Editor: Nguyetmai
"Anh chắc chắn cấp trên của anh có vấn đề?"
Lục Minh hỏi.
"Chắc chắn."
Trương Uy không chút do dự trả lời.
Sự kiện bị ám sát chỉ mới là phần mở đầu!
Ngay từ đầu anh ta không hề nghĩ tới phương diện này. Sau khi bị ám sát, anh ta mới bắt đầu hoài nghi người của mình thì mọi thứ cứ thế tự nhiên xâu chuỗi lại với nhau như vậy.
Lục Minh: "..."
Được rồi.
Lão Trương đã kết luận như thế, hình như anh cũng cũng không cần phải giải thích gì cả...
Ừm.
Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.
Tuy rằng quá trình không giống nhau lắm, nhưng mà có vẻ kết quả không bị ảnh hưởng.
Trước khi rời đi, Lục Minh đột nhiên hỏi: "Đám người kia giám sát chúng ta như thế nào?"
"Cậu có từng nghe nói về impact factor bao giờ chưa?"
Trương Uy hỏi ngược lại.
"Cảnh sát các anh phải công bố bài viết mới có thể thăng chức hả?"
Lục Minh kinh ngạc.
"Bài viết gì cơ?" Trương Uy nhìn anh một cách kỳ lạ: "Trong khái niệm của người tiên phong, impact factor chính là một tham số có ảnh hưởng lớn nhất đối với mục tiêu trước mắt."
"Suy diễn cần số liệu nền tảng."
"Ví dụ như..."
"Mấy người các anh."
"Với tư cách cảnh sát, bọn họ có được số liệu của tất cả mọi người, tất cả dân chúng, đám nhà giàu và thế hệ con cháu của thành phố Thanh Minh, còn cả mấy người các anh nữa..."
"Đây mới là điều đáng sợ nhất."
"Số liệu mà bọn họ suy diễn chỉ cần ăn cắp từ cơ quan là được!"
"Anh suy nghĩ mà xem."
Trương Uy cũng rất đau đầu.
Người tiên phong bình thường suy diễn thì sẽ dựa vào năng lực để suy diễn, mà khi bọn người kia suy diễn lại trực tiếp trộm từ kho số liệu của đơn vị cảnh sát là được.
Điểm này rất đáng hận.
Mà impact factor chính là một tham số trong kết quả mà bọn họ suy diễn!
Bọn họ có thể căn cứ vào số liệu cùng với năng lực để hỗ trợ, cuối cùng suy diễn ra trong số mục tiêu của bọn họ thì ai có khả năng ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn họ nhất!
"Ây..."
Lục Minh suy nghĩ một chút: "Hình như phức tạp hơn trong tưởng tượng thì phải."
"Đúng thế."
Trương Uy vô cùng nghiêm túc: "Nếu như tôi không đoán sai, tôi chắc chắn ở trong bảng danh sách impact factor có lẽ cũng có tên anh, mà chị gái của anh có lẽ cũng nằm trong đó."
"Hiểu rồi."
Lục Minh thở dài.
Vì thế, Trương Uy mới không muốn anh hành động thiếu suy nghĩ?
"Người xấu không dễ làm như vậy đâu."
Trương Uy cười lạnh lùng: "Tôi khẳng định, mấy ngày gần đây, bọn họ chắc chắn đang nhìn chằm chằm từng số liệu một, còn lo nghĩ hơn cả chúng ta, sợ rằng sẽ xuất hiện bất ngờ gì đó..."
"Anh yên tâm."
"Tôi sẽ liên hệ với một vị tiền bối lão làng."
Trương Uy an ủi Lục Minh: "Không ai biết tôi lại quen biết lão tiền bối ấy, vì thế, ông ấy chắc chắn không nằm trong phạm vi cân nhắc của mấy người đó..."
"Hừ!"
"Đợi vị lão tiền bối ấy xuất hiện..."
Trong mắt Trương Uy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: "Sợ là mấy kẻ đó vẫn đang chờ đại trận mở ra ấy chứ."
