Bậc Thầy Thẻ Bài

Sao mọi chuyện lại ngày càng quái dị đến vậy


trước sau

Xem ra là chuyện lớn.

Sắc mặt của Lục Minh nghiêm nghị.

Anh nhìn bọn họ môt lúc, tên Trương Uy thường thì chả bao giờ thấy nổi mặt đã đi quanh đây bảy tám vòng rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng của anh ta có vẻ như vẫn muốn đi tuần tra tiếp.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Anh gọi Trương Uy đang đi ngang qua vào cửa hàng.

"Còn có thể là chuyện gì nữa?"

Trương Uy gằn giọng nói: "Nghe nói thần trộm 'Thám Vân Thủ' đã đến thành phố Thanh Minh của chúng ta, chính là khu của chúng ta, bây giờ tất cả cảnh sát đều ra tay rồi."

"Thám Vân Thủ?"

Lục Minh kinh ngạc.

Anh từng nghe nói tên này là thần trộm trên bốn sao đó!

Trộm có cấp bậc như vậy sao lại đến nơi bé nhỏ của họ chứ??

Có thể trộm gì chứ?

"Đúng vậy đó."

Trương Uy nói nhỏ: "Mấy ngày trước, một cao thủ bốn sao ẩn cư ở ngoại thành nói trong nhà bị trộm, tự đến Cục báo cảnh sát, anh nói có khiếp người không chứ?"

"Anh nghĩ thử xem, chuyện như vậy thường mấy cao thủ đó đều có thể tự xử lý mà!"

"Dù sao bọn họ đã là người mạnh nhất rồi."

"Mà bây giờ..."

"Có thể khiến cao thủ bốn sao không màng thể diện đi báo cảnh sát, không biết họ tức giận đến đâu nữa?"

Trương Uy liên tục tặc lưỡi than kỳ lạ.

Hiển nhiên.

Cao thủ kia chỉ cần hệ thống cảnh sát đến hỗ trợ họ tìm mục tiêu.

Nhưng như vậy cũng đã đủ dọa người.

"Vùng ngoại thành..."

Lục Minh cảm thấy có gì đó không đúng, sao kịch bản này nghe quen tai vậy nhỉ?

"Phía Nam ngoại thành ư?"

Lục Minh hỏi theo bản năng.

"Đúng vậy, anh cũng nghe nói rồi ư?"

Trương Uy tiếp lời: "Ban đầu chỉ có mấy tên cỏn con gây sự thôi… Người đó cũng đã tự dẹp yên rồi. Nhưng điều kỳ lạ chính là, lúc rời khỏi nhà, ông ta đã làm mấy lớp kết giới, vậy mà vẫn có đồ bị trộm mất! Thần không biết quỷ không hay! Đến mấy lớp kết giới kia cũng không hề bị động đến!

"Anh nói xem có ngầu không?"

"Đó là người tu luyện bốn sao đó!"

"Anh nghĩ thử xem..."

"Có thể tránh được tất cả kết giới của người tu luyện bốn sao, đánh vào tận trong, thực lực đáng sợ biết bao nhỉ? Cũng chỉ có Thám Vân Thủ đó có thể làm được thôi."

Trương Uy không ngừng thổn thức.

"Đúng vậy đúng vậy."

Lục Minh cười khan mấy tiếng.

Kết giới cái con khỉ!

Anh không kích hoạt kết giới, không phải vì anh rất mạnh, mà là vì bản thân anh đang ở bên trong! Anh chỉ đi ra ngoài một cách đơn thuần mà thôi!

Độ an toàn được thiết lập có cao hơn nữa thì cũng có tác dụng gì?

Thiết bị chống trộm nhà ai lại đề phòng chính người trong nhà chứ?

Khụ, khụ.

"Nói đi."

"Anh nói xem một thành phố vùng ven như chúng ta, sao trong hai tháng nay lại có nhiều chuyện xảy ra vậy chứ?"

Trương Uy rất nghi ngờ, anh ta có cảm giác những chuyện đã xảy ra trong hai tháng nay còn nhiều hơn cả năm ngoái!

Anh xem thử xem, nào là sập hầm mỏ, nào là khu thành phố cũ bị phá hủy, nào là người tu luyện bốn sao bị trộm… Nếu là những năm trước, đây đều là những vụ án lớn nhất năm!

"Ha ha."

Lục Minh bỗng có chút chột dạ.

"Ờm…"

"Mọi người đang truy sát tên đó ư?"

Lục Minh hỏi.

