Thanh phố Thanh Minh.
Trong cửa hàng, Lục Minh đột nhiên cảm thấy lạnh toát người.
Sợi chỉ…
Khu vực tuyệt đối đầy sự thần bí đó bay ra một sợi chỉ, đúng vậy, không phải bay ra từ quần áo, mà là bay ra từ da thịt!
???
Đây là… chỉ may sao?
Gần đây cô gái ấy từng làm phẫu thuật nhỉ?
Lục Minh suy tư.
À.
Đợi đã.
Lục Minh bỗng nhiên nhìn trong camera, cô gái đó đã mua thẻ cá Côn từ anh.
Giao dịch hoàn thành, hai nghìn tệ.
Sau đó anh đột nhiên nhớ ra, Trương Tiểu Bàn dường như đã nhấn mạnh với anh mấy lần, mất hai nghìn tệ một cách kỳ lạ, đến bây giờ cũng chưa tìm lại được.
Ừm.
Đệt.
Lục Minh bỗng nhiên lạnh cả sống lưng.
Chẳng lẽ… cô gái này lại là Hinh Nhi sao?
Mà đúng lúc này.
Một bóng hình quen thuộc từ cửa bước vào.
Cô ấy ung dung đi tới, toàn bộ cửa hàng dường như yên ắng lại, ánh mắt của Lục Minh vô thức nhìn xuống dưới viền váy của cô ấy, ở đó bay ra một số thứ thần bí.
Sợi chỉ…
Quả nhiên vẫn còn.
Lục Minh đột nhiên thấy hơi lạnh.
Rất lạnh.
"Xin chào, mua thẻ à?"
Lục Minh ép mình phải tỉnh táo trở lại.
Cô gái gật đầu.
Cô ấy vẫn không lên tiếng như thường lệ.
Hoặc là… Không có cách nào lên tiếng được.
"Thẻ 'Côn' à?"
Lục Minh chọn thay cô ấy.
Cô gái gật đầu.
"Được."
Lục Minh đưa thẻ "Côn" cho cô ấy.
Cô gái ấy đưa cho Lục Minh hai nghìn tệ rồi mới rời đi.
Toàn thân Lục Minh đổ mồ hôi lạnh.
Đi…
Đi rồi sao?
Cô gái này…
Lục Minh bỗng nhiên nhớ tới một câu nói đã từng đọc được trước đây, ở một số nơi nồng độ năng lượng quá cao, rất dễ dàng sinh ra một số thú dữ tinh quái, đây là điều bình thường.
À, đúng rồi, khu mỏ trước đây cũng vậy.
Tâm trạng của Lục Minh tĩnh lặng…
Tĩnh cái con khỉ ấy?!
Chuyện như vậy sao tâm trạng có thể bình tĩnh được đây?
Đây là búp bê hơi!
Một con búp bê hơi biết tự chạy!
Ừm, búp bê hơi, mày đã lớn rồi, mày đã là một con búp bê hơi trưởng thành rồi, mày phải học cách tự bơm hơi, phải học cách tự tắm rửa...?!
Thần kinh à!
Lục Minh bất lực chửi một câu.
Hinh Nhi…
Đợi đã.
"À, đúng rồi."
Lục Minh vội vàng gọi điện thoại cho Trương Tiểu Bàn: "Tiểu Bàn, bây giờ cậu còn bao nhiêu tiền?"
"Hả?"
"Anh Lục muốn vay tiền à?"
"Chỗ em vẫn còn."
Trương Tiểu Bàn lại có chút phấn khởi, sau đó kiểm tra tài khoản, đột nhiên gào lên một tiếng: "Ông mày lại mất hai nghìn tệ rồi, trời ơi!"
"Hai nghìn tệ cuối cùng của ông mày!"
"Massage 18+ của tôi a a a!
...
Lục Minh yên lặng cúp điện thoại.
Là thật rồi.
Quả nhiên là cô gái Hinh Nhi đó!
Sợ thật, Hinh Nhi lại tự đi ra ngoài!
Có điều.
Hinh Nhi làm thể nào để gạt Trương Tiểu Bàn nhỉ? Lại hành động như thế nào nhỉ? Xem ra Trương Tiểu Bàn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cậu ta sẽ bị ép khô sao?!
Lục Minh thật sự không muốn biết chút nào!
Năng lượng...
Nuôi dưỡng....
Nuôi dưỡng cái thứ quái đản!
Quái ở trong mỏ thì thôi đi, sao có thể nuôi dưỡng Hinh Nhi được?
Máu của Tiểu Bàn sao?
Ặc!
Hay là…
Cô ấy và Tiểu Bàn đã trải qua một số chuyện gì đó?
Lục Minh suy nghĩ một chút, với tình trạng của tên này thì cũng có khả năng! Hoặc đã nuôi dưỡng Hinh Nhi ở một thánh địa nào đấy!
Anh hoàn toàn không biết!
Có điều, cô gái này…
Lục Minh rơi vào suy tư.
Nỗi sợ hãi trong lòng anh cũng dần biến mất.
Bởi vì kiếp trước làm người bình thường, đối với những sự việc như thế này đúng là hơi sợ hãi chút, sau đó nghĩ lại, nếu nhìn nó theo kiểu linh thể được nuôi dưỡng ra thì...
Dường như cũng là điều bình thường.
Linh lực ngưng tụ trên người cô gái này không quá mạnh, có lẽ là vì lựa chọn cơ thể bơm hơi chăng?
Ừm....
Tính cách cũng không xấu lắm.
Chỉ ít không trộm không cướp, lại còn bỏ tiền giao dịch!
À.
Lấy của Tiểu Bàn thì không tính.
Lục Minh cố ý lên mạng tìm kiếm, ở thời đại đặc biệt này thường xuyên có một số nơi nuôi dưỡng ra linh thể, vì thế chuyện linh thể này cũng không được coi là điều kỳ lạ.
Thậm chí một số đại gia còn có linh thể cùng trưởng thành.
Ví dụ như, kiếm linh.
Ví dụ như, quy linh.
Ừm...
Lục Minh không thể hiểu được, kiếm linh còn có thể hiểu, quy linh thì có ích lợi gì?
Cắm sừng anh à?
Hay làm thành cao quy linh?
Thế nhưng linh thể có bình thường thế nào, thì thức tỉnh trên người búp bê cũng không hề bình thường chút nào!?
Vẫn cứ luôn cảm thấy... là lạ?
"Tiểu Bàn, cậu đã từng nuôi thẻ 'Côn' chưa?
Lục Minh đột nhiên gọi lại hỏi.
"Chưa."
Trương Tiểu Bàn từ chối không chút do dự.
Cậu ta chính là người chế tạo ra thẻ cá Côn, đương nhiên sẽ biết chi tiết bên trong tấm thẻ đó, quá am hiểu cả quá trình, khiến cậu ta chẳng có ham muốn nuôi thẻ chút nào!
Cái gì mà thi côn, hỏa côn, đều là cậu ta thêm đấy!
Còn không bằng thẻ cá nhảy và thẻ nạp năng lượng!
"Có điều..."
Trương Tiểu Bàn bỗng nhiên ngập ngừng: "Hôm đó lúc nguy hiểm, em phát hiện ra trong góc cặp sách có một tấm thẻ cá Côn không biết của ai, bèn dùng luôn!"
"Anh khỏi phải nói, hiệu quả thật sự cũng rất mạnh đấy nhé!"
"Không biết ai đã nạp năng lượng vào, cực kì mạnh, đã cứu em một mạng."
"Sau khi em về có hỏi thăm, nhưng lại không có ai biết tấm thẻ này!"
Trương Tiểu Bàn cũng rất khổ não.
Không ai thừa nhận mất một tấm thẻ cá Côn.
Cuối cùng, Trương Tiểu Bàn cũng chỉ có thể coi là có người thích cậu ta, lén lút nhét cho cậu ta một tấm thẻ "Côn"? Thời còn đi học, những việc như thế này đều là chuyện bình thường.
Đương nhiên, với Trương Tiểu Bàn mà nói, lại là lần đầu tiên.
Sẽ là ai chứ?
Là bạn đen đen ở hàng hai hay bạn béo béo ở hàng ba nhỉ?
...
"Hóa ra là vậy."
Lục Minh hiểu rồi.
Vì vậy Hinh Nhi mới quay lại mua thẻ?
Cô gái này dường như thuộc loại linh thể bình thường?
Anh suy nghĩ một chút.
Quyết định không nói với Trương Tiểu Bàn.
Người ta đang yên đang lành, cậu ta không nhất thiết phải biết, nếu như Hinh Nhi thật sự muốn hại Trương Tiểu Bàn, có lẽ Trương Tiểu Bàn đã sớm chết rồi!
"Thế giới này quả nhiên thần kỳ."
Lục Minh cảm thán.
"Ừ."
Tiểu Bạch cười hì hì: "Vậy mới nói sức hấp dẫn của sư phụ rất lớn mà."
Lục Minh: "..."
→_→
Hóa ra câu nói
lúc đó là ý này à?
Anh còn tưởng Tiểu Bạch thật sự khen anh đẹp trai có thể hấp dẫn các cô gái cơ!
Có điều, năng lực quan sát của Tiểu Bạch thật đáng kinh ngạc mà!
Chi tiết nhỏ như vậy, đến sợi chỉ dưới váy đều có thể nhìn thấy!
"E hèm."
"Tiểu Bạch ơi."
Lục Minh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: "Sau này đừng nhìn chằm chằm dưới váy con gái nhà người ta, rất bất lịch sự đấy... ngộ nhỡ lại đào ra một tên nào đó, sợ chết đi được."
"Vâng."
Tiểu Bạch hiểu mà như không hiểu.
"Ừ, thế mới ngoan."
Lục Minh vui mừng.
...
Cửa hàng nhỏ lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Lục Minh vẫn đang bổ sung hiểu biết về kết giới học.
Mặc dù có một tấm thẻ phá giải rất mạnh, thế nhưng kết giới học phong phú bao la, nói không chừng có một số kết giới đặc biệt, bắt buộc phải hiểu.
Ví dụ như...
Cái trước mắt này.
Lục Minh mở sách giáo khoa.
Kết giới bụi gai: Có năng lực phản kích mạnh mẽ!
Nếu thử sử dụng phương pháp phá giải bạo lực, kết giới bụi gai sẽ mạnh mẽ phản kích lại người thi triển, gây nên sát thương đáng sợ! Chết như nào cũng không biết!
À, vẫn còn cái này.
Kết giới tự phá hủy: Ba lần phá giải thất bại, trực tiếp tự nổ!
Lục Minh: "???"
Không thể không nói.
Kết giới có vô số loại!
Anh không nhất định phải phá giải được những kết giới này, ít ra, khi nhìn thấy những kết giới này, anh có thể nhận ra là đã đủ lắm rồi.
"Chủng loại..."
"Phương thức..."
Lục Minh đọc nhanh như gió, lướt qua những kiến thức này, cuối cùng đến giai đoạn thứ hai của kết giới học: Kết giới thẻ bài!
Đúng vậy.
Giai đoạn đầu tiên, là bản thân kết giới!
Bao gồm thuật toán, thi triển, tránh xa, và phương thức phá giải, những kết giới này vốn chẳng có tí liên quan nào đến thẻ bài, chỉ đơn thuần là kết giới!
Thẻ bài vốn chỉ là vật dẫn.
Cái gọi là đường vân kết giới cũng chỉ để thuận tiện cho những chuyên gia chế tạo thẻ bài học hỏi mà thôi.
Giai đoạn thứ hai mới là sự kết hợp của thẻ bài và kết giới!
Nó chỉ ra một số kết giới đặc biệt bắt buộc chỉ có thể thi triển thông qua thẻ bài.
Những kết giới này nhờ sự kết hợp của năng lượng (pháp thuật kết giới) và vật lý (thẻ bài), cuối cùng tạo thành một kết giới thẻ bài đặc biệt!
Đây mới là phá giải chuyên nghiệp thật sự!
"Có gì không giống nhau à?"
Lục Minh tò mò.
Hiện giờ anh chỉ là một tân binh của kết giới học.
Anh mở một số tài liệu.
Không giống với kết giới truyền thống, kiểu kết giới đặc biệt này có vầng sáng kết giới xung quanh, trung tâm là thẻ bài.
Chỉ cần bạn đụng vào kết giới, thẻ bài sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Ánh sáng rất đẹp, như nước hồ lăn tăn gợn sóng vậy, bồng bềnh từng cơn, nhẹ nhàng chậm rãi hóa giải mọi năng lượng, sau đó lại trở về với sự bình lặng.
Đây... mới là kết giới thẻ bài thật sự!
"Kết giới thẻ bài..."
Lục Minh dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nó lại quay trở về với thứ mà anh am hiểu nhất.
Chế tạo thẻ bài!
Anh đặc biệt đi mua một bộ thẻ bài kết giới đơn giản nhất để nghiên cứu.
Ừm...
Xem không hiểu.
Vậy nếu như phá giải thất bại...
Lục Minh thử xem, một khi phá giải thất bại, thẻ bài lập tức sẽ bị phá hủy, kết giới sẽ biến thành kết giới chết chóc thật sự vì mất đi mô hình!
Chỉ có thể phá giải bằng bạo lực!
"Khó hơn mình tưởng tượng đấy."
Lục Minh vò đầu.
Kết giới, anh hiểu một chút.
Thẻ bài, anh hiểu một chút.
Nhưng đặt hai thứ này cùng nhau thì hoàn toàn không hiểu gì cả!
Chiến thuật...
Trên mạng vốn không có được chưa!
Không biết vì sao, có lẽ là vì số người có thể phá giải được kết giới thẻ bài quá ít, trên mạng vốn không có bài viết nào liên quan!
Quá ít rồi!
Lục Minh cũng không có cách nào học được!
"Hơi phiền phức rồi đấy."
Lục Minh vò đầu.
Anh tự nhận bản thân là một người có năng lực tự học rất mạnh.
Muốn làm game?
Tự học các ngôn ngữ lập trình, làm một game cũng không được xem là khó.
Muốn học photoshop?
Tự mua sách về học!
Vì thế, ở những tình huống bình thường, có thể tự hoàn thành, anh tuyệt đối sẽ không làm phiền người khác. Chế tạo thẻ bài cũng không khác lập trình lắm, không phải anh đều tự học sao?
Nhưng bây giờ... ngay cả đến giáo trình và tài liệu đều không có!!!
Học kiểu gì được?
Lục Minh tìm kiếm trên mạng, nhập vào mấy từ khóa.
Hừ!
Mấy quảng cáo hiện ra.
"Học phá giải, vùng đất mới!"
"Phá giải thẻ bài, chúng tôi là chuyên gia!"
"Học viện Lục Tường, cái nôi của phá giải thẻ bài!
...
Lục Minh: "..."
Ký hiệu trích dẫn tên sách không phải dùng như thế đâu nhé!