Lục Bắc cắn răng, “Bảy mươi lăm vạn! “
Chung Hi bất đắc dĩ thở dài, “Bỏ đi.”
Vốn dĩ cô cũng không muốn, hơn nữa nhìn thái độ của Bạc Lương Thần như vậy, chính là cố ý muốn nâng giá cho bọn họ, cái lắc tay kia kể cả là của nhà thiết kế nổi tiếng, cũng không đáng cái giá này.
Bên kia, Ôn Nguyễn Nhi ở bên cạnh Bạc Lương Thần đã bắt đầu hưng phấn.
Trái lại Bạc Lương Thần vẫn luôn lạnh lùng, đôi mắt kia thâm thúy như biển, khiến cho người ta không thấy rõ cảm xúc của anh.
Chung Hi chỉ nhìn anh một cái rồi dời tầm mắt.
Bạc Lương Thần nắm chặt tấm bảng đấu giá, “Một trăm vạn.”
“Một trăm vạn? Xem ra Bạc tiên sinh đang nắm được lợi thế! Còn ai có hứng thú mua chiếc vòng tay này không? “Người dẫn chương trình nói xong, còn cười tủm tỉm nhìn về phía Lục Bắc và Chung Hi.
Lục Bắc đang muốn hô giá, bị Chung Hi đè lại.
“Không cần thiết.” Cô hiểu, phần thể diện này đối với người khác mà nói là rất quan trọng, nhưng cô thật sự không cần cái đó.
Đời này cô đã gặp đủ những người chỉ vì thể diện mà vung tiền như rác, cô không muốn làm loại người chìm đắm trong vòng xoáy chuộc lợi này.
Huống hồ, so với khả năng kinh tế của Bạc Lương Thần, Lục Bắc nhất định sẽ thua.
“Chung Hi, rất xin lỗi.” Lục Bắc lại nói một câu như vậy.
Chung Hi nhoẻn miệng cười, nụ cười thoải mái và rạng rỡ trước nay chưa từng có, lúc này cô bỗng chợt nhận ra, thì ra thứ cô khát vọng không phải trở lại cái vòng tròn luẩn quẩn con nhà giàu có tiếng kia, mà là muốn chứng minh chính mình.
Không có nhà họ Chung chống lưng, cô vẫn có thể thắng.
Về phần Bạc Lương Thần, Chung Hi đã không còn để ý từ lâu.
Ngay khi người dẫn chương trình tự tay đưa chiếc lắc tay kia đến tay Bạc Lương Thần, Chung Hi và Lục Bắc đã rời đi.
Có người bắt đầu xì xào bàn tán, “Bạc Lương Thần vẫn chọn Ôn Nguyễn Nhi đấy.”
“Chung Hi cũng thật ngốc, thực lực nhà họ Lục có mạnh ra sao thì cũng không thể sao so sánh với Bạc Lương Thần.”
“Tuy là chưa có hôn lễ, nhưng Ôn Nguyễn Nhi mang thai là sự thật, sớm muộn gì cũng phải vào nhà họ Bạc.”
Nghe những lời này, nụ cười trên mặt Ôn Nguyễn Nhi càng ngày càng sâu, “Lương Thần, cảm ơn anh.”
Nào ngờ, người đàn ông chỉ đứng dậy đi ra ngoài, “Xem kịch thế là đủ rồi.”
Chiếc vòng tay kia vốn sẽ không vào tay Ôn Nguyễn Nhi.
Cô ta có chút thất vọng, nhưng nghĩ đã đạt được mục đích, cô ta mím môi, bước nhanh theo.
Chu Phóng chậc chậc chậc một tiếng, anh ta quá hiểu Bạc Lương Thần, chuyện này, chưa dứt được.
Chung Hi đến văn phòng đằng sau để lấy đồ của mình, lúc đi ra, Lục Bắc đứng ở bên đường chờ cô.
Cô do dự trong vài giây rồi bước đến.
“Đừng xin lỗi em, em không có tư cách đón nhận lời xin lỗi của anh, anh với Từ Á phát triển như thế nào, là chuyện của anh.” Chung Hi không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, cô cũng không phải đang chất vấn Lục Bắc gì cả.
Bọn họ cũng không phải là người yêu của nhau.
“Anh...” Cổ họng Lục Bắc nghẹn lại, lời nói chuẩn bị mấy ngày, tất cả đều nghẹn ở đó.
Rõ ràng anh ta hiểu sự bình tĩnh trong ánh mắt Chung Hi.
Gió đêm thổi lên mái tóc mai bên tai cô, cô nhẹ nhàng cười, trong nháy mắt đã làm tan chảy trái tim Lục Bắc.
“Em nói đúng, xin lỗi là chuyện của anh, giải thích cũng là chuyện của anh.” Lục Bắc miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng yên lặng tự nói với mình, anh sẽ xử lý tốt tất cả những mối quan hệ trái chiều, không để Chung Hi bị người ta chỉ trích.
Xa xa, Chung Hi nhìn thấy đám người Bạc Lương Thần đi ra.
Cô cảm thấy xui xẻo.
“Đi thôi, mời anh đi ăn cơm.” Cô vỗ vỗ túi xách trong tay, “Hôm nay phát lương rồi.”
Lục Bắc gật đầu, ít nhất, bọn họ còn có thể lấy thân phận là bạn bè để ở cạnh nhau.
Đây đối với anh ta mà nói, đã là chuyện vô cùng hạnh phúc, nếu Chung Hi đẩy anh ta ra, hoặc là vĩnh viễn không gặp anh ta, anh ta không thể nào tưởng tượng đến lúc đó mình sẽ như thế nào.
Hai người sóng vai đi về phía trước, tài xế Bạc Lương Thần cũng lái xe tới, đón anh và Ôn Nguyễn Nhi đi.
Bóng đêm lạnh lẽo, lúc Chu Phóng lái xe muốn đi, vừa lúc đối mặt với bọn Chung Hi.
“Chung tiểu thư, từ lúc tạm biệt đến giờ không gặp vấn đề gì chứ?”
“Chu thiếu.” Chung Hi gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Tầm mắt Chu Phóng lại dừng trên người Lục Bắc bên cạnh, nhàn nhạt nở nụ cười, “Lục