!"

Lục Minh nhấn mạnh.

"Đúng vậy đó."

Tiểu Bạch nghiêm túc lặp lại.

Cô bé nhớ trước đây sư phụ từng nói với cô bé, linh thẻ là một con mèo.

"…"

Ngô Hồng Phi trợn tròn mắt.

Linh thẻ?

Mèo?

M* kiếp, còn có thao tác này sao?!

Đợi đã!

Đĩa tròn trên tay anh ta lại hiện lên ánh sáng, nhìn về phía Lục Minh, lúc này đây lại chỉ có thể thấy được một mảnh hư vô, con mèo kia biến mất một cách kỳ lạ!

"Không thấy nữa rồi?"

Lục Minh cười tủm tỉm nhìn anh ta.

"Ừ."

Ngô Hồng Phi đầy nghi hoặc.

"Bị anh dọa như vậy, chắc đã về trong thẻ gốc rồi."

Lục Minh cười không nói.

Nói đùa.

Vậy mà cũng bị anh ta phát hiện thì còn là anh mèo chắc?!

Ban đầu chỉ là chưa phòng bị, dù sao Ngô Hồng Phi cũng là một tên chẳng có tiền đồ, chẳng ai ngờ anh ta có sức mạnh có thể nhìn thấy anh mèo... Sau đó đợi anh mèo bắt đầu cảnh giác, cũng không có chuyện của Ngô Hồng Phi nữa rồi.

"Được rồi."

Ngô Hồng Phi chịu thua.

Linh thẻ...

Bảo sao người ta ra tay đánh anh ta.

Coi đường đường một linh thẻ thành yêu quái mèo, đây chẳng phải thèm đánh đòn sao?

"Sao anh không dùng bùa chú giải trừ?"

Lục Minh hỏi.

"Không thể dùng."

Ngô Hồng Phi cũng rất ấm ức: "Năng lực của tôi có chút kỳ quái… Lần trước một người trúng bùa đến tìm tôi, tôi không đồng ý, anh ta liền kề dao vào cổ tôi, ép tôi thi triển thuật trị liệu… Tôi dùng xong thì anh ta chết luôn. Đến cơ hội nhấc chân cũng không có, kiểu chết tại chỗ đó."

"???"

Lục Minh kinh ngạc, còn có thao tác này ư?

Chẳng lẽ đây là độc dược trong truyền thuyết ư?!

"Tôi cũng không hiểu tại sao."

Ngô Hồng Phi cũng rất khổ não: "Lần này tôi đến cũng là muốn hỏi thử cậu, có thể liên lạc một chút với tiền bối Thu, hỏi thử bà ấy xem khi xưa nói tôi thích hợp làm mục sư là ý gì?"

"…"

Lục Minh im lặng.

Tiền bối Thu?

Trong đầu anh hiện lên một cặp bóng đèn lớn...

Ồ.

Vị tiền bối vui tính, cởi mở kia chưa biết chừng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

"Tôi sẽ cố gắng thử."

Lục Minh trầm giọng nói: "Có điều, bảy sao... người ta chưa chắc đã để mắt đến chúng ta đâu."

"Hiểu rồi."

Biểu cảm của Ngô Hồng Phi nặng nề.

Tuy gần đây cuộc sống khá tốt, nhưng anh ta luôn cảm thấy lo lắng về tương lai của bản thân, dù sao đa số mục sư sau này đều sẽ có năng lực trị liệu, anh ta phải làm sao đây?!

Có điều, chuyện này để sau hẵng nói.

Lục Minh giúp anh ta liên hệ với tiền bối Thu, anh ta nhất định sẽ tận tâm tận lực.

"Nếu linh… mèo không phải."

Ngô Hồng Phi dừng một chút: "Cậu muốn điều tra gì?"

"Có thứ gì đó quét qua nơi đây."

Biểu cảm của Lục Minh nghiêm nghị.

"Hiểu rồi."

Ngô Hồng Phi lại lấy ra một vật khác từ trong túi, một chiếc la bàn còn nát hơn và một máy cảm ứng đã hỏng, sau đó bắt đầu niệm gì đó.

"Đây là việc của mục sư hả?"

Lục Minh cảm thấy hoài nghi vô cùng.

"Học được trên sách."

Ngô Hồng Phi đằng hắng.

"Sách gì?"

"Tiểu thuyết."

"…"

"Không có cách nào khác, năng lực của tôi... đều không thể dùng, vốn dĩ trông cậy vào việc trị liệu của mục sư, có thể giống như kiểu các cậu chế tạo thẻ, kiếm thêm khoản thu nhập, kết quả như vậy... Tôi chỉ có thể học một vài thứ linh tinh để kiếm tiền, may mà gần đây thành phố Thanh Minh thịnh hành thứ này ha ha."

