"Xem ra ông phải quay lại lần sau rồi."
Lục Minh mỉm cười: "Ông có thể để lại cách thức liên lạc, tôi sẽ dựa theo kỷ lục cao nhất của ông hôm nay là chín mươi chín giây, nếu ông đứng thứ nhất thì tuần sau có thể đến lấy mười nghìn tệ."
"Tôi…"
Người đàn ông trung niên muốn viết ra, lại cảm thấy có chút mất mặt.
Là đàn ông phải kiên trì đến một trăm giây, ngay cả một trăm giây ông ta cũng không kiên trì nổi?
Còn ở đó mà viết?
Nhận thưởng?
Không có cửa đâu!
"Chuyện này…"
"Tôi không cần thưởng."
"Để tôi trải nghiệm thêm một lần nữa được không?"
Người trung niên không cam lòng nói: "Tôi chỉ thiếu một chút nữa thôi, thật đấy, một lần là được, tôi sẽ hậu tạ cậu, thật mà, chỉ cần thêm một lần nữa là tôi qua rồi."
"Tôi không có ý kiến, có điều…"
Lục Minh nhún vai, chỉ đám người đang vây quanh nhìn: "Ông phải hỏi ý kiến của bọn họ đã."
Người đàn ông trung niên quay đầu lại.
Lúc này ông ta mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào người đã bu đầy cửa hàng, sắc mặt của bọn họ nhìn ông ta rất khó coi, suýt chút nữa ra tay đánh người.
"Tên kia, ông đã trải nghiệm quá lâu rồi."
Một người đàn ông có bộ dạng hung dữ lên tiếng.
"Đúng thế."
Một thanh niên bĩu môi: "Không được là không được, giả bộ cái gì thế."
"Tôi có thể làm được."
Người đàn ông trung niên đỏ mặt: "Cậu chờ đấy, tôi sẽ về lấy tiền."
Nói xong. người trung niên vội vã đi mất.
"Tiếp theo là ai?"
Lục Minh rất vui vẻ.
"Để tôi! Để tôi!"
Mọi người hăng hái tham gia.
"Xếp hàng đến tôi rồi."
Một người xông vào.
"Được."
Lục Minh chuẩn bị ảo cảnh cho anh ta.
Sau trải nghiệm của người đàn ông trung niên, mọi người đều hiểu rằng, đây là một ảo cảnh rất đơn giản, nhưng dường như có thể khiến tốc độ phản ứng tăng lên.
Vì vậy chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút.
Sau đó, bọn họ được trải nghiệm cảm giác đủ các loại trái cây đập vào mặt…
Một lần!
Hai lần!
Ba lần!
...
"Tiếp tục!"
"Tiếp tục!"
"Tiếp tục!"
Liên tiếp trải nghiệm, liên tiếp vượt ải.
Chín mươi sáu giây!
Chín mươi bảy giây!
Chín mươi tám giây!
Chín mươi chín giây!
...
Mọi người đều bị kẹt ở đây.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lục Minh đã thiết lập độ khó ở đây cao hẳn lên, tốc độ của trái cây không thay đổi, số lượng lại nhiều hơn một chút, vậy nên rất nhiều người vì thế mà ôm hận.
Điểm khó mà Lục Minh thiết kế không phải thật sự khó, mà khiến bạn có cảm giác chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thì nhất định sẽ qua! Chẳng qua mình chỉ vừa sai sót mà thôi! Nếu mình nhanh hơn một chút là không còn vấn đề gì nữa! Nếu hoàn thành cú chém trước nhanh hơn một giây, một giây sau nhất định không thành vấn đề!
Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy.
Vì vậy.
Lục Minh cười tít mắt nhìn, sau khi bọn họ chơi đến giới hạn đều không cam lòng rời đi.
Kiếp trước Lục Minh không những là một nhân viên lập trình quèn, mà còn là một người cuồng game, có được các danh hiệu như "Học Giả Linh Hồn", "Vua Đoạt Mạng", "Khách Nhã Nam Nhiệt Tình", muốn game Fruit Ninja trở thành một game có độ khó cao là điều quá dễ dàng.