"Nào dám."

Trương Uy khoát tay: "Bọn tôi chỉ phụ trách điều tra thôi."

"Tham Vân Thủ tuy lợi hại, nhưng lần này lại chọc giận người tu luyện kia, nghe nói ông ta còn liên lạc với mấy cao thủ khác, chuẩn bị liên thủ bắt hắn ta đó."

Trương Uy hơi phấn khởi.

Dù sao anh ta chỉ là người tu luyện ba sao mà thôi.

Đại chiến bốn sao ư?

Anh ta chưa từng thấy!

Rè... rè...

Điện thoại của Trương Uy reo lên.

"Ai đó?"

"Phát hiện mục tiêu rồi!"

"Mau báo với cục trưởng, đi mau đi."

"Mục tiêu có thực lực rất mạnh, chúng ta phụ trách điều tra là được, đừng có kích động, tất cả giao hết cho cấp trên."

Trương Uy gấp như lửa đốt chạy đi mất.

Hiển nhiên.

Bọn họ đã phát hiện tên được gọi là Thám Vân Thủ kia.

"Hửm…"

Lục Minh nhìn bóng lưng rời đi của anh ta mà cạn lời.

Anh có thể nói gì đây?

Chỉ đành mặc niệm cho tên "Thám Vân Thủ" kia.

Người anh em!

Tôi thật sự không cố ý đâu!

Chuyện này muốn trách thì trách con mèo mun đáng chết kia nhé!

Ừm...

Hôm nay Lục Minh vốn định ra ngoài mua ít tài liệu, ngẫm lại lời Trương Uy vừa nói, đương nhiên anh không dám ra ngoài.

Thôi vậy.

Để ngày mai hẵng đi.

Hôm nay thành phố Thanh Minh không được thái bình, thân là người dân nhỏ bé hợp pháp, tốt nhất anh không nên làm loạn thêm.

...

Đêm khuya.

Thành phố Thanh Minh.

Khách sạn Ưu Dịch Khốc.

Là khách sạn được giới trẻ yêu thích nhất nơi đây, cho dù là một giờ sáng thì nơi đây vẫn có nhiều người không ngừng tới thuê phòng.

Nhưng...

Không ai ngờ rằng.

Chính vào lúc đêm khuya thanh vắng này, một nhóm cảnh sát xông đến, làm kinh hãi vô số đôi uyên ương đi ăn vụng.

"Cảnh sát?"

"Chết tiệt, sao họ lại đến đây chứ?"

"Bị tóm là ăn phạt năm nghìn tệ đó, chạy mau!"

Rất nhiều người sợ hãi.

Nhưng điều kỳ lạ chính là những cảnh sát kia không hề để mắt đến bọn họ, mà họ lao thẳng đến một căn phòng, trực tiếp đạp cửa.

Rầm!

Một tiếng vang lớn.

Cửa sổ vỡ tung.

Một bóng người lao thẳng từ lầu sáu xuống, biến mất trong màn đêm.

"Hắn chạy mất rồi!"

"Khóa hơi thở, đuổi theo mau!"

"Rầm!"

Hình bóng nổ tung.

Năng lượng lớn mạnh dao động, bỗng nhiên xuất hiện ba nguồn năng lượng bốn sao khác bắt đầu dao động!

"Chết tiệt!"

Bóng người chạy trốn nghiến răng nghiến lợi.


Người tu luyện bốn sao!

Sao lại có người tu luyện bốn sao đuổi theo hắn chứ?

Không sai.

Người phá cửa sổ bỏ chạy chính là Thám Vân Thủ - Sở Tiêu.

Thông thường, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn sẽ chọn một thành phố vùng ven không liên quan, đến bàn tâm sự và làm tình một đêm với các cô gái.

Ừm...

Kiểu vậy dù có xảy ra chuyện thì cũng có thể chạy trốn.

Lần này hắn chọn thành phố Thanh Minh bởi vì vừa hay được bạn bè nhờ cậy đến nơi này làm chút chuyện nhỏ, không ngờ lại bị càn quét!

Ít nhất ban đầu hắn cho là vậy…

Mãi đến khi một nhóm người tu luyện bốn sao xuất hiện, hắn suýt bị đánh chết tại chỗ!

Nếu không phải hắn giỏi ẩn nấp thì hiện tại đã chết rồi!

Chết tiệt!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sở Tiêu có chút ngẩn người.

Lẽ nào là người bị hắn chọc tức trong nhiệm vụ lần trước?

Không thể nào!