"…"

Soạt!

Soạt!

La bàn xoay tròn.

Máy cảm ứng kêu ùng ùng.

Trong khoảnh khắc.

Ngô Hồng Phi đã nhìn ra vài thứ: "Lực suy diễn… Không có chuyện gì lớn đâu, vừa rồi chắc có người muốn suy diễn vị trí của các cậu…"

"Vậy mà anh cũng nhìn ra được ư?"

Lục Minh kinh ngạc.

"Kiếm tiền, tôi rất nghiêm túc đó."

Ngô Hồng Phi tự hào.

"Cảm ơn."

Lục Minh ngỏ ý cảm ơn.

Suy diễn...

Thứ như vậy rất mơ hồ.

Theo như hiểu biết của Lục Minh, nếu so sánh thế giới hư ảo suy diễn với thế giới internet, suy diễn giống như "tìm kiếm", người ta có thể lên mạng tìm kiếm "Lục Minh đang ở đâu?", là có thể tìm được địa chỉ nhà anh, anh cũng không thể tìm ra họ.

Gần đây, anh không nhớ ra mình có đắc tội với ai?!

Hiệp hội chiến sĩ năng lượng ư?

Không có.

Bản thân anh chỉ tham gia một cảnh hư ảo thôi...

Những người tu luyện kia?

Ừm...

Có thể.

Người nhà họ đã phát hiện con của bọn họ tu luyện lại, chưa chắc họ sẽ điều tra ra mình, nhưng địa chỉ của mình trước giờ vốn không phải bí mật...

Lục Minh mở cửa hàng này ở đây, cả thành phố Thanh Minh đều biết.

Dù sao cũng là kinh doanh!

Điều tra là ra, cần gì phải suy diễn chứ?

Có lẽ...

Có chuyện gì anh không biết sao!

"Gần đây cậu cẩn thận chút."

Ngô Hồng Phi nhắc nhở.

Theo như quy trình mà anh ta biết, thường thì sau khi suy diễn ra địa chỉ, bước tiếp theo chính là đến giết…

"Hiểu rồi."

Lục Minh cảm ơn: "Có chuyện gì nói đi, tôi giúp cho."

"Khụ khụ."

Ngô Hồng Phi nhìn Tiểu Bạch, bỗng nhiên kéo Lục Minh đến một góc, nhỏ giọng nói: "Mạo muội hỏi một chút, cậu và cô bé kia…"

Soạt!

Trong mắt của Lục Minh lóe lên tia sáng lạnh.

"Dám có ý đồ với con bé, có tin tôi đánh chết anh không!"

Lục Minh cười lạnh lùng.

Ngô Hồng Phi: "…"

M* kiếp!

Có cần tình anh em giả tạo vậy không?!

Vừa nói có thể giúp gì nhau, một giây sau lại đòi đánh chết?!

Hơn nữa, anh ta cũng đâu định hại con nhà người ta đâu!

"Không."

Ngô Hồng Phi lặng lẽ lại gần: "Tôi muốn hỏi là, nếu cậu đã ở bên Tiểu Bạch rồi, bên chỗ Tiểu Tinh, khụ khụ… có thể cho tôi cách liên lạc được không?"

???

Lục Minh kinh ngạc.

M* kiếp, thì ra là ở đây chờ anh!

Đợi đã.

"Anh không có cách liên lạc với Tiểu Tinh?"

Lục Minh kinh ngạc.

Anh nhớ, cô nàng Tiểu Tinh rất vui vẻ chấp nhận mà.

"Ban đầu thì có."

Ngô Hồng Phi thở dài một tiếng: "Sau đó, tôi chia sẻ một bài viết "Bàn về việc cha mẹ nâng cao gen của con cái đời sau", sau đó mất luôn.

"…"

Lục Minh im lặng.

Anh vỗ vai Ngô Hồng Phi, bày tỏ mặc niệm.

"Này, cho cậu."

Anh đưa cách liên lạc của Cao Tiểu Tinh cho Ngô Hồng Phi.

Thứ này vốn cũng không phải bí mật gì, với tính cách của Tiểu Tinh, chắc danh sách bạn bè có đầy người, thêm một Ngô Hồng Phi cũng không có vấn đề gì.

Có điều, Lục Minh chợt nhớ tới một chuyện.

"Đợi đã."

"Cách liên lạc của Tiểu Tinh…"

Anh định ngăn Ngô Hồng Phi lại.

"Không thể rút lời lại đâu!"