"Ông chủ, tôi có thể mua nó không?"
Có người đưa ra đề nghị.
Trong tình huống bình thường, nơi trải nghiệm thẻ bài đều sẽ bán thẻ.
"Tạm thời không cung cấp."
Lục Minh lắc đầu: "Anh cũng thấy rồi đấy, số lượng thẻ bài mà tôi chế tạo có hạn, nếu đem bán chỉ sợ sẽ bị một người mua hết, anh biết những người khác sẽ nghĩ như thế nào không?"
Soạt!
Một loạt ánh mắt u ám hướng đến.
Người vừa rồi muốn mua thẻ bài nhất thời bị dọa chạy mất dép.
"Ha ha."
Lục Minh cười không nói.
Nguyên nhân khiến anh không bán thẻ rất đơn giản, không có mã hóa!
Mã hóa là một kỹ thuật trong quy trình chế tạo thẻ, khi kiểm soát mã hóa, những người khác muốn copy thẻ bài của bạn sẽ không còn đơn giản nữa, đáng tiếc, anh vẫn chưa làm được.
Nếu bây giờ mà bán thẻ bài…
Chỉ cần một tiếng thôi, tất cả những cửa tiệm xung quanh đều có loại thẻ này!
Bán thẻ có gì tốt?
Đâu giống như bây giờ, từng tốp cả trăm người đều đến nơi này chơi thử.
Lục Minh cười ngốc nghếch.
Anh chắc chắn, thành tích của hôm nay nhất định sẽ vô cùng tốt đẹp.
Buổi chiều.
Có vài người nghe bạn bè giới thiệu cũng tới chơi thử.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều là kẻ ngốc, rất nhanh đã có người nhận ra được vấn đề, sao lại có cảm giác bị cái trò này lừa vậy?
Nhất là khi vừa tiêu mất một nghìn tệ!
"Như vậy thật sự có tác dụng à?"
Có người nghi ngờ nói.
"Cậu đến đây." Lục Minh cười hỏi: "Tôi hỏi cậu một chút, lần đầu tiên cậu kiên trì được bao lâu?"
"Hai mươi giây."
Người nọ trả lời.
"Giờ thì sao?"
"Hầy, chín mươi tám giây."
Người kia nói.
"Ồ, giỏi thật đấy."
Lục Minh khen ngợi rồi nói: "Cậu xem, có phải thời gian đã kéo dài hơn rồi không? Cậu nghĩ xem nguyên nhân gì đã khiến cậu tránh được bao nhiêu trái cây như vậy?"
"À…"
Người kia nhìn ánh mắt tán thưởng của Lục Minh, thốt lên: "Bởi vì… tốc độ phản ứng nhanh hơn?"
"Đúng vậy!"
Lục Minh rất hài lòng: "Mọi người nghĩ xem, nếu như một người có tốc độ phản ứng vô cùng nhanh, có phải sẽ rất dễ dàng tránh được số trái cây này?"
Mọi người đang vây quanh vô thức gật đầu.
Đúng vậy.
Nếu như tốc độ phản ứng đủ nhanh đương nhiên sẽ dễ dàng chém hết tất cả số trái cây! Tại sao bọn họ lại không thể vượt qua? Hiển nhiên là vì tốc độ phản ứng không đạt mức!
"Hãy nhớ kĩ! Có được tốc độ phản ứng nhanh hơn mới có thể kiên trì được lâu hơn."
Lục Minh nói một cách sâu xa: "Đương nhiên, nếu như mọi người cảm thấy mức nâng cao này không rõ ràng, chúng ta lại đổi cách nói khác, nếu như… nếu như khi mọi người đấu với kẻ địch ở ngoài kia…"
"Thứ lao tới không phải là trái cây, mà là ám khí thì sao?"
Lục Minh đưa ra giả thuyết cho bọn họ.
"Ôi!"
Mọi người hít một hơi lạnh.
Nếu không phải trái cây, mà là ám khí...