"Hiểu rồi."
Lục Minh bày tỏ là đã hiểu.
Có điều ngay khi anh chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên máy truyền tin vòng tay của Trương Uy rung lên, một vệt ánh sáng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện, giống như một đóa sen máu nở rộ, nhuộm đỏ cả màn hình ánh sáng, đẹp đẽ mà thê lương.
"!!"
Cơ thể của Trương Uy chấn động.
"Sao vậy?"
Lục Minh cảm thấy không ổn.
"Người mà tôi phái đi tìm vị tiền bối ấy..."
"Chết rồi."
Ánh mắt của Trương Uy đờ đẫn.
Chết rồi.
Sao có thể chứ!
Rõ ràng không có ai biết, chỉ có hai người bọn họ...
Sao lại chết chứ?!
Đáng chết!
Đám người đó còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của anh ta!
Cũng đúng.
Mình có thể đoán được phong cách hành sự của bọn họ, sao bọn họ lại không đoán được mình chứ? Ha ha ha, mình còn tưởng rằng có thể thông minh hơn bọn họ...
Ha ha.
Điều mình có thể nghĩ tới, bọn họ đều đã nghĩ đến...
"Lão Trương?"
Lục Minh nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Trương Uy.
"Tiêu rồi."
Trương Uy bỗng nhiên nhìn về phía Lục Minh: "Trốn đi... Tuy rằng anh chạy trốn rồi vẫn sẽ có khả năng bị truy sát, nhưng tôi tin anh nhất định có thể chạy thoát..."
"Thành phố Thanh Minh coi như xong đời rồi, anh còn phải đưa bọn chúng ra ánh sáng!"
"Thế nên..."
"Trốn đi!"
Đây là lời đề nghị cuối cùng của Trương Uy.
Hiện giờ thành phố Thanh Minh chỉ có Lục Minh có thể mang theo tin tức chạy trốn!
"Có cần phải khoa trương như vậy không?"
Lục Minh dở khóc dở cười.
"Hãy tin tôi."
"Đi nhanh đi."
Trương Uy lo lắng nói: "Đám cảnh sát kia có nhiều số liệu hơn cả trong tưởng tượng của tôi. Bọn họ cũng thông minh hơn cả trong tưởng tượng của chúng ta, ở lại đây chỉ có thể chờ chết!"
"Nếu như một mình anh trốn đi..."
"Còn có hy vọng!"
"Bọn họ không dám làm bậy."
"Khi đại trận tái khởi động sắp mở ra, sẽ là cơ hội của anh! Lúc đó bọn họ đều tập trung ở đại trận tái khởi động, không có quá nhiều người đuổi giết anh đâu!"
"Đến lúc đó..."
"Anh bỏ chạy đi!"
"Đây cũng là..."
"Cơ hội duy nhất để phơi bày chân tướng ra ánh sáng!"
"Nhờ anh đấy."
"Lục Minh."
...
Một lúc lâu sau, Lục Minh rời khỏi chỗ của Trương Uy.
Từ sau khi người được phái ra ngoài chết, trạng thái của lão Trương dường như sụp đổ hoàn toàn, chỉ hy vọng anh ta có thể sống sót cho tới khi chân tướng được phơi bày...
Có điều, như vậy thì có ý nghĩa gì nữa?
Người dân trong thành phố Thanh Minh đều chết sạch cả rồi...
"Sáu sao..."
Lục Minh chợt phát hiện, anh quả thật không có cách nào để đối phó với mấy người đó.
Nếu như chỉ có một sáu sao, có lẽ anh còn có thể dùng hết mọi cách để liều mạng, nhưng mà đối mặt với một đám sáu sao, đối mặt với một đại trận tái khởi động, anh chỉ có thể dừng lại!
Nói trắng ra là, chuyện này hoàn toàn vượt quá phạm vi thực lực của Lục Minh!