Ngô Hồng Phi trợn mắt: "Vì kiểm tra ra lực suy diễn cho cậu, hôm nay tôi đã mất mấy giọt máu liền, cậu nỡ lòng để tôi tay không mà về ư?!"

"Không phải, tôi…"

Lục Minh giải thích.

"Cậu nói cho tôi biết, số có đúng không?"

Ngô Hồng Phi hỏi.

"Đúng, nhưng…"

Lục Minh bất đắc dĩ.

"Vậy thì đúng rồi, không cho phép đổi ý, ha!"

Ngô Hồng Phi nhanh chóng chạy đi mất.

Chậc chậc.

Chuyện mờ ám của Lục Minh và Cao Tiểu Tinh, anh ta đều đã thấy! Khó khăn lắm mới lấy được cách liên lạc với Cao Tiểu Tinh ở chỗ Lục Minh, sao có thể từ bỏ?!

Phải mau chóng rời đi!

Hứ!

Vì theo đuổi con gái, anh ta đã xem những tám mươi bộ phim ngôn tình!

Hai người bạn có quan hệ tốt, ai nói ra muốn theo đuổi cô ấy trước, người khác chỉ có thể âm thầm chúc phúc…

Nếu vừa rồi Lục Minh nói thật, nhưng tôi thích Cao Tiểu Tinh, vậy anh ta ngẫm nghĩ bản thân thật sự sẽ ngại theo đuổi tiếp, thế nên, bắt buộc phải
nhanh chóng rời đi!

Không thể để cậu nói!

Lần sau gặp lại, chưa biết chừng anh ta và Cao Tiểu Tinh đã có con rồi ha ha ha!

Chuyện tình cảm...

Ai rụt rè người đó là kẻ ngốc!

Ha ha!

Cô em Tiểu Tinh, anh tới đây.

...

Ngô Hồng Phi vui mừng rời đi.

Lục Minh nhìn bóng người anh ta rời đi, ngẩn người không biết nói gì.

"Sư phụ."

"Vừa rồi anh muốn nói gì vậy?"

Tiểu Bạch tò mò nhìn sư phụ nhiều lần muốn nói lại bị ngắt lời.

"Không có gì."

Lục Minh thở dài: "Anh vốn định nói cho anh ta biết, gần đây Tiểu Tinh đang tu luyện, phần lớn thời gian máy truyền tin đều trong tay tên anh trai cuồng em gái của cô ấy."

"…"

Tiểu Bạch thầm vui.

Sao cô bé cứ có cảm giác hình như sư phụ cố ý ấy nhỉ.

Hừm.

Sư phụ trở nên xấu xa rồi.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô nàng Tiểu Tinh chính là chị gái xinh đẹp lần trước đúng không?

Ừm...

Chân dài quá.

"Tiểu Bạch."

Lục Minh xoa đầu nhỏ của cô bé: "Gần đây đừng đi ra ngoài mua thức ăn, đã có người muốn suy diễn vị trí của chúng ta rồi, chưa biết chừng có nguy hiểm đó."

"Dạ vâng ạ."

Tiểu Bạch ngoan ngoãn đáp.

"Suy diễn…"

Lục Minh nhìn về phương xa.

Rốt cuộc ai muốn tìm vị trí của bọn họ?

Hoặc là...

Bọn họ muốn tìm vật gì đó?

Bỗng nhiên.

Xẹt!

Tiểu Tiểu Kiếm sáng lên lần nữa.

"Sao vậy?"

Lục Minh chợt bừng tỉnh.

"Sức mạnh giống vậy…"

Ý thức của Tiểu Tiểu Kiếm lạnh lùng: "Mặc dù yếu hơn trước đây rất nhiều, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nguồn sức mạnh quen thuộc… Chắc vẫn là suy diễn!"

Bọn họ vốn không biết đây là nguồn sức mạnh gì, mà sau khi được Ngô Hồng Phi nói cho, họ đã biết rồi, thì ra đây là thứ được gọi là lực suy diễn.

Hiện tại, Tiểu Tiểu Kiếm đã có thể nhạy bén nhận ra được nguồn sức mạnh này.

"Vẫn là người đó?"

Lục Minh nhíu mày.

"Chắc không phải đâu."

Tiểu Tiểu Kiếm trầm ngâm trong chốc lát: "Cường độ hoàn toàn khác nhau."

"Thật không?"

Lục Minh như có điều suy nghĩ.

Hồi lâu.

Soạt!

Lại là một vệt sáng lướt qua.

Lại có một lực suy diễn lướt qua người bọn họ.

