"Em có biết người tên là Giang Vân Sơn không?"
Lục Minh nhìn Tiểu Bạch.
"Biết chứ."
Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt to tròn: "Đó là chú của em."
"Chú..."
Lục Minh cười khan mấy tiếng.
Vậy vì muốn gài bẫy anh, hiệu trưởng dùng cả diễn viên quần chúng... Nhưng rốt cuộc thì ông ta đang âm mưu điều gì, chẳng lẽ chỉ vì muốn nhét con gái vào nhà của anh?
Chỉ vì anh đẹp trai?
"À, anh Lục, em về trước nhé, bên bồi dưỡng rất bận rộn, còn phải đi học nữa."
Trương Tiểu Bàn chuồn đi mất.
Cậu ta rất chột dạ, cậu ta từng bị thầy hiệu trưởng đánh, nên tốt nhất không dính vào chuyện này. Trong cửa hàng chỉ còn Lục Minh và cô bé, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chuyện này là sao?
"Cha của em muốn thế nào vậy?"
Lục Minh thở dài.
"Em cũng không biết."
Tiểu Bạch cũng rất hoang mang.
"Ông ấy không sợ anh làm chuyện xấu với em sao?"
Lục Minh thở dài.
"Không sợ."
Tiểu Bạch nói một cách chân thành: "Anh không đánh lại em."
Lục Minh: "..."
Coi thường sức chiến đấu của những người suốt ngày ru rú ở nhà như chúng tôi vậy sao?
"Cha của em đúng là rất yên tâm về em."
Lục Minh không biết phải nói gì.
Tiểu Bạch suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời một cách chân thành: "Cha cũng không đánh lại em."
Lục Minh: "..."
Nói nhảm, ông ta dám đánh trả lại khi em đánh ông ta sao?
"Em chăm chỉ học hành đi."
Lục Minh thở dài: "Anh sẽ tâm sự với cha em."
"Dạ."
Tiểu Bạch tiếp tục học cách chế tạo thẻ bài.
Lục Minh cũng muốn biết, tay hiệu trưởng chết tiệt này rốt cuộc đang làm gì, đúng lúc có thể nói chuyện với ông ta. Anh hỏi Tiểu Bạch số điện thoại của cha cô bé, sau đó gọi điện cho đối phương.
"Xin hỏi có phải ông Giang Phong không?"
Lục Minh hạ thấp giọng nói: "Con gái của ông đang trong tay tôi, lập tức chuyển ba trăm nghìn qua đây, nếu không tôi sẽ giết con tin."
Anh chỉ muốn nghịch ngợm một chút.
Sau đó, anh bỗng nhiên nhận ra một điều - người này là hiệu trưởng! Là hiệu trưởng trường của anh!
Còn anh...
Chỉ là một học sinh.
"Lục Minh?"
Giang Phong cảm thấy buồn cười.
"Thầy định bao giờ đến đón con gái của thầy về?"
Lục Minh nhận thua.
"Là vì con gái của tôi không nghe lời sao?"
Giang Phong hỏi.
"Không phải."
Lục Minh liếc nhìn về phía Tiểu Bạch, đây là một cô bé ngoan ngoãn biết nhường nào.
"Là vì con gái của tôi không đáng yêu sao?"
"Không phải."
"Là vì con gái của tôi không xinh đẹp sao?"
"Không phải."
"Vậy cậu còn có điểm nào không hài lòng?"
Giang Phong hỏi ngược lại.
"..."
Lục Minh lại không có lời nào để cãi.
"Ha ha."
Giang Phong rất hài lòng.
Chiến thuật học từ lão Giang quả nhiên hữu hiệu.
"Thầy lại không hiểu về con người của em."
Lục Minh rất buồn phiền.
"Ha ha."
Giang Phong cười: "Lúc trước, khi cảnh sát triệt phá đường dây dùng ảnh khỏa thân để cho vay, tôi phát hiện ra một phần ghi chép rất tế nhị."
Lục Minh: "..."
"Ở Học viện Đệ Nhất, trong tay của Lục Nhan lại có thêm một tấm thẻ."
Lục Minh: "..."
"Hôm qua, hiệp hội chuyên gia chế tạo thẻ bài gọi điện cho tôi, nói có học sinh gây rối ở khu kiểm tra của họ, muốn đến xác nhận lại xem có phải là học sinh của trường chúng ta hay không."
Lục Minh: "..."
"Lúc cậu còn nhỏ, khi đi tiểu thích tiểu lung tung, nên cha của cậu đã vẽ một chữ thập để làm tâm cho cậu nhắm vào đó, cuối cùng mới không tiểu lung tung nữa."
Lục Minh: "..."
"Lúc cậu còn nhỏ, thích nhìn trộm chị gái tắm, cuối cùng bị cha cậu treo trên giá phơi quần áo và phơi suốt một ngày trời, về sau cậu mới không dám nhìn trộm nữa."
Lục Minh: "..."
"Đã đủ hiểu về cậu chưa?"
Giang Phong cười ha ha.
"Thầy không sợ mất mặt sao?"
Lục Minh thở dài: "Thầy đường đường là một hiệu trưởng, thế mà lại rình coi đời tư của người khác!"
