Bạc Lương Thần dừng bước.
Người đằng sau trông có vẻ là trợ lý, trong tay còn xách hộp cơm giữ nhiệt, thở hổn hển đi theo anh.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Bạc Lương Thần phát hiện ra trái tim mình mất khống chế, cứ nhớ nhung Chung Hi trong bệnh viện.
Dáng vẻ cô cố chấp lao vào xe, cùng với sự thật cô không thể mang thai khiến anh sinh lòng áy náy, bèn sai người mua ít thuốc bổ mang tới đây.
"Bạc Lương Thần, thằng khốn nạn này!"
Trong mắt Lục Bắc ngùn ngụt lửa giận, anh ta đi vài bước xông về phía trước, mấy giây sau nắm đấm cứng như thép nện thẳng vào mặt Bạc Lương Thần: "Rốt cuộc phải làm sao mày mới tha cho cô ấy? Mày còn là đàn ông hay không mà lại đối xử với một người phụ nữ như vậy?"
Cơn đau bỏng rát khiến Bạc Lương Thần lập tức tỉnh táo lại.
Thấy Lục Bắc lại đến gần, anh bèn giơ nắm đấm đánh trả không chút do dự.
Trận đánh giữa hai người đàn ông