Bọn họ nghĩ cũng đã thấy sợ rồi.
"Suy nghĩ kĩ càng xem, mọi người liệu có đủ sức bắn rơi nhiều ám khí không?"
"Cứ cho là mọi người không phải là chiến sĩ, không bắn rơi, vậy có nghĩa là mọi người có thể tránh né? Thời gian chịu đựng càng dài, sức mạnh của mọi người càng lớn hơn!"
Lục Minh tổng kết xong, mọi người đều cho là đúng.
Kiểu như rất có lý.
Thanh niên lên tiếng chất vấn ban đầu cũng bị thuyết phục.
"Vậy thì… tiếp tục đi!"
Lục Minh cười tủm tỉm nhìn mọi người: "Ai sẽ là người tiếp theo?"
"Tôi!"
"Tôi lên trước!"
Một đám người nóng lòng muốn thử.
Lục Minh cười rất vui vẻ.
...
Mà lúc này.
Mấy cửa hàng xa xa tất nhiên cũng nhìn thấy
cảnh tượng này.
Mọi người đều rất rõ Lục Minh kinh doanh cái gì ở đây, một tháng chưa chắc có nổi một khách, bọn họ còn cược xem bao giờ cửa hàng này phá sản.
Tính thời gian cũng không còn lâu nữa.
Vậy nên.
Sáng sớm có một dòng người cuồn cuộn kéo đến, bọn họ tưởng rằng Lục Minh bắt đầu thanh lý cửa hàng, thế nhưng theo tin tức nhận được có vẻ không phải như vậy.
Hình như Lục Minh đang tổ chức một sự kiện trải nghiệm thẻ bài ảo cảnh.
Vốn dĩ chuyện này cũng không đáng bận tâm, dù sao Lục Minh chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài một sao nho nhỏ, còn là người vừa vào ngành, có thể tạo ra được sự uy hiếp gì chứ?
Dùng thẻ năng lượng một sao để uy hiếp?
Vì thế bọn họ vốn dĩ không hề quan tâm, thế nhưng tình trạng này kéo dài cả một buổi sáng, đám đông ở đó cứ tăng lên tới tận bây giờ mãi không giải tán!
Vậy thì có vấn đề rồi.
"Cậu đi xem xem rốt cuộc có chuyện gì?"
Mấy cửa hàng trưởng bảo cấp dưới đi xem.
Nhưng hai tiếng sau bọn họ mới quay về, lại còn nói xếp hàng mãi không đến lượt?
Đúng vậy.
Xếp hàng không đến lượt!
Đây đúng là một đáp án không thể tưởng tượng nổi!
Thứ duy nhất mà bọn họ đem về chỉ có nội dung gây sốc trên poster và cả phản hồi của đám đông.
"Thẻ tu luyện…"
"Nâng cao tốc độ phản ứng…"
"Trái cây..."
"Chín mươi chín giây?"
"Thật đấy à?"
Có người không thèm để ý, có người lại có biểu cảm nặng nề.
Một lúc sau, một vài cửa hàng trưởng hoặc chuyên gia chế tạo thẻ bài quyết định đích thân đến cửa hàng của Lục Minh xem rốt cuộc đang chơi trò mèo gì!
...
"Một lần một trăm tệ!"
"Ước tính sơ bộ, số lần chơi thử đã hơn một nghìn lần rồi…"
Các cửa hàng xung quanh thật sự đứng ngồi không yên.
Vốn dĩ thấy bên đó náo nhiệt cũng không để ý lắm. Dù sao thẻ ảo cảnh mới này đều dựa vào tưởng tượng của bản thân, thỉnh thoảng có một hai cái khá ổn cũng chẳng kiếm được bao nhiều tiền, hoàn toàn không ngờ lợi nhuận về mặt này lại kinh khủng đến vậy!
Hơn một nghìn lần, đó chẳng phải là một trăm nghìn rồi hay sao?
"Rốt cuộc Lục Minh đang làm gì thế?"
Bọn họ đều thấy hoảng sợ.
