"Giảng dạy…"
Lục Nhan bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Người em trai này của cô quá mức yếu ớt nên mới có chuyện lần này.
Cô muốn đưa em trai đi mở mang tầm mắt, gặp gỡ kẻ mạnh thật sự, gặp những đứa con cưng của ông trời này để kích thích tham vọng của Lục Minh.
Chuyên gia chế tạo thẻ bài cũng có thể trở thành kẻ mạnh!
Còn về giảng dạy…
Lúc nào cũng có, nhưng nơi truyền thừa lại rất hiếm thấy.
"Tôi không đồng ý!"
Lục Nhan lắc đầu.
"Hoàn thành cam kết của các người đi!"
Lục Nhan lạnh lùng nói: "Nếu không… tôi sẽ để các người phải trả giá đắt!"
Vù!
Năng lượng mờ nhạt quanh người cô bắt đầu khởi động, khí lạnh trên thanh kiếm xoẹt qua, phát ra tiếng kêu vang dội vô cùng đáng sợ, cả phòng họp như chìm trong băng giá.
Con điên này…
Chẳng lẽ cô thật sự dám ra tay ở chỗ này?
Cũng may, đúng lúc này, thầy giáo kia vui vẻ mở miệng.
"Lục Nhan."
"Thầy của em gọi điện này!"
Vù!
Thầy giáo sờ vòng tay của chính mình, điều chỉnh thành dạng loa phát thanh, một giọng nói quen thuộc truyền tới từ vòng tay của ông ta: "Lục Nhan, đừng làm loạn, mau về đi!"
"…"
Lục Nhan thu tay lại.
Đây là tiếng của thầy cô.
Ở cấp độ như bọn họ phải thường xuyên chiến đấu, điện thoại di động lỉnh kỉnh đương nhiên đã không còn cách nào thỏa mãn nhu cầu của bọn họ nữa, hầu như bọn họ đều dùng vòng tay thông minh.
Xoẹt!
Bầu không khí trong phòng họp cũng dịu lại.
"Tôi sẽ nhớ kĩ khóa học của ông!"
Lục Nhan trừng mắt nhìn thầy giáo kia, sau đó mới thu tay lại rời đi.
"Haiz…"
Thầy giáo kia cười khổ, chuyện này là thế nào vậy?
"Quá kiêu ngạo!"
Ngô Hồng Phi rất phẫn nộ: "Thực lực mạnh thì sao? Thực lực mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm hả?"
Mọi người không nói gì.
Bởi vì…
Đúng là thực lực mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm nha!
"Chờ tôi nhận được truyền thừa..."
Ngô Hồng Phi oán hận nghiến răng: "Nhất định sẽ cho cô ta một bài học!"
Những người khác liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì. Lời này nghe thì còn được, nhưng làm như anh ta có được truyền thừa thì có thể đánh thắng Lục Nhan không bằng.
"Không cần để ý tới con bé…"
Thầy giáo lắc đầu: "Tính cách của Lục Nhan vốn là như vậy, cho dù con bé vô lý thì con bé cũng sẽ cãi lại ba phần, huống chi lần này lại có lý do chính đáng… nếu không con bé cũng sẽ không được gọi là đại ma đầu của Học viện Đệ Nhất! Lần này em làm không thỏa đáng rồi."
"Em…"
Ngô Hồng Phi vô cùng ấm ức.
Sao cậu ta biết được sẽ có tên quái thai như Lục Minh chứ? Độ nổi tiếng của Lục Minh lại còn cao như vậy! Một sao mà cũng có tác phẩm tiêu biểu kiểu một sao! Thằng này ăn thẻ bài để lớn à?
Làm sao anh ta biết được Lục Minh lại là em trai của Lục Nhan?
Đương nhiên…
Quan trọng nhất chính là phiếu bầu của những người đó.
Người của Học viện Đệ Nhất thường mắt cao hơn đầu, những chuyên gia chế tạo thẻ bài xuất thân từ kiểu trường đào tạo như Lục Minh sao có thể được những người của học viện ủng hộ chứ?
Điều này hoàn toàn không hợp lý!
Không phải bọn họ rất khinh thường người như vậy sao?
Đương nhiên…
Anh ta không biết rằng lúc đó Lục Nhan chỉ mang theo kiếm đến khoa chế tạo thẻ dạo một vòng, chỉ vào Fruit Ninja và bảo là do em của tôi làm ra.