Đây không phải là chuyện mà anh có thể quản!
Có lẽ, nghe theo lời của lão Trương, mang theo Tiểu Bạch rời khỏi nơi này mới là điều chính xác?
"Vẫn quá yếu..."
Lục Minh vò đầu.
Trong cụm cổ mộ, tuy rằng kẻ địch rất mạnh, nhưng mà vẫn có thể gắng gượng chống đỡ, còn hiện tại... anh thật sự còn chẳng có lấy một cơ hội để ra tay!
Căn cứ vào tin tức của Trương Uy, trong đám cảnh sát này rất có thể không chỉ có mười người sáu sao, thậm chí, có khả năng còn có thêm một sáu sao đỉnh cao nữa, kẻ địch như vậy...
Có lẽ chỉ cần thả phát rắm thôi là có thể bắn chết Lục Minh rồi!
Lấy cái gì để đánh chứ?!
...
Trở lại cửa hàng.
Tiểu Bạch đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi.
"Sư phụ!"
"Ăn cơm thôi."
Tiểu Bạch nói.
"Được."
Mạch suy nghĩ trong đầu Lục Minh như chớp, bỗng nhiên, anh lên tiếng hỏi: "Tiểu Bạch, nếu như em gặp phải một chuyện không cách nào giải quyết thì em sẽ làm gì?"
"Không cách nào giải quyết?"
Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt to, suy nghĩ một chút, vui vẻ nói: "Không giải quyết được thì em sẽ gọi sư phụ tới giúp đỡ."
"Nhóc con nhà em..."
Lục Minh không ngăn được mình bật cười: "Em không sợ sư phụ đánh không lại ư?"
"Em tin tưởng sư phụ mà."
"Ừm..."
"Dù có đánh không lại, sư phụ cũng sẽ có biện pháp giải quyết thôi!"
Tiểu Bạch rất nghiêm túc nói.
"Vậy sao?"
Lục Minh vui vẻ.
Đúng vậy.
Dù đánh không lại, cũng sẽ có biện pháp giải quyết...
Có điều, nhóc con này...
Lần này đánh không lại, quả thật không có quá nhiều biện pháp... Có nút thắt là đại trận tái khởi động, đám người đó có thể tế máu bất cứ lúc nào... Cục diện này...
Đôi mắt của Lục Minh bỗng nhiên nhíu lại, chợt phục hồi tinh thần.
Đúng vậy.
Tiểu Bạch tin tưởng mình như thế, có lẽ...
Vì sao không thử một chút? Việc đã đến nước này, không phải đã hết cách rồi đấy sao? Nếu quả thật đã đến cục diện mà Trương Uy nói tới, tiếp tục chạy trốn là được!
Vậy thì...
Thử xem?
Trong mắt Lục Minh hiện lên một vệt sáng nhỏ.
"Tiểu Tiểu Kiếm?"
Lục Minh gọi thẻ gốc ra: "Có chuyện e là mày phải đi làm rồi."
"Tôi không muốn ra ngoài."
Tiểu Tiểu Kiếm có phần tuyệt vọng chỉ vào phần mái màu hồng xanh trên đỉnh đầu, mỗi lần nó thúc giục năng lượng, ánh sáng xanh ánh sáng hồng chớp lóe lung tung còn kinh khủng hơn nữa...
Xấu kinh dị luôn!
"Ngoan."
Lục Minh an ủi nó: "Mọi người đều biết, màu RGB* có thể hiển thị tính năng tăng cấp..."
(*) Là viết tắt của ba màu đỏ, xanh lục và xanh lam.
"Ha ha."
Tiểu Tiểu Kiếm cười lạnh lùng.
Ông đây tin cậu mới là lạ!
Nhưng mà, tình huống lần này vô cùng đặc biệt, nó không được phép phản bác, cuối cùng, trải qua một hồi trao đổi hài hòa hữu nghị với Lục Minh, bạn Tiểu Tiểu Kiếm chủ động nhận lấy trọng trách.
