Thành phố Thanh Minh.
Tại khu ngoại thành.
Cao Thiên Lang ngẩng đầu, nhìn ánh sáng vàng phía xa lóe lên rồi biến mất.
"Xem ra, nó đã thật sự xuất hiện."
Cao Thiên Lang vô cùng cảm thán.
"Anh, anh cũng muốn cạnh tranh?"
Cao Tiểu Tinh hơi lo lắng: "Nghe nói Chu Dương cũng có mặt."
"Đến rồi, kiểu gì cũng phải đi xem."
Cao Thiên Lang tỏ vẻ bình thản: "Truyền thừa của Nguyệt Ảnh sắp tới, nếu thu phục được linh thể này, có lẽ có thể thu hoạch được nhiều hơn trong lúc truyền thừa!"
Cá vàng?
Sao có thể là cá vàng!
Nếu anh ta không đoán sai, thứ này...
"Em cũng đi."
Cao Tiểu Tinh nói.
"Em đi, anh không bảo vệ được em đâu."
Cao Thiên Lang chau mày.
Một đám người tu luyện bốn sao tranh cướp nhau, một ba sao đỉnh cao như em đi làm gì?
Lại còn là nghề hỗ trợ!
"Yên tâm."
"Bọn họ không dám ra tay với em."
Cao Tiểu Tinh trầm giọng nói: "Huống chi, còn có thẻ bài mạnh anh chuẩn bị cho em. Không phải anh nói, giờ phút nguy cấp, ngay cả bốn sao cũng có thể bị giết trong tích tắc sao!"
"Sợ gì?"
"Anh, cho em đi đi."
"Em cũng muốn tích lũy nhiều kinh nghiệm một chút trước khi truyền thừa mở ra mà."
Cao Tiểu Tinh dịu dàng nói.
"Cũng được."
Cao Thiên Lang ngẫm lại cũng thấy quả thật là vậy.
Luôn coi em gái như hoa trong nhà kính thì có ích lợi gì?
Lần trước vì chuyện truyền tống mà em gái bị vô số con trâu giẫm đạp tấn công, tĩnh dưỡng đến nay mới miễn cưỡng chữa khỏi vết thương. Nếu con bé có kinh nghiệm từ sớm thì...
Sao có thể bị như vậy!
Có người nói đàn trâu đó cũng không phải rất mạnh, thực lực của em gái rõ ràng có thể ứng phó thong thả.
Nói cho cùng, vẫn là do thiếu kinh nghiệm.
"Được."
"Vậy em theo sát anh."
Cao Thiên Lang nói như thế.
"Vâng."
Cao Tiểu Tinh gật đầu.
Lúc này, hai người mới đi vào trong thành.
Linh thể kia rất đặc biệt, anh ta nhất định phải tranh giành!
...
Lục Minh thấy đau đầu.
Thật sự.
Anh rất biết thân biết phận và thực lực của mình.
Vì thế, linh thể gì đó, bốn sao gì đó, anh căn bản đã không muốn dính vào chuyện như thế, nhưng lại hoàn toàn không ngờ linh thể sẽ trực tiếp rơi xuống cửa nhà!
Nói ra cũng không ai tin!
Việc này rất không khoa học!
Cá nhà ai lại rơi từ trên trời xuống chứ?
"Ồ, thật là đáng yêu."
Tiểu Bạch rất vui vẻ chọc bong bóng.
Lục Minh: "..."
Vèo!
Vèo!
Từng đợt ánh sáng lạnh lóe lên phía xa xa.
Mặc dù bọn họ vẫn chưa xuất hiện, nhưng hơi thở mạnh mẽ đã tập trung tại đây, cho dù là Lục Minh hay Tiểu Bạch đều nằm trong phạm vi tập trung của bọn họ!
Ục ục!
Cá vàng lại thổi bọt khí.
Đôi mắt to long lanh như nước nhìn thẳng vào Lục Minh, Lục Minh tựa như cảm nhận được tiếng gào thét trong đau đớn kia.
Nó đang cầu cứu.
Nó hy vọng Lục Minh hãy cứu nó!
"Xin lỗi."
Lục Minh có chút tiếc nuối.
Không phải không cứu, mà căn bản không cứu được!
Anh đã nhìn ra.
Con cá vàng này có lẽ đã dùng một số năng lực để trốn ra ngoài trong lúc nguy cấp, nhưng nó cũng không may, chạy trốn tới chỗ Lục Minh...
Có tác dụng gì đâu?!
Lục Minh chung quy chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao, xa xa, đang có một đống người tu luyện bốn sao đang đuổi giết tới đây.
"Nếu mày trúng vào chỗ mấy người tu luyện bốn sao thì tốt biết bao."
Lục Minh thở dài.
Suy cho cùng thực lực của anh quá yếu.
Ục ục!
Lại phun ra bọt khí.
Nó đang gào thét.
Đây là một linh thể thuần túy, ánh sáng trên người bắt đầu chuyển động, tựa như vừa mới sinh ra.
Ục ục!
Nó dường như muốn nói gì.
Mà giờ phút này.
Một người tu luyện cầm thương đã chạy tới.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh.
Dường như sợ cá vàng chạy thoát, anh ta vung trường thương qua, vừa ra tay đã tung một chiêu mạnh mẽ!
Một trận tấn công kinh hoàng nổi lên, đòn tấn công trong phạm vi cực lớn chợt ập xuống, bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh cá vàng, Lục Minh và Tiểu Bạch!
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn.
Bóng dáng trường thương chớp lóe như một con thuồng luồng trong bóng tối.
"Cẩn thận!"
Sắc mặt Lục Minh chợt thay đổi, kéo mạnh Tiểu Bạch lùi về sau.
Soạt!
Ánh sáng lạnh đến tận xương tủy.
Một đợt khí lạnh buốt giá bao phủ lấy hai người Lục Minh.
Vù...
Cá vàng bỗng nhiên bật người dậy, cái đuôi dài quẫy vào người Lục Minh, đánh văng hai người Lục Minh ra ngoài, còn nó cắn răng chịu đựng cây thương.
Phụt!
Một luồng năng lượng màu vàng óng phun trào.
Ục ục!
Cá vàng phun ra bọt khí, hóa thành một vệt sáng vàng rồi biến mất.
"Muốn chạy à?!"
Người tu luyện kia cười lạnh một tiếng, đuổi giết theo.
"Hừ!"
"Lại để tên này tới trước rồi, mau đuổi theo!"
Mấy người tu luyện thực lực lớn mạnh phía sau chạy tới, chỉ nhìn thoáng qua từ xa rồi cũng đuổi theo hướng cá vàng rời đi.
Còn về Lục Minh?
Căn bản không ai quan tâm.
Chung quy chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến.
Từ đầu tới cuối, những người đó hoàn toàn không nhìn anh, trong mắt bọn họ, chỉ có linh thể cá vàng trốn tới đây rồi lại nhanh chóng rời khỏi trong sự hốt hoảng!
Còn về hai tên tép riu này...
Ồ, may mắn đấy, thế mà không bị cá vàng từ trên trời rơi xuống đập chết!
Vèo!
Vèo!
Những người đó nhanh chóng rời đi.
Giờ phút này, Lục Minh lạnh cả người.
Suýt nữa!
Chết tiệt!
Chỉ suýt nữa thôi!
Nếu không có cá vàng vừa rồi quẫy đuôi một cái, hai người bọn họ đã chết! Mà đáng buồn nhất chính là, người trẻ tuổi kia từ đầu tới cuối chưa từng liếc mắt nhìn bọn họ!
Đây mới thực sự là tai bay vạ gió!
Bất ngờ khó hiểu!
Tai nạn bất thường không một lý do!
Anh và Tiểu Bạch chỉ ở nhà nghỉ ngơi, ai mà ngờ được sẽ bị cá vàng từ trên trời giáng xuống đánh thức, còn suýt nữa bị người tu luyện bốn sao đi ngang qua tiêu diệt?!
Nhất là... ánh mắt của bọn họ.
Thứ mà Lục Minh nhìn thấy là sự khinh thường không thèm đếm xỉa.
Ha ha.
Những người này... coi rẻ mạng người như thế sao?
Anh đảo mắt nhìn bóng dáng đã đi xa của những người đó, hết sức hờ hững.
Cũng đúng, đường đường là người tu luyện bốn sao, giết nhầm một người ở thành phố nhỏ vùng ven thì có sao? Cùng lắm là xin lỗi, bồi thường ít tiền, còn có thể thế nào nữa?