Tiểu Tiểu Kiếm: "…"

Nếu không phải nó luôn đi theo Lục Minh, chắc hiện giờ nó đã muốn hỏi thử, anh ta đã đi trộm gà nhà nào không biết? Khắp thế giới đều đang suy diễn anh!

"Tôi cũng không biết."

Lục Minh thấy kỳ lạ.

Lực suy diễn...

Trước đây anh không hề chú ý đến.

Nếu không phải lực suy diễn lần trước quá mức lớn mạnh, khiến cho Tiểu Tiểu Kiếm cảnh giác. Trong tình huống thông thường, bọn họ vốn không chú ý đến sức mạnh này!

Bởi vì rất hư vô!

Bởi vì quá mờ ảo!

Mà bây giờ...

Một khi Tiểu Tiểu Kiếm bắt đầu sàng lọc, lại phát hiện ra sức mạnh này luôn tồn tại mọi lúc!

"Hả?"

"Không chỉ có cậu."

Tiểu Tiểu Kiếm bỗng nhiên bay ra ngoài cửa hàng, trong đám người trên đường, nó quét qua những người tu luyện cấp thấp cũng kinh ngạc phát hiện, trên người ai cũng có!

Lực suy diễn!

Trên người mọi người đều có!

"Đều có…"

Lục Minh bỗng nhiên hiểu ra một chút.

"Mày đợi chút."

Anh lập tức tải một cuốn sách nhập môn cơ bản về suy diễn học, lập tức mở ra đọc, đại khái hiểu một chút quá trình lực thôi diễn, lập tức hiểu ra.

Thì ra...

Đây chính là thế giới suy diễn!

Thì ra...

Trong mắt người tiên phong lại nhìn thấy một thế giới khác!

Một thế giới suy diễn thực thụ!

Trong mắt bọn họ, mỗi người, mỗi vật đều có thông tin liên quan, đây đều là điểm nút hình thành thế giới suy diễn, bọn họ suy diễn từ đó!

Dù là thứ gì, trong thế giới của họ đều là một dãy số!

Bọn họ có thể nhìn thấy tất cả trạng thái và hình dáng của một thứ từ mặt trước, mặt sau, mặt nghiêng, thậm chí là người đi đường.

Ví dụ như...

Lục Minh!

Nếu có người suy diễn Lục Minh, khởi động thế giới suy diễn, bọn họ sẽ có những thứ có liên quan đến Lục Minh, cho dù chỉ nhìn thấy một điểm nút thôi, toàn bộ đều sẽ được lấy ra!

Sau đó tiến hành phân tích tổng kết, cuối cùng sẽ có được tất cả những thông tin liên quan đến Lục Minh.

Tuổi tác, chiều cao, thực lực, tướng mạo...

Lục Minh trong mắt người qua đường, Lục Minh trong mắt sinh viên, Lục Minh trong mắt kẻ địch…

Vân vân…

Tổng hợp tất cả những điều này vào.

Cuối cùng sẽ hình thành một Lục Minh chân chính!

Thực lực càng lớn mạnh, Lục Minh được suy diễn ra sẽ càng chân thực!

Đây chính là suy diễn!

Đương nhiên, thứ này, trong thế giới trước kia của Lục Minh được gọi là "số liệu lớn".

Nền tảng của số liệu lớn đều thông qua tin tức, mà nền tảng ở đây đều dựa vào sức mạnh huyền ảo mà hư vô, một khi cả thế giới suy diễn hình thành!

Như vậy...

Suy diễn sẽ trở nên vô cùng đơn giản!

Nếu đơn giản hóa tất cả quá trình suy diễn, thủ đoạn suy diễn, kỹ thuật suy diễn, chỉ nhìn nguyên nhân và kết quả suy diễn, vậy thì rất dễ hiểu.

Thứ này chính là công cụ tìm kiếm!

Chính như những gì Lục Minh có nói lúc trước - tìm kiếm là được!

Suy diễn khởi động: "Lục Minh ở đâu?"

Kết quả suy diễn:

Kết quả một: Vừa rồi hình như thấy anh ta ở cửa hàng.

Kết quả hai: Năm phút trước tôi thấy Lục Minh đang tiễn người ở cửa.

Kết quả ba: Ha ha, đúng.

Kết quả bốn: 0xEFBF 0xEFBF 0xEFBF 0xEFBF…

Kết quả năm: 0xcd 0xcd 0xcd...

Kết quả sáu: Cửa hàng của Lục Minh ở thành phố Thanh Minh.

...

Vô số tin nhắn tương tự làm chứng cho nhau.

Cuối cùng ra được kết quả, Lục Minh hiện đang ở trong cửa hàng ở thành phố Thanh Minh.

Đây chính là suy diễn!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện