Bên trong tiệm cà phê——
“Đây là ba trăm vạn tiền mặt, tôi biết cô đang thiếu tiền, sau khi cầm ba trăm vạn này thì cô hãy lập tức biến khỏi Tiểu Bắc, cô và nó không hợp với nhau đâu.”
Phu nhân này chẳng phải ai xa lạ mà chính là mẹ của Lục Bắc, một người xuất thân danh môn, ăn mặc hết sức quý phái và hào hoa.
Ba trăm vạn tiền mặt được đựng trong túi ni-lông đặt trên mặt bàn.
Chung Hi khuấy nhẹ ly cà phê, cô bật cười, “Bác gái, hình như bác hiểu lầm rồi.
Cháu và Lục Bắc không phải kiểu quan hệ như bác nghĩ đâu.”
“Sao? Ý của cô là cô không muốn nhận số tiền này?”
Phu nhân cau mày, “Cô đã sống chung với nó luôn rồi, còn cần tôi hiểu nhầm gì nữa sao? Số tiền này hôm nay cô muốn nhận thì nhận, không muốn nhận cũng phải nhận.
Nếu như cô cố chấp tiếp tục mê hoặc quyến rũ Tiểu Bắc, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác nhé.”
Chung Hi bước ra khỏi tiệm cà phê, trên đôi tay thon dài là một túi tiền nặng cũng gần chục cân.
Tiền! *thở một hơi*!
Không ngờ rằng sẽ có ngày cô lại vì tiền mà bị người ta sỉ nhục một cách tàn nhẫn như thế.
Bất thình lình, Chung Hi dùng hết sức ném túi tiền lên không trung.
Thoáng chốc, những tờ tiền giấy tung bay khắp trời.
“Có người ném tiền kìa! Có người ném tiền kìa!”
“Mau nhặt tiền đi! Kẻo mưa xuống ướt đấy!”
Có người vừa nhặt tiền, vừa nhìn Chung Hi bằng ánh mắt kì lạ, “E rằng đây là một người điên rồi! Ngay cả tiền cũng không cần nữa!”
“Tôi nhìn có vẻ quen quen đấy, liệu có phải là vợ trước của tổng giám đốc tập đoàn Bạc thị không nhỉ! Cái người mà có cha vừa mới chết, còn công ty thì vừa mới phá sản ấy!”
“Đừng nhiều chuyện nữa, nhặt tiền trước đi! Cô ta không cần thì thôi, chúng ta thì cần đấy! Dù sao thì nữ nhân có sắc vóc tốt như cô ta đi đâu mà chẳng kiếm được tiền!”
Những lời xầm xì to nhỏ lọt vào tai Chung Hi khiến cô chau mày.
Cô nhớ lại khi ở đám tang cha, cô bị Bạc Lương Thần túm tóc, phải nằm rạp xuống trước linh cữu cha để làm chuyện ấy.
Trong hội sở Minh Khê, tuy rằng ở trước mặt mọi người Chung Hi đã khiến Bạc Lương Thần khó xử, nhưng dù cho có làm anh khó xử thì bản thân cô cũng chẳng dễ chịu gì.
Tại cửa tập đoàn, sau khi Chung Hi