Đêm hôm đó.
Một vệt ánh sáng mờ vụt.
Tiểu Tiểu Kiếm lặng yên không tiếng động rời khỏi.
...
Những ngày tiếp theo bỗng nhiên khôi phục sự yên bình.
Lục Minh lặng lẽ chế tạo thẻ.
Tiểu Bạch cũng đang nỗ lực học tập.
Những người tu luyện đang chờ đợi cơ duyên cũng đang nỗ lực tu luyện.
Đám cảnh sát cũng rất ít xuất hiện.
Vì vậy, thành phố Thanh Minh ầm ĩ lâu ngày rốt cuộc cũng nghênh đón một khoảng thời gian yên bình nhất từ trước tới nay.
"Hình như dạo này bình yên hơn rất nhiều."
"Đúng vậy, đúng vậy, hình như đám người tu luyện kia không làm ầm nữa."
"Mây đen bao phủ thành phố Thanh Minh cũng đã biến mất!"
Mọi người mừng rỡ.
"Lão Trương, các anh vất vả rồi!"
Một số người nói lời cảm ơn với Trương Uy vừa đi ngang qua.
"Không vất vả không vất vả!"
Trương Uy mỉm cười, trong nụ cười đầy sự đắng chát.
Lúc anh ta tình cờ đi ngang qua trung tâm thành phố, có nhìn về phía cửa hàng của Lục Minh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ hiện lên, Lục Minh, anh nhất định phải chạy trốn được đấy nhé!
...
"Thời gian."
"Sắp rồi…"
Lục Minh nhìn công cụ nhỏ nằm trên bàn đã bắt đầu rung nhè nhẹ.
Chậc.
80% tiến độ rồi sao?
Chỉ còn mấy ngày nữa...
Lục Minh cảm thán thật lâu.
Đêm dài.
Một vệt ánh sáng mờ hiện lên, Tiểu Tiểu Kiếm lặng yên không tiếng động trở về, Lục Minh có chút hưng phấn đi đến, phản hồi nhận được chỉ có một câu đơn giản...
Bồi dưỡng âm khí, mở ra đại trận!
...
"Bảo tao mở sớm ư?!"
Lục Minh kinh ngạc.
Chuyện này, chuyện này...
Hình như không giống trong tưởng tượng của mình lắm?!
"Đúng thế."
Tiểu Tiểu Kiếm vô cùng chắc chắn.
Nó cũng chỉ nhận được có một câu phản hồi này.
"..."
Lục Minh im lặng.
Sao tin này lại không đáng tin cậy như vậy chứ?!
Đại trận tái khởi động vốn sắp mở ra rồi, mình còn phải mở sớm hơn?!
Chuyện này...
Lục Minh vẫn không thể giải thích lý do vì sao.
"Không còn gì nữa à?"
Lục Minh cảm thấy tên này đã bỏ sót gì đó.
"Thật ra là có."
Tiểu Tiểu Kiếm suy nghĩ một chút: "Nhưng mà đều là mấy thứ không quá quan trọng nên tôi tự loại bỏ rồi..."
"Nói!"
Lục Minh tức giận nói: "Ai bảo mày loại bỏ? Tường thuật lại không sót một chữ nào mỗi câu mỗi lời mà chị ấy nói cho tao, không được ăn bớt ăn xén!"
"Được rồi."
Tiểu Tiểu Kiếm rất bất đắc dĩ: "Vậy tôi nói nhé..."
"Nguyên câu là thế này."
"Đứa nhỏ này..."
"Rốt cuộc cũng chịu tin tưởng tớ rồi."
"Lời thuyết minh: Trước kia quan hệ của hai người không tốt lắm sao?"
"Đúng vậy đó, nhưng mà từ khi mang nó đến thành phố Thanh Minh, chợt cảm thấy vô cùng mới lạ... Có lẽ, là tớ đã uốn nắn quá mức... Dù sao thì mấy đứa trẻ trong thời kỳ trưởng thành thích chị gái mình cũng là điều bình thường phải không?"
"Lời thuyết minh: Đúng vậy, đúng vậy, nếu tớ có một người chị như cậu, có lẽ tớ đã trở thành bách hợp từ sớm luôn rồi!"
"Lý Điềm Điềm!"
"Lời thuyết minh: Được rồi, được rồi, người ta không nói nữa..."
"Nó lẻ loi trưởng thành ở thành phố Thanh Minh, tớ cũng nhìn thấy nó phát triển trong truyền thừa Nguyệt Ảnh... Chỉ là, vẫn có chút cách biệt với nó..."
"Lời thuyết minh: Hừ, mấy người chị gái như cậu thật già mồm, em trai thân với cậu quá thì sợ người ta lưu luyến, xa cách cậu quá thì lại cảm thấy cách biệt."
"Lý Điềm Điềm!"
"Lời thuyết minh: Hì hì, tớ cảm thấy đứa nhỏ Lục Minh này rất tốt, hay là cậu nhường em ấy cho tớ đi? Tớ có thể gọi cậu là chị đó nha."
"..."
Tiểu Tiểu Kiếm điên cuồng truyền lại ý nghĩ.
Lục Minh: "..."
Móa nó!
Mấy cái thứ lung tung lộn xộn gì đây!
"Tôi lại chẳng quen biết
cô gái kia!"
"Tôi đã nói rồi đấy."
"Đều là mấy chuyện vụn vặt không quan trọng..."
Tiểu Tiểu Kiếm khinh thường nói: "Là do tự cậu không chịu nghe thôi... Chị gái cậu chỉ bảo tôi truyền lại có một câu nói kia, bồi dưỡng âm khí, mở ra đại trận!"
"Ừ."
"Còn dạy tôi một năng lực bồi dưỡng âm khí."
"Hết rồi."
Được thôi.
Lục Minh vò đầu.
Bồi dưỡng âm khí sao...
Thôi được.
Lần này anh xin giúp đỡ cũng chính là muốn thử xem, trong tình huống đứng ở vị trí cao như chị ấy, còn có cả tiền bối Thu Thư Nghi, có thể có biện pháp nào tốt hơn không!
Lời nhắn của anh rất rõ ràng, đám người kia có thể dùng dân chúng của thành phố Thanh Minh để tế máu bất kỳ lúc nào...
Trong tình huống đó...
Chị ấy vẫn bảo mình bồi dưỡng âm khí sao?
...
"Thử xem đi."
Lục Minh hít sâu một hơi.
Nếu như quyết định xin giúp đỡ, anh đã quyết định là sẽ tin tưởng Lục Nhan rồi.
"Tiểu Bạch."
"Đây ạ."
"Thu dọn hết toàn bộ đi... Theo sát anh... Tiếp theo... e là phải tạo phản rồi."
"Được ạ."
Tiểu Bạch đeo ba lô nhỏ trên lưng, theo sát sau lưng Lục Minh.
Soạt!
Hai người đi vào lòng đất.
...
Mà giờ khắc này.
Một nơi nào đó.
Trên một số màn hình sáng.
Vô số số liệu nhấp nháy, một vài danh sách không ngừng xuất hiện.
Lục Minh, impact factor, 10 điểm.
Lục Nhan, impact factor, 8 điểm.
Trương Uy, impact factor, 1 điểm.
...
Vân vân.
Đây là kết quả suy diễn về đại trận tái khởi động của bọn họ, số liệu suy diễn lần này cùng với nhân tố có khả năng quấy nhiễu đại trận khởi động lần này!
Hai chị em Lục Minh cũng không tính là cao.
Người đứng cao nhất đạt đến 16 điểm, nhưng mà...
Vẫn có thể chấp nhận.
...
"Nhớ kĩ."
"Một khi có người vượt qua 30 điểm, phải xử lý!"
"Đã rõ."
Một vài cảnh sát nhìn chằm chằm.
Nhưng mà đúng lúc này.
Soạt!
Một số liệu bỗng nhiên lóe ra ánh sáng màu đỏ chói lóa!
Ùng...
Tiếng cảnh cáo điên cuồng nhấp nháy.
Tất cả mọi người bừng tỉnh, đầu tiên đều nhìn về phía màn hình sáng, chỗ đó, hàng số liệu thuộc về Lục Nhan bỗng nhiên từ 8 điểm tăng vọt đến 100 điểm!
Lục Nhan đã nhúng tay!
"Đáng chết!"
"Bọn họ đang tự tìm đường chết!"
Khuôn mặt của đám cảnh sát vô cùng dữ tợn.
"Ra tay!"
"Chuẩn bị tàn sát hàng loạt dân trong thành!"
"Đợi Lục Nhan đến, e rằng chúng ta đều sẽ chết hết!"
"Đã rõ!"
"Camera giám sát của tất cả cảnh sát khởi động, theo dõi vị trí của Lục Nhan!"
"Tôi cũng muốn xem xem, Lục Nhan tới nhanh, hay là đại trận tái khởi động của ông đây khởi động nhanh! Ông đây muốn cho cô ta biết cái gì gọi là tế máu!"
Đối với bất ngờ này, bọn họ đã sớm chuẩn bị xong.
Chỉ cần vài phút, bọn họ có thể đưa đám người của thành phố Thanh Minh kia lên dàn!
Rất nhanh thôi!
Có điều, ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay, chuyện quái dị hơn nữa bỗng nhiên lại xảy ra, thanh tiến độ đại diện cho đại trận tái khởi động lại đầy luôn!
Đây là...
Ầm!
Ầm!
Vùng đất ầm ầm chấn động.
Tất cả mọi người bừng tỉnh, động tĩnh này... đại trận tái khởi động đã khởi động ư?!
Vèo!
Vèo!
Từng luồng hơi thở kinh người bỗng nhiên nở rộ.
"Cơ duyên xuất hiện!"
"Ha ha ha, rốt cuộc ông đây cũng chờ được!"
Đám người tu luyện đã chờ đợi rất lâu kia cuối cùng cũng ra sân.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Đám cảnh sát lại mờ mịt.
"Mặc kệ!"
"Tranh đoạt cơ duyên trước, bằng không tại sao chúng ta lại tới đây chứ?!"
"Về phần những người này..."
Người cầm đầu đầy sát ý: "Chờ chúng ta cướp được cơ duyên, giết sạch là được."
"Được."
Cảnh sát nhận lệnh.
Vèo!
Vèo!
Bọn họ hóa thành từng bóng đen, đồng thời tiến vào nội thành.
...
Mà giờ khắc này.
Ầm!
Ầm!
Ánh sáng ngập trời hiện lên.
Trên bầu trời của thành phố Thanh Minh, một trận pháp cổ xưa hiện ra, hơi thở huyền diệu mà lại mênh mông quét sạch toàn bộ thành phố Thanh Minh, bao trùm mỗi một góc nhỏ.
Ầm!
Ầm!
Vùng đất lớn chấn động.
Ánh sáng đáng sợ không ngừng hiện lên từ mặt đất.
Đại trận tái khởi động...
Cuối cùng đã khởi động rồi!
...
Soạt!
Ánh sáng xoẹt qua.
Cách đó không xa.
"Cửa hàng flagship Diệp Tử" cạnh tranh với Lục Minh lúc trước lại hóa thành tro tàn trong ánh sáng màu xanh lục kia... cứ lặng yên không tiếng động biến mất như thế!
Đây là...
Lục Minh vừa mới ra khỏi lòng đất chấn động tinh thần.
Soạt!
Soạt!
Ánh sáng lập loè.
Từng tòa kiến trúc dường như còn chưa tan hết bụi mù...
Tất cả mọi người không khỏi hoảng sợ.
Thì ra...
Đây chính là uy lực của đại trận tái khởi động?!
...
"..."
Tiểu Tiểu Kiếm cũng kinh ngạc, mãi vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, một lúc lâu sai mới truyền đến ý nghĩ đứt quãng: "Chị gái của cậu... chắc là giả nhỉ?!"
Còn bồi dưỡng?
Trận pháp này...
Mợ nó ai mà chịu nổi chứ?!
...
Ầm!
Ầm!
Ánh sáng xanh lục quét sạch không tuân theo một quy tắc nào hết.
Cách đó không xa.
Một vài cửa hàng bị ánh sáng xanh lướt qua trực tiếp tiêu tan, có vài cửa hàng may mắn tránh được ánh sáng xanh, có vài kiến trúc khác lại bị mất đi một bộ phận chống đỡ nên sụp đổ.
...
Cuối cùng, ánh sáng xanh kia vọt tới trước mặt Lục Minh.
"Cẩn thận!"
Tiểu Tiểu Kiếm triển khai toàn bộ phòng thủ.
Nhưng điều khiến cho người ta kinh hãi chính là ánh sáng màu xanh lục của đại trận tái khởi động lại vượt qua phòng thủ của nó, xuyên thấu không trung, trực tiếp xông tới trước mắt bọn họ, khẽ quét qua.
Soạt!
Ánh sáng xanh xoẹt qua cửa hàng.
Ầm!
Cửa hàng bỗng nhiên tan thành tro bụi.
...
Ầm!
Ầm!
Ánh sáng xanh ngập trời.
...
"Tiêu rồi."
Trương Uy tuyệt vọng.
Đại trận tái khởi động... cuối cùng đã khởi động trước thời gian!
Thấy ánh sáng xanh sắp đập vào mặt, anh ta thậm chí còn chẳng muốn né tránh. Nhưng đại trận tái khởi động đã khởi động, không một ai trong thành phố Thanh Minh có thể may mắn thoát khỏi, trốn còn có ý nghĩa gì?
"Đến đây đi!"
Anh ta gầm lên giận dữ, lại chủ động vọt vào trong ánh sáng xanh.
Nhưng mà, anh ta ngạc nhiên phát hiện, mình lại không chết, ánh sáng xanh quái dị này hình như chỉ phá hủy kiến trúc, cũng không giết anh ta, cảm giác này...
"Chẳng lẽ là..."
Trương Uy đột nhiên nảy ra một suy đoán đáng sợ hơn.
Nếu thật sự như vậy...
Đáng chết!
...
Rắc!
Rắc!
Vết nứt trên mặt đất lan tràn vô tận.
Dưới cụm cổ mộ.
Trận pháp cổ xưa hiện ra, vô số đường vân xoẹt qua, dường như đang không ngừng vận chuyển, ánh sáng xanh xuất hiện vô cùng tận không ngừng toát ra từ trong khe hở!
Kiến trúc không ngừng sụp đổ.
Giờ khắc này, thành phố Thanh Minh tựa như địa ngục trần gian.
...
Mà đúng lúc này.
Bỗng nhiên.
Một luồng ánh sáng màu xanh lam lạnh lẽo sáng chói bỗng nhiên hiện lên giữa không trung, giống như một tia chớp xé rách thế giới đen tối.
Ầm!
Đất đai nứt toác.
Ánh sáng xanh lam xuyên qua trời đất, lại sát nhập với trận pháp trong cụm cổ mộ, cắm vào trung tâm của đại trận tái khởi động!
Soạt!
Ánh sáng xanh lục đang tuôn ra đột nhiên dừng lại.
Ánh sáng xanh lục bao trùm một nửa thành phố Thanh Minh cứ vậy mà biến mất.
Sau đó...
Một giọng nói hờ hững bỗng nhiên hiển hiện trong không trung.
"Kiếm thai, nổ!"
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Kiếm thai đột nhiên nổ vang.
Trước mắt tất cả mọi người đều xuất hiện màu xanh lam lạnh lẽo vô tận...