Một cao thủ có cấp bậc như vậy, muốn điều tra về anh thì chắc chắc sẽ điều tra được toàn bộ, hơn nữa, xem ra, hình như ông ta cũng có quen biết với cha mẹ của Lục Minh bé nhỏ!
Là người quen!
Thảo nào khi ra tay lại ác như vậy!
Thời buổi này chỉ có người quen mới ra tay ác như thế!
"Chết tiệt!"
Giang Phong không vui nói.
Lúc trước, khi bọn họ dẫn Lục Minh tới nơi này, còn nói đứa bé này hướng nội, nhát gan, cần được rèn luyện khả năng tự lập nên mới đưa đến đây.
Tên này?
Nhát gan, hướng nội?
Lừa ai vậy!
"Thầy thật sự không lo lắng cho cô bé sao?"
Lục Minh bất đắc dĩ.
Anh cảm thấy, suy nghĩ của mình hơi cách biệt với những cao thủ này, có một cô con gái mơn mởn như thế này mà ông ta lại dám để trong nhà của một học sinh đang trong độ tuổi khỏe mạnh?
"Có gì phải lo lắng chứ."
Giang Phong thờ ơ: "Tôi đang gặp phải vài chuyện đặc biệt, có chút nguy hiểm, con gái của tôi sẽ ở chỗ cậu một khoảng thời gian, năng lực sinh tồn của con bé rất mạnh, cậu không cần phải lo lắng."
Lục Minh: "..."
Đây mới là cha ruột!
Anh xem, còn dùng đến cả cụm từ năng lực sinh tồn rất mạnh nữa chứ!
"Nhưng mà em lo lắng."
Vẻ mặt của Lục Minh trở nên nghiêm túc: "Em đẹp trai như vậy, chẳng lẽ không lo lắng cho sự an toàn của mình sao? Nhỡ đâu Tiểu Bạch không kìm nén được thì phải làm thế nào đây?"
"..."
Giang Phong ngẩn người.
Còn có người không biết xấu hổ như vậy sao?
"Em cũng không có năng lực để bảo vệ cô bé."
Lục Minh nói sâu xa.
Tiểu Bạch sẽ gặp phải nguy hiểm khi ở lại nơi này!
Tốt thì không liên quan gì đến anh, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ là người phải chịu trách nhiệm! Huống hồ, hiện tại anh cũng không có năng lực để bảo vệ cho cô bé!
"Thật sự không được sao?"
Giang Phong thở dài.
"Không được."
Ngữ khí của Lục Minh rất kiên quyết.
"Một phần kỹ thuật mã hóa."
Giang Phong từ tốn nói.
"Đồng ý."
Lục Minh rất quyết đoán.
Giang Phong: "..."
Vậy nên, người này nói nhiều như vậy, chính là vì muốn kiếm chỗ tốt?! Kỹ thuật mà ông ta học từ lão Giang thế mà lại bị tên nhóc này qua mặt!
"Thầy thật sự muốn cho cô bé học chế tạo thẻ bài sao?"
Bây giờ Lục Minh đã hiểu được.
Giang Phong đưa Tiểu Bạch đến chỗ anh là vì để học các kiến thức cơ bản của việc chế tạo thẻ bài!
Dù sao, có những lúc...
Kiểu dạy học của Lục Minh lại chuyên nghiệp hơn các giáo viên.
"Ừm."
Giọng nói của Giang Phong hơi trầm thấp: "Tôi nghĩ con bé là một chuyên gia chế tạo thẻ bài cũng
rất tốt, có năng lực tự vệ, cũng an toàn. Không bao giờ phải tiếp xúc với mấy chuyện chém giết, không giống như mẹ của con bé..."
"Đã hiểu."
Lục Minh thở dài.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Lục Minh cúp máy, sau đó nhìn về phía Tiểu Bạch đang ngồi chăm chú chế tạo thẻ bài trong góc phòng. Anh bỗng nhiên nhớ đến Lục Minh bé nhỏ, vì sao cha mẹ lại đưa cậu ta đến đây?
Có một người chị gái cao siêu như vậy!
Có cha mẹ với gia đình khá ổn!
Theo lý mà nói, bọn họ sẽ không đưa Lục Minh bé nhỏ đến một học viện nghề như thế này...
Ừm...
Ui da...
Lục Minh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ.
Bọn họ...
Sẽ không...
Phát hiện ra Lục Minh bé nhỏ thích chị gái của mình chứ?
Cũng có thể!
Lục Minh nhớ lại những quyển sách dưới giường của Lục Minh bé nhỏ, những cậu bé trong độ tuổi này hay giấu đồ trong chăn hoặc dưới gầm giường, lại còn tự cho là rất bí mật mà không hề biết là, sau khi cậu đi học, nơi đó sẽ bị cha mẹ lục tung!
Lục Minh càng suy nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Nhất định là như vậy.
Vì thế, bọn họ hy vọng Lục Minh bé nhỏ ở nơi này có thể tỉnh táo lại, làm cho tình cảm đặc biệt mà cậu dành cho chị gái của mình phai nhạt dần, chỉ không ngờ được, Lục Minh bé nhỏ lại qua đời.