Trước hết chưa kể đến việc dọc đường hắn đã lượn không biết bao nhiêu vòng, nếu quả thật có người từ thành phố đó truy sát tới đây, hắn nhất định sẽ phát hiện ra chút đầu mối!

Huống hồ...

Hắn rất thông minh, hắn tuyệt đối sẽ không tìm đến người tu luyện mạnh!

Cướp của người giàu chia cho người nghèo gì gì đó?

Vốn không tồn tại.

Thế nên.

Hắn mới sống đến bây giờ.

"Sẽ là ai nhỉ?"

Hắn nghĩ mãi không ra.

Vút!

Ánh sáng lạnh nở rộ.

Mấy tên truy sát lại đến nữa rồi!

"Chết tiệt!"

Sắc mặt của Sở Tiêu tái nhợt, đành tiếp tục chạy trối chết.

...

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Sáng sớm Lục Minh mở cửa bán hàng.

"Sư phụ, bữa sáng nè."

Tiểu Bạch dọn thức ăn lên bàn.

"Ừ."

Lục Minh lướt xem tin tức sáng sớm.

Tin thứ nhất, sáng sớm hôm qua, khách sạn Ưu Dịch Khốc trên đường Tam Lí hình như đã xảy ra chuyện.

Lục Minh không xem cũng biết là bên đám người Trương Uy ra tay. Nhưng xem kết quả thì hình như tên Thám Vân Thủ kia trốn thoát rồi, điều này khiến Lục Minh thở phào nhẹ nhõm.

May quá.

Chỉ cần tên Thám Vân Thủ không bị bắt, hắn nhất định sẽ giúp anh ôm họa này mãi mãi.

Tin thứ hai, nghe nói chuyện cảnh sát đột kích Ưu Dịch Khốc hôm qua đã quấy rầy vô số đôi uyên ương vụng trộm.

Sau khi bị kinh sợ, bọn họ đã chạy trốn bằng cửa sau, bất ngờ phát hiện người chạy từ những phòng khác lại đều là người quen như bạn bè, người thân, bạn gái, bạn thân, chồng…

Ừm, vô cùng náo nhiệt.

Nghe nói hôm nay bên Cục Dân chính xếp hàng ly hôn dài dằng dặc.

"…"

Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Chuyện này chắc không liên quan gì đến anh đâu nhỉ?

Buổi chiều.

Thẻ trắng trong cửa hàng đã dùng hết rồi.

Lục Minh đi mua vật liệu như thường ngày, mua một lô thẻ trắng.

Nhưng.

Lúc đi qua khách sạn Ưu Dịch Khốc trên đường Tam Lí, nơi đây trở nên vô cùng nào nhiệt.

Lục Minh ngạc nhiên phát hiện, không biết vì sao tấm biển có ánh sáng lấp lánh của khách sạn đã biến thành màu xanh mơn mởn, mang đầy tính nghi thức.

Ở cửa khách sạn, đám trai gái kia vẫn đang đôi co.

"Tôi coi cậu là anh em, vậy mà cậu lại ngủ với vợ tôi!"

"Chúng ta chỉ là ông ăn chả bà ăn nem một cách đơn thuần thôi mà!"

"Chả mẹ mày!"

Bụp!

Bụp!

Trước cửa người cãi nhau, người đánh nhau, mấy đôi đang giằng co nhau, đến bảo vệ cũng ngại không dám vào khuyên, chỉ đành không cảm xúc giả vờ không nhìn thấy.

"Gây chuyện từ đêm qua đến giờ, có để cho người ta thuê phòng không vậy!"

"Sao cảnh sát lại không can thiệp vậy?"

"Chắc đang bận đấy, nghe nói hôm qua có một cảnh sát nhìn thấy vợ mình trong số những người bị dọa chạy ra ngoài đó… Chắc trong thời gian ngắn không yên bình được rồi."

"Ôi, kinh khủng vậy sao!"

"Nếu không cậu nghĩ sao."

Đám người đến xem náo nhiệt nói chuyện phiếm, Lục Minh càng nghe càng kinh hãi.

Hiểu rồi!

Xem ra thật sự xảy ra chuyện rồi.

→_→

Lục Minh nhìn ra xa, vội vàng lách người qua.

Anh chỉ lấy trộm một chiếc chuông nhỏ và một thẻ nạp năng lượng thôi, sao chuyện lại ngày càng lớn vậy nhỉ?

Thiện tai, thiện tai!

Những chuyện này...

Chắc không liên quan gì đến anh đâu nhỉ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện