Lục Minh thật sự thấy đau đầu.
Đặc biệt là khi biết người trước mặt mình chính là Sở Tiêu.
"Thám Vân Thủ Sở Tiêu ư?"
Lục Minh thở dài thật sâu.
"Ừ."
Cơ thể của Sở Tiêu vẫn đang run rẩy.
Lục Minh: "..."
Anh nhìn khuôn mặt trắng đến mức thảm thương của Sở Tiêu, anh ta lại còn liên tục ho ra máu, thân là người gây ra chuyện này, Lục Minh cũng chỉ có thể im lặng.
"Anh ổn chứ?"
Lục Minh nhìn cơ thể lung lay sắp đổ của anh ta.
"Không biết."
Sở Tiêu thở dài: "Bị bọn họ đánh lén nên ảnh hưởng một chút, đương nhiên điều quan trọng nhất là anh không dám dùng năng lượng!"
"Hiện giờ anh đang bị bọn họ theo dõi..."
"Chỉ cần sử dụng năng lượng, anh sẽ lập tức bị bọn họ phát hiện."
"Nếu có thể rời khỏi nội thành..."
Sở Tiêu cảm thấy tiếc nuối.
Chỉ cần rời khỏi nội thành, ra khỏi phạm vi điều tra thì anh ta có thể dùng năng lượng để hồi phục sức mạnh, khi đó, muốn rời khỏi nơi đây không còn là vấn đề nữa!
Nội thành...
Lục Minh đắn đo trong chốc lát.
"Anh đợi chút."
Lục Minh gọi điện thoại cho Trương Tiểu Bàn.
Trương Tiểu Bàn thông thuộc tình hình của thành phố Thanh Minh này hơn anh, đặc biệt là tên này chuyên môn làm mấy thứ đồ lạ lạ vi phạm pháp luật...
Quả nhiên.
Trương Tiểu Bàn đã cung cấp một địa chỉ, đó là nơi người của chính quyền rất ít đến.
"Để anh tự đi."
Sở Tiêu kiên cường đứng lên.
Anh ta vừa đi được vài mét về phía cửa thì chân mềm nhũn, sau đó quỳ rạp trên mặt đất.
Lục Minh: "..."
Thôi được rồi, để mình đi vậy.
Anh đỡ Sở Tiêu dậy rồi suy nghĩ một lát, sau đó anh lấy mũ của Trương Tiểu Bàn lúc trước ra đội cho Sở Tiêu. Lúc này họ mới đi đến địa điểm mục tiêu.
May mà thuận buồm xuôi gió.
"Bên này."
"Bên đó có camera giám sát."
"Đi vào khúc ngoặt."
Sở Tiêu nhỏ giọng nói.
Mặc dù không thể dùng năng lượng, nhưng với tư cách là một thần trộm, cảm nhận và kinh nghiệm của anh ta cũng có tác dụng rất lớn vào lúc này.
Ít nhất, trốn tránh mấy tên cảnh sát cấp thấp cũng không thành vấn đề.
Rất nhanh.
Lục Minh đã đưa anh ta đến địa điểm mục tiêu - Nghĩa địa của thành phố Thanh Minh.
Nơi này nằm ở vùng ven nội thành, trên vành đai số ba, chỉ cần trèo qua tường của nghĩa địa coi như rời khỏi nội thành, hơn nữa quan trọng nhất là...
Buổi tối không có người.
"Đi thôi."
Lục Minh đỡ anh ta đi tới phía cuối nghĩa địa, leo tường đi ra ngoài.
"Cảm ơn."
Sở Tiêu vô cùng cảm kích.
Nếu chỉ có mình anh ta, không chừng phải đại chiến một trận mà cũng chưa chắc thắng được, có khi phải ngậm đắng nuốt cay mà sa lưới ở đây. Còn hiện giờ, anh ta lại có thể đi khỏi đây một cách nhẹ nhàng.
Không hổ là em trai của Lục Nhan!
Trượng nghĩa!
Thông minh!
Lại còn gan dạ!
"Anh nợ em một ân tình."
Sở Tiêu nói một cách đầy chân thành.
"Không nợ, không nợ."
Lục Minh hơi chột dạ trong lòng.
"Anh nghĩ..."
Sở Tiêu dừng một chút, rồi đưa một tấm thẻ bài cho anh: "Nếu em đã là chuyên gia chế tạo thẻ bài thì chắc nó có ích với em đó."
"Ủa?"
Lục Minh liếc nhìn, đó là một tấm thẻ bài một sao.
"Đây là năng lực của anh được phong ấn."
"Rất đơn giản."
"Nhưng nó lại là cơ sở để anh thành danh."
"Về nhà em có thể điều tra những thông tin liên quan đến anh, chắc em có thể tham khảo đó."
Sở Tiêu hơi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, hiện giờ anh chỉ có thứ này thôi, sau này có việc gì cần anh giúp, cứ liên lạc với anh bất cứ lúc nào nhé."
Nói xong, Sở Tiêu mới rời đi.
Vù...
Anh ta vẫy tay phải.
Từng lớp màng mỏng manh trong suốt đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Chúng xoay xung quanh Sở Tiêu như một khối lập phương khổng lồ với Sở Tiêu đứng ở giữa, sau đó tất cả chậm rãi hòa vào nhau, hình bóng của Sở Tiêu cứ vậy mà dần biến mất...
Ẩn thân?!
Lục Minh kinh hãi.
Bảo sao Sở Tiêu tự tin có thể thoát ra ngoài!
Bảo sao anh ta lại trở thành thần trộm danh tiếng hiển hách!
Thuật ẩn thân đó...
Lúc thanh xuân, có người đàn ông nào không muốn có thứ này chứ?
Haiz...
"Về nhà trước đã."
Lục Minh không dám ở lại đây lâu.
Lúc nãy khi dẫn theo Sở Tiêu, bởi vì dọc đường phải cảnh giác, phải tránh camera giám sát bên đường nên anh không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ quay về... sao lại tối om vậy nhỉ?
Ờ ha, nghĩa địa mà!
Lục Minh vẫn nên đề cao cảnh giác.
Anh đi dọc theo phạm vi đường cũ, nhưng khi sắp ra khỏi đây, anh bỗng nhìn thấy có năm, sáu bóng đen xuất hiện ở phía cửa đang đi vào bên trong.
Chết cha rồi!
Lục Minh giật mình.
"Hửm?"
Hiển nhiên những người đó cũng chú ý tới Lục Minh.
"Đi một mình à?"
Những người đó nở nụ cười.
Bọn họ có thể cảm
nhận được hơi thở trên người Lục Minh.
Ừ... Rất yếu.
"Người anh em, xem ra vừa hoàn thành giao dịch hả?"
"Ha ha."
"Bán được giá tốt à? Hay mua được thứ gì hay ho ư?"
Đám lưu manh cười nói: "Giao ra đây đi."
Lục Minh trầm mặc.
Vừa rồi anh nghe Trương Tiểu Bàn nói, rất nhiều người lợi dụng con đường này để mua những vật phẩm đặc biệt không được phép mua bán hoặc bị kiểm tra nghiêm ngặt trong nội thành.
Vì thế... người qua lại trên con đường này rất nhiều.
Nếu một người gặp phải một đám, thông thường đều sẽ bị trấn lột.
Đây là chuyện bình thường.
Đương nhiên, theo quy tắc thì rất hiếm khi xảy ra tình trạng người giết người. Bọn họ đều sợ gây chuyện khiến cảnh sát để mắt đến mà càn quét con đường này. Vì vậy chỉ cần thành thật giao nộp "lệ phí" là không có chuyện gì hết.
"Mày câm hả?"
"Ha ha."
"Người anh em, thành thật giao đồ ra đi."
Đám lưu manh cười nham hiểm nói: "Nếu không, bọn này đành phải tự mình lục soát vậy."
Lục Minh: "..."
Trong bóng tối, dưới ánh trăng mờ ảo không đủ sáng, mọi người đều không nhìn thấy mặt của nhau.
Cách nhau một khoảng thì trông ai nấy chẳng khác gì cái bóng.
Bỗng nhiên, Lục Minh lên tiếng, chất giọng anh khàn khàn: "Các cậu... là khách của ai vậy?"
"???"
Đám lưu manh ngẩn tò te.
Khách gì chứ?
Lẽ nào có người khác hẹn nhau ở đây, đây là ám hiệu?
"Ha ha."
"Người anh em, người cậu hẹn không đến đâu, thành thật giao đồ ra đây đi."
Bọn họ hơi mất kiên nhẫn rồi, ánh mắt liếc nhìn nhau.
Người không chịu phối hợp như vậy, xem ra chỉ có thể cướp thôi.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, ở một nơi bọn họ không chú ý tới, một tấm thẻ bài giấu trong bàn tay phía sau Lục Minh đang lặng lẽ biến mất. Lục Minh bỗng nghiêng đầu nhìn về phía một ngôi mộ.
"Thiết, Thiết Đản."
"Những người này là bạn cậu à?"
Giọng Lục Minh vừa khàn lại đầy âm u.
??!
Đám lưu manh lập tức sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, họ bỗng nhìn thấy một cánh tay đột nhiên thò lên từ ngôi mộ tĩnh lặng biết bao năm mà Lục Minh đang nhìn qua.
Rắc!
Mặt đất bị nứt ra.
Một cơ thể cường tráng từ từ bò ra khỏi mộ từng chút một.
Dưới ánh trăng, sắc mặt của hắn trông tái nhợt lại hơi trong suốt, cực kì kinh người.
!!!
Mấy tên lưu manh đều sợ tái mặt.
Ngôi mộ... có người bò ra từ trong mộ ư?
"Ma?!"
"Quỷ nhập tràng?!!"
Bọn họ hoảng sợ, xoay người chạy.
Đùa gì thế?! Đời này bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh người đến vậy.
Thình thịch!
Một người còn sợ đến mức ngã xuống đất, chật vật bò ra ngoài, khi hắn quay đầu nhìn lại, bóng người được gọi là Thiết Đản kia dường như đang tò mò nhìn hắn.
"Không phải... bạn sao?"
Lúc này, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp đó càng thêm đáng sợ.
Ừng ực!
Người kia nuốt nước miếng, trực tiếp lăn ra ngoài.
"Ma!"
Tiếng kêu thê thảm vang dội trong nghĩa địa.
Lục Minh: "..."
Hiệu quả này còn mạnh hơn so với tưởng tượng nhỉ!
Chậc chậc, xem ra nghĩa địa này mới là nơi thuộc về chiến sĩ phần mộ nhỉ!
Lục Minh phất tay.
Vù...
Chiến sĩ phần mộ hóa thành năng lượng biến mất.
"Đi thôi."
Lục Minh đoán chừng, sự hoảng loạn khi chạy trốn khỏi đây của đám người kia có thể sẽ khiến người khác để ý đến, nên anh cũng rời đi.
Nghĩa địa tĩnh lặng trở lại như trước.
Rất lâu sau, dưới ánh trăng, bỗng một cái bóng đột nhiên xuất hiện.
Hắn nghi hoặc nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong nghĩa địa, lại nhìn vị trí Lục Minh vừa đứng khi nãy, cuối cùng nhìn vào ngôi mộ của chiến sĩ phần mộ.
Hắn vuốt ve bia mộ.
"Thiết Đản..."
"Có phải người, người anh em không?"