Đương nhiên, nếu Lục Minh chết thật, đoán chừng những người này cũng toi mạng! Dù có thế nào bọn họ cũng không ngờ được, tùy tiện giết một người giữa chốn nhỏ nhoi này cũng có một sân sau trâu bò như vậy ha?
Có điều, cho dù Lục Nhan giết sạch bọn họ thì sao?
Người chết hết sạch cũng có ích gì?
Những người này...
Lục Minh nắm chặt hai tay.
Còn nữa, vừa rồi anh tỏ thái độ như vậy, cá vàng lại vẫn cứu anh...
Lục Minh im lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Tiểu Bạch, có phải sư phụ hơi hèn quá không?"
"Không hèn đâu."
Tiểu Bạch rất nghiêm túc nói.
"Những người xấu kia..."
"Nếu như sư phụ không thích, em đi dạy dỗ bọn họ!"
Tiểu Bạch quơ quơ quả đấm nhỏ mũm mĩm của mình.
"Ha."
Lục Minh thấy buồn cười.
Anh xoa đầu Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, anh sẽ tự giải quyết chuyện này... Hết cách rồi, ai bảo sư phụ hẹp hòi chứ."
"Sư
phụ muốn đi ra ngoài sao?"
Tiểu Bạch hơi lo lo.
"Đúng vậy."
Lục Minh cười nói: "Có một món nợ tình nghĩa của cá phải trả đó."
"Ồ."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn nghe lời.
"Yên tâm, lát nữa là về."
Lục Minh cười.
Anh miễn cưỡng dựng lại cánh cửa chống trộm đã bị méo mất một phần, lại thêm vài kết giới một sao, hai sao vào, bấy giờ mới để Tiểu Bạch về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Lục Minh nhìn qua một chút.
Camera vẫn dùng tốt, chắc sẽ không ai dám tới quấy rầy.
Lúc này, trước cửa hàng là một đống hỗn loạn.
Cửa chống trộm méo đi thì thôi không nói, con đường trước cửa cũng bị người tu luyện kia đập ra một cái hố to, ngay cả đèn đường bên cạnh cũng gãy nát liền tù tì mấy cái.
Lục Minh im lặng.
Anh rất nghiêm túc bỏ một số thẻ bài vào túi thẻ.
Ừm...
Suy nghĩ một lát, anh lại khoác lên một chiếc ba lô thật to, đựng máy phóng thẻ bài vào.
Lục Minh ngẩng đầu nhìn thời tiết tối nay, trăng thanh gió mát...
Ha.
...
Mà giờ phút này, những người tu luyện kia vẫn đang truy bắt cá vàng khắp cả thành phố.
Thực lực của bọn họ rất mạnh, lúc này đã khóa chặt hơi thở của cá vàng, cá vàng vốn không thể thoát được, càng chạy càng chậm, dựa theo tốc độ này, chẳng mấy chốc nó sẽ bị bắt lại.
"Hừ!"
"Đừng tự giết lẫn nhau!"
"Trước tiên bắt cá vàng lại rồi hãy tính đến cái khác, nếu tôi tóm được, chắc chắn sẽ không thiếu phần thưởng cho các người."
Người trẻ tuổi cầm thương kia lạnh lùng nói.
Những người còn lại tỏ vẻ tán thành, trong thời điểm này, tự giết lẫn nhau là ngu xuẩn nhất.
Ục ục!
Cá vàng phun bọt khí.
Ánh sáng vàng nhạt quanh thân nó bắt đầu chuyển động.
Bọt khí phun ra tựa như đang chỉ dẫn phương hướng cho nó, nó dẫn những người này lượn vòng mấy lượt, cuối cùng vất vả chạy tới vùng ven nội thành.
Có điều, ánh sáng vàng kia ngày càng ảm đạm.
Nó không trốn nổi nữa.
"Nó sắp không ổn rồi!"
Một số người tu luyện mừng húm.
Cuối cùng, sắp bắt được nó rồi!
Con cá vàng chết tiệt này, mợ nó chạy giỏi thật!
Chạy từ khu ngoại thành đến nội thành, lại chạy từ nội thành đến vùng ven nội thành, còn chạy rất lâu quanh vành đai ba, dẫn bọn họ loanh quanh luẩn quẩn không biết bao nhiêu vòng, giờ rốt cuộc cũng không chạy nổi nữa!
Giờ phút này, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cá vàng, ai cũng muốn bắt được cá vàng trước, bọn họ bước vào một mảnh đất hoang vu mà cũng không để ý.
Thành phố Thanh Minh còn có chỗ mà bọn họ không thể tới sao?
Nực cười!
"Bắt được mày rồi!"
Người tu luyện cầm thương kia cười lạnh một tiếng.
Tốc độ của anh ta nhanh nhất. Lúc này là người đầu tiên xông tới gần cá vàng, lúc sắp sửa bắt được cá vàng, mặt đất dưới chân anh ta lại khẽ rung chuyển.
Rắc!
Một cánh tay vươn từ dưới đất lên, bỗng nhiên túm lấy chân anh ta.
Hửm?!
Trong lòng người trẻ tuổi chợt giật mình.
"Cút!"
Trường thương khua lên đánh trả, năng lượng mạnh mẽ xé rách cánh tay, anh ta thoát ra được.
Nhưng không chỉ là anh ta, dưới chân tất cả những người tu luyện bốn sao cùng đuổi giết cá vàng kia đều xuất hiện một bàn tay thần bí, níu bọn họ lại.
Tình huống bất chợt vô cùng hỗn loạn.
"Thứ gì vậy?!"
"Eo, bẩn quá."
"Chết tiệt, đây lại là thứ quái quỷ gì nữa?"
Dưới ánh trăng, từng bộ xác từ trong mộ bò ra ngoài, những bộ xác ấy chỉ lộ ra nửa cơ thể, vô cùng kinh dị.
Nơi đó...
Bọn họ bỗng nhiên nhìn ra xung quanh.
Cũng ngay trong lúc này, bọn họ mới phát hiện đây rốt cuộc là đâu.
Nơi đây thế mà lại là khu nghĩa trang thành phố!!!
Nếu là người thường chỉ e đã bị dọa đến vãi cả linh hồn từ lâu, nhưng những người này đã nhìn quen cảnh này, họ nhanh chóng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Linh thể do nghĩa trang thành phố nuôi dưỡng thành?"
Một số người cười lạnh một tiếng.
Đùng!
Sức mạnh đáng sợ tiêu tan.
Hơi thở mạnh mẽ của người tu luyện bốn sao bùng nổ, những chiến sĩ ba sao đỉnh cao nhìn tưởng mạnh mẽ, lại không chống đỡ nổi dù chỉ một đòn trong tay bọn họ, bị giết trong nháy mắt!
Bùm!
Bùm!
Những chiến sĩ ngưng tụ từ năng lượng kia cứ thế bị đánh tan.
Giờ phút này.
Trong khu nghĩa trang tràn đầy hơi thở hỗn loạn.
Hơi thở mạnh mẽ của người tu luyện bốn sao bùng nổ ra, không khí âm u lạnh lẽo ở khu nghĩa trang, cùng với hơi thở của những chiến sĩ năng lượng hóa thành sau khi bị chém giết kia.
Không ai chú ý tới, trong đống năng lượng bạo loạn này, một bóng người ẩn trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn cảnh này bên ngoài bức tường của khu nghĩa trang, từng thẻ bài tiêu tan trong tay anh.
Đùng!
Những chiến sĩ kia bị tiêu diệt.
Những người tu luyện bốn sao này đang chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, mặt đất nổ tung.
Không ngờ lại là một đám chiến sĩ năng lượng từ dưới đất bò ra ngoài.
"Thế mà vẫn còn ư?!"
Sắc mặt bọn họ khẽ thay đổi.
Phải biết rằng, linh thể sinh ra gần như sẽ hút hết năng lượng xung quanh, nên trong tình huống bình thường, chỉ có một linh thể sinh ra ở cùng một khu vực, mà ở đây...
Từng tốp từng tốp một sinh ra!
Vừa rồi có bao nhiêu tên ba sao đỉnh cao bò ra từ trong mộ?
Giờ lại còn nữa?!
Đậu móe nó!
Đây là khu nghĩa trang đấy!
Đây không phải kho vũ khí đâu!!!