"Đường đời gian nan biết nhường nào."
Lục Minh thở dài.
Vẫn may.
Anh cũng không có cảm giác đặc biệt gì với người chị này, mà chỉ muốn dựa dẫm đối phương, dù sao cô ấy giống như nhân vật chính mang theo phần mềm hack!
"Quên đi."
"Không cần phải suy nghĩ nhiều."
Lục Minh lắc đầu.
Việc này không liên quan gì đến anh.
Cuối cùng đã tìm được cha mẹ của Tiểu Bạch, cũng từ một "nhân vật không rõ lai lịch" trở thành một cô bé hợp pháp, anh không cần phải lo lắng nữa, rốt cuộc có thể tập trung vào việc nâng cao năng lực!
"Tiểu Bạch, lại đây!"
Lục Minh gọi Tiểu Bạch đến: "Cha của em còn dặn dò điều gì khác không?"
"Không có."
Tiểu Bạch có phần hoang mang: "Cha dặn em phải nghe lời anh."
Lục Minh: "..."
Bình tĩnh!
Phải bình tĩnh!
"À, đúng rồi."
Tiểu Bạch bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, vui vẻ nói: "Cha có nói chị Lục Nhan là chị gái của anh."
"Em biết chị ấy?"
Lục Minh ngạc nhiên.
"Đương nhiên."
Đôi mắt của Tiểu Bạch tràn ngập sự mong đợi: "Chị ấy là thần tượng của tất cả kiếm tu bọn em! Tương lai, em cũng phải trở thành một kiếm tu như chị ấy!"
Kiếm tu...
Lục Minh đột nhiên có phần chột dạ.
À.
Bà nó.
Xem ra cô bé này vẫn chưa biết chuyện gì.
Nhưng mà, hình như kỹ năng chế tạo thẻ bài càng mạnh thì sau này cũng có thể phong ấn được kỹ năng của kiếm tu.
Xem ra, phải dạy cho cô bé thật tốt rồi.
Lục Minh thở dài.
Lại nói, thiên phú của cô bé và thân phận của cha em ấy cũng được coi là một điểm tựa vững chắc! Sau này anh sẽ có hai điểm tựa rồi!
"Về sau, em sẽ là học trò của anh."
Biểu cảm của Lục Minh trở nên nghiêm túc.
"Dạ, sư phụ."
Tiểu Bạch rất ngoan ngoãn.
"Ừ..."
Lục Minh rất hài lòng với danh xưng này. Có điều, anh bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó: "À, đúng rồi, trước đó, em lấy tấm thẻ đường vân mà anh đưa cho em ra đây."
"Dạ?"
Tiểu Bạch tuy không hiểu gì những vẫn đưa cho anh.
Lục Minh bình tĩnh sửa lại vài nét bút, rồi mới trả cho cô bé: "Dùng cái này đi."
"Sư phụ, không phải anh từng nói đường vân trên tấm thẻ kia đã sắp đạt đến mức hoàn mỹ sao?"
Tiểu Bạch hoang mang.
"Cô bé, có phải em đang hiểu lầm gì với chữ 'sắp' không?"
Biểu cảm của Lục Minh vô cùng nghiêm nghị.
Sắp hoàn mỹ, đương nhiên là không hoàn mỹ rồi!
Còn phải nói sao?
Cái gì trên tấm thẻ này cũng tốt, mỗi một đường vân đều đúng, nhưng khi những đường vân trên tấm thẻ kết nối với nhau thì không thể tạo thành thẻ được. Ba trăm đường vân cơ bản, trong này chỉ có một trăm đường vân, Lục Minh lại còn chỉnh sửa mấy thứ, làm được bằng niềm tin!
"Sư phụ, anh hư thật đấy."
Tiểu Bạch không ngốc, chẳng trách bản thân cô bé làm mãi không được.
"Đáng ghét!"
Lục Minh xấu hổ: "Em mới hư."
"..."
Biểu cảm của Tiểu Bạch không hề thay đổi: "Sự phụ, em là trẻ con."
"Khụ khụ."
Lục Minh ho khan hai tiếng: "Nhanh đi học đi."
"Dạ."
Tiểu Bạch rời đi.
Lục Minh tiếp tục nghiên cứu những kỹ thuật liên quan đến mã hóa.
Buổi chiều.
Kỹ thuật mã hóa mà thầy hiệu trưởng đã hứa được đưa đến.
Lục Minh liếc nhìn qua, sắc mặt lập tức tối sầm, vì mặt trên viết - kỹ thuật mã hóa D.
Ha ha.
Thầy hiệu trưởng này đúng là ki bo thật!
Ông ta không thấy ngại khi dùng thứ rác rưởi này làm quà tặng cho người khác sao?
Nhưng vì tiết kiệm được sáu mươi nghìn tệ, nên Lục Minh miễn cưỡng nhận lấy, đây coi như là phí chăm sóc cho con gái ông ta và bồi thường cho tổn thất của cửa hàng.
Mặc dù toàn bộ cửa hàng của anh chỉ đáng mười nghìn tệ.