Không hơn!
Mà giờ phút này…
Lục Nhan đã trở về căn hộ của mình.
Cô khá hài lòng về cách xử lý chuyện ngày hôm nay.
Mong chờ Ngô Hồng Phi thỏa hiệp thì không có khả năng, nếu như tiếp tục náo loạn, e rằng sẽ kéo mấy lão già nhiều chuyện kia tới, cuối cùng không thu hoạch được gì cả.
Ngày hôm nay cô qua đấy chính là ép bọn họ đưa ra chút quyền lợi.
Khóa học…
Cũng khá ổn.
Có thể để cho em trai yếu đuối của cô có chút tiến bộ.
Nghĩ tới đây.
Cô nhíu mày lại, người em trai này của cô từ bao giờ lại có khí thế đàn ông như vậy?
Còn nữa…
Cô nhớ trước khi cô đi hình như đã thấy được quần áo của phụ nữ ở chỗ em trai, vì thế mới chưa nói gì đã vội vàng rời đi.
Bởi vì cô không biết nói gì nữa.
Có thể nói gì được?
Trao đổi kinh nghiệm mặc đồ con gái?
Bệnh sao?
Cô chỉ có thể giả bộ như không nhìn thấy. Sau khi ôm một bụng tức đi về thì lại vừa đúng lúc nhìn thấy hoạt động tuyển chọn chuyên gia chế tạo thẻ bài của Ngô Hồng Phi, vì thế mới có sự việc lần này…
Cậu em trai này…
Cô phải quản rồi!
Nếu không… lần sau tới e là không chỉ thấy quần áo phụ nữ nữa.
Vù!
Cổ tay cô khẽ run, một tin nhắn hiện lên trên vòng tay.
Lục Nhan nhìn qua, có chuyển phát nhanh của cô.
Đây là thứ cô đặc biệt quan tâm. Cô khiến tất cả những thứ có liên quan đến em trai đều ưu tiên gửi tới cho cô trước, không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng tay vào.
Sẽ là gì đây?
Cô tò mò thu nhận bưu kiện.
Đó là một bưu kiện được bọc trong túi kín, bình thường dùng để vận chuyển một số giấy tờ. Cô mở ra xem, bên trong rõ ràng là hai thẻ bài xếp chồng lên nhau.
Phía trên là Fruit Ninja.
Ừm.
Khoe khoang sao?
Khóe môi của Lục Nhan lộ ra nụ cười.
Là một sinh viên của Học viện Kỹ thuật, có thể làm ra thẻ bài như Fruit Ninja này hoàn toàn xứng đáng để khoe khoang. Có điều khi cô lấy tấm thẻ Fruit Ninja
kia ra, nhìn thẻ bài xếp chồng phía dưới thì nhất thời ngẩn người.
Đây là…
Đôi mắt của Lục Nhan trừng lớn.
Thẻ Nguyệt Ảnh!
Đây lại là một tấm thẻ Nguyệt Ảnh!
Chỉ có bảy thẻ Nguyệt Ảnh, mà trong tay Lục Minh lại có một tấm!
Thằng nhóc này…
Mấy giây sau, Lục Nhan mới tỉnh táo lại, đột nhiên bật cười. Em trai của cô dường như đã làm một chuyện rất tuyệt vời!
Suy nghĩ một chút…
Cô cầm thẻ bài, chạy đến phòng họp lần nữa.
"Cô lại tới làm gì?"
Ngô Hồng Phi nhìn thấy cô thì lập tức nhức đầu.
"Mạo muội hỏi một chút."
Lục Nhan cười nói: "Có phải có người vẫn chưa giành được thẻ bài không?"
Xoẹt!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía một người, chính là Cao Thiên Lang - một kiếm tu có bối cảnh không tầm thường. Hiện nay anh ta là người duy nhất chưa lấy được thẻ Nguyệt Ảnh.
"Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa tới."
Cao Thiên Lang rất bình tĩnh.
"Cậu chắc chắn chứ?"
Lục Nhan mỉm cười.
Cô lấy ra một tấm thẻ, khẽ đặt lên bàn.
Vù!
Ánh sáng mờ nhạt lóe lên.
Lúc này, thẻ bài trong tay những người khác đang đứng quanh bàn hội nghị cũng lóe ra ánh sáng tương tự, tạo ra tiếng vang ầm ĩ.
Đây là dấu hiệu cộng hưởng của bộ thẻ.
Nguyệt Ảnh!
Tấm thẻ Nguyệt Ảnh cuối cùng lại ở trong tay Lục Nhan.
"Gì cơ?"
Trong phòng họp vang lên tiếng hét kinh ngạc.
Mọi người kinh ngạc nhìn tấm thẻ trong tay Lục Nhan.
"Sao có thể?"
Cao Thiên Lang càng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Vì tấm thẻ này…
Anh ta đã giấu giếm mọi người.
Đây là tấm thẻ truyền thừa duy nhất của anh ta, cũng là nền tảng để tham gia hạng mục lần này.
Thậm chí anh ta không dám phái những người quá mạnh mẽ đi tìm, sợ khiến người khác chú ý. Anh ta chỉ phái ba tên ở thành phố Thanh Minh, giả vờ về nhà thăm người thân để đi lấy thẻ.
Anh ta còn dùng một tấm thẻ truyền tống nữa!
Sao lại thế?
Tấm thẻ này sao lại ở trong tay Lục Nhan chứ?
"Không!"
"Không đúng!"
Cao Thiên Lang lập tức gọi điện thoại xác nhận: "Thẻ Nguyệt Ảnh ở đâu? Bọn họ vẫn chưa đưa đến sao? Thẻ truyền tống vẫn chưa khởi động hả?"
"Thẻ truyền tống đã được kích hoạt rồi!"
Bên kia truyền đến giọng nói ngơ ngác: "Nhưng thứ được đưa tới… là một đàn trâu…."
???
Đàn trâu?
Vẻ mặt Cao Thiên Lang không thể tin nổi, đưa tới một đàn trâu là sao chứ?
Nhưng…
Lúc này đã không còn ai để ý tới anh ta.
Khi mất đi thẻ bài, anh ta đã mất đi tư cách tham gia hoạt động lần này.
"Các vị…"
Lục Nhan nhìn xung quanh phòng họp, nở nụ cười: "Vì thế, từ giờ trở đi, tôi cũng là một trong những người hành động chính trong hoạt động lần này."
"Hiện giờ…"
"Tôi chọn Lục Minh làm chuyên gia chế tạo thẻ bài cho tôi, còn ai có ý kiến gì không?"
Ánh mắt Lục Nhan đảo quanh một vòng, phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.
Bọn họ có thể nói gì được?
Vẻ mặt Ngô Hồng Phi như chó nhà có tang.
Lục Nhan…
Tham gia chiến đấu!
Vì để cho tên chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao Lục Minh tham dự mà cô lại đi tìm một tấm thẻ Nguyệt Ảnh quý giá, chủ động tham gia vào hoạt động truyền thừa lần này!
Có bị điên không vậy?
Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, bản thân sư phụ của Lục Nhan đã cực kì mạnh mẽ, không thua kém Nguyệt Ảnh chút nào.
Cô thật sự không cần truyền thừa này!
Nếu như chiếm được truyền thừa này thì cô sẽ bị xung đột với truyền thừa của bản thân, vì thế cô tham gia hoạt động lần này đơn giản chỉ vì Lục Minh.
Để cho người em trai này mở mang tầm mắt mà thôi!
Chỉ vì để em trai học hỏi về chế tạo thẻ bài…
Chuyện này…
"Cô ta điên rồi sao!"
Ngô Hồng Phi bất lực thốt lên.
Anh ta thật sự không ngờ Lục Nhan vì em trai mà lại phát điên như vậy.
"Cũng là chuyện tốt mà, không phải sao?"
Thầy giáo của anh ta lại tươi cười, thấp giọng nói: "Lục Nhan tham gia không vì truyền thừa thì đối thủ cạnh tranh của các em cũng ít đi một người."
Ngô Hồng Phi hồi phục lại tinh thần, đúng, không phải là như vậy sao?
Lục Minh…
Hay cho một Fruit Ninja!
Ngô Hồng Phi đột nhiên cảm thấy sự mất mát của mình rất đáng giá, những người còn lại liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười mờ ám.
Có điều…
Bọn họ vừa mừng rỡ, lại vừa đố kỵ. Sao bọn họ không có một người chị như vậy chứ?
Ôi, cái kẻ cuồng em trai chết tiệt này!