Một ngày một trăm nghìn, chuyện này nghĩa là gì?
Quá kinh khủng!
"Nhanh!"
"Tôi nhất định phải biết đã xảy ra chuyện gì."
Sắc mặt của ông chủ chuỗi cửa hàng Diệp Tử - Tiền Sinh Tài trở nên nghiêm trọng: "Gọi người trong cửa hàng đến đó một chuyến, cho dù dùng lý do gì, hôm nay nhất định phải làm rõ đã xảy ra chuyện gì."
Chuỗi cửa hàng Diệp Tử là cửa hàng thẻ bài lớn nhất thành phố Thanh Minh!
Tuyệt đối không thể bị hạ thấp.
"Ông chủ…"
"Xếp hàng mãi không đến lượt!"
Nhân viên ấm ức nói.
"??"
Ông chủ thật sự cạn lời: "Cậu có bị ngu không? Nhất định phải tự đi à? Mấy người đã từng trải nghiệm ấy, không biết tìm bọn họ à? Ra giá cao hỏi tin tức từ bọn họ!"
"Tôi nghĩ bọn họ rất sẵn lòng cho vụ làm ăn này."
Giờ khắc này.
Một cửa hàng khác gần đó.
"Thú vị."
"Lão Tiền hành động nhanh thế cơ à."
Trương Thuần - ông chủ của cửa hàng thẻ bài Thuần Phẩm hơi kinh ngạc.
Thẻ bài Diệp Tử là cửa hàng chi nhánh của chuỗi cửa hàng thương hiệu ở thành phố này, đây là một con quái vật lớn khiến cửa hàng thẻ bài Thuần Phẩm vốn dĩ đứng đầu ở đây hoàn toàn bị lấn át!
Thực lực mạnh mẽ!
Tài nguyên phong phú!
Theo lý mà nói, một cửa hàng thẻ bài lớn như vậy sẽ không so đo với một cửa hàng nhỏ bé. Xem ra, mọi chuyện có vẻ thú vị hơn trong tưởng tượng của bản thân nhiều.
"Lục Minh..."
Trương Thuần gõ lên bàn.
"Đi theo đám người của Diệp Tử, bọn họ làm gì thì các cậu làm đó."
"Ngoài ra... Điều tra xem hai ngày nay Lục Minh có tiếp xúc với chuyên gia chế tạo ảo cảnh nào không…"
"Vâng."
...
Không ai biết, lúc mọi người đang tập trung đông đúc ở cửa hàng của Lục Minh, cả một con phố sầm uất cũng đang âm thầm cuộn sóng, vô số ánh mắt nhìn chòng chọc vào nơi này.
Danh tiếng của Fruit Ninja càng cao, doanh số càng kinh khủng thì bọn họ lại càng muốn biết!
Chỉ vì..
Lợi nhuận sáng tạo của tấm thẻ bài này quá mức kinh người!
Lợi nhuận một trăm nghìn tệ có nghĩa là gì?
Một tấm thẻ ba sao cấp cao cũng chỉ như thế mà thôi.
Bây giờ, Lục Minh lại làm được điều đó với một tấm thẻ ảo cảnh một sao nho nhỏ, thậm chí tạo ra một hiện tượng gây chấn động cả khu phố trung tâm sầm uất này!
Điều này cho thấy điều gì?
Có được tấm thẻ này là nắm được tiền tài trong tay!
Nhất là...
Nhất là đối với quản lý Tiền Sinh Tài của chuỗi cửa hàng Diệp Tử.
"Tầm nhìn của tên ngốc Trương Thuần ấy chỉ giới hạn ở thành phố Thanh Minh."
"Tấm thẻ này tạo nên chấn động ở nơi này, đương nhiên cũng có thể gây chấn động ở nơi khác, nếu như bản thân tìm hiểu được tấm thẻ đó rồi giao cho trụ sở, phổ biến đến tất cả các cửa hàng…"
Tiền Sinh Tài vừa nghĩ đã thấy kích động.
Ông ta nhất định phải có được tấm thẻ đó!