Chung Hi vừa thu lại ánh nhìn thì nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.
“Cô có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.” Hà Hiểu lần đầu tiên quan tâm đến cô.
Với miếng gạc vẫn còn trên cổ, Chung Hi nhẹ nhàng xoay người lại, cô cười khúc khích, “Không sao đâu.”
Đúng, không sao đâu.
Cô vẫn còn sống, hơn nữa cô đã đích thân nhận ra những người này đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ như thế nào, vì vậy cô càng không thể trốn tránh.
Nếu Bạc Lương Thần đã yêu Ôn Nguyễn Nhi nhiều như thế, vậy thì cứ để họ cảm nhận tình yêu mà họ dành cho nhau.
Hà Hiểu dõi theo ánh mắt của Chung Hi và cau mày.
Ánh mắt hoang dại mà trống rỗng, nếu thật sự phải nói bên trong có cái gì, thì đó chính là nỗi căm hận muốn hủy diệt tất cả mọi thứ!
Trong nháy mắt, ánh mắt đó đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Hà Hiểu gần như phải tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không.
Chung Hi mỉm cười với cô ta, “Đã cho người giao hàng qua kia rồi, cũng đã kiểm tra trang sức qua rồi.
Cô có muốn đích thân xem qua không?”
Trang sức được sử dụng trong ngày hôm nay là một trong những phiên bản giới hạn của MON, vòng cổ trái tim của hoàng đế, giá cao ngút ngàn, hơn nữa nó còn là món hàng duy nhất trên thế giới.
“Ừ, để tôi xem qua một chút.”
Chung Hi nhìn cô ta đi tới phòng nghỉ ở phía sau, vòng cổ trái tim hoàng đế được đặt trong chiếc tủ bảo hiểm vừa mới mang đến, nụ cười trên môi càng trở nên thâm hiểm.
Mười lăm phút sau, quá trình quay hình sẽ chính thức bắt đầu.
Trong khoảng thời gian này, chỉ có người mẫu nữ ghi hình mới được ra vào phòng nghỉ ở phía sau.
Mà hôm nay nữ người mẫu chính Tần Dao vẫn chưa tới, cho tới bây giờ cũng chỉ có Ôn Nguyễn Nhi ở đây.
Sau khi trò chuyện riêng với Ôn Nguyễn Nhi một lúc, đạo diễn Lâm trở lại với nụ cười trên môi.
Kế đó, Tần Dao đã đến và đã thay đồ trên xe bảo mẫu, cô ta thong thả bước xuống với gương mặt xinh đẹp trắng nõn.
Đạo diễn Lâm dựa lưng vào ghế, “Mang sợi dây chuyền ra, bắt đầu thôi.”
Một nhân viên đi lấy ngay lập tức.
Tuy nhiên, họ đã quay lại rất sớm, vẻ mặt thì đầy lo lắng, “Đạo diễn Lâm, sợi dây chuyền mất rồi.”
“Mất rồi?” Hai con mắt của đạo diễn Lâm như sắp rớt ra ngoài, “Làm sao như thế được!”
Sợi dây chuyền trị giá gần một trăm triệu, mất rồi?
“Mau đi tìm đi! Mọi người, lập tức đi tìm!”
Những vệ sĩ canh gác bên ngoài phòng nghỉ đều bảo: “Ngoại trừ Ôn Nguyễn Nhi ra, chưa từng có ai vào trong.
Bây giờ vòng cổ trái tim hoàng để quả thật đã không cánh mà bay.”
Họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp của MON, và lời họ nói rất đáng tin cậy.
Vân Tích vội vàng chạy đến sau khi nhận được tin, Hà Hiểu và Chung Hi đều ở bên cạnh anh.
“Chuyện này là thế nào?” Vân Tích nhìn Hà Hiểu, “Trước đó em đã kiểm tra xác nhận qua chưa?”
Hà Hiểu gật đầu, “Em xin lỗi, thầy Vân Tích.”
Cô ta quả thực đã nhìn thấy qua, tận mắt nhìn thấy nó!
Cô ta không rõ đã xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng cô ta lờ mờ nhớ tới ánh mắt của Chung Hi lúc đó, Hà Hiểu nhìn sang, Chung Hi vẫn lạnh lùng như thường.
Nhận ra ánh mắt dò xét của cô ta, Chung Hi quay đầu lại, nụ cười càng trở nên thâm hiểm, “Sao thế?”
Vân Tích cũng chú ý tới ánh mắt của hai người bọn họ, lập tức trách móc bảo, “Chung Hi, cô đã kiểm tra xác nhận qua chưa?”
Chung Hi ngước mắt nhìn anh ta.
Cuối cùng cũng lòi mặt chuột ra?
Không tìm thấy sợi dây chuyền nên bắt đầu tìm người chịu trách nhiệm liên đới?
Đáng tiếc.
Kế hoạch của cô không chê vào đâu được.
Chung Hi nói thật một câu, “Tôi đã kiểm tra xác nhận qua trước khi Hà Hiểu kiểm tra xác nhận.”
Lông mày của Vân Tích càng nhíu chặt hơn, lẽ nào không phải như anh ta đã suy đoán sao? Cũng đúng, có nhiều người nhìn như thế, cho dù Chung Hi có muốn vu oan cho Ôn Nguyễn Nhi, cũng sẽ không dùng cách ngu ngốc như vậy, vì chỉ cần kiểm tra thì có thể tra ra ngay.
Chung Hi chớp mắt, “Với lại hình như camera giám sát đều quay được hết thì phải.”
Vân Tích không nghi ngờ cô nữa, lập tức bảo: “Kiểm tra.”
Mọi người cùng nhau xem video giám sát, Chung Hi đi vào, không có vấn đề gì, Hà Hiểu đi vào, cũng không có vấn đề gì.
Cuối cùng chỉ có Ôn Nguyễn Nhi ra vào phòng nghỉ, hơn nữa lúc bước ra cô ta còn cầm thứ gì đó trong tay.
Hàng chục con mắt đổ dồn về phía Ôn Nguyễn Nhi.
Cô ta hoảng sợ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Không, không phải tôi! Tôi không làm gì cả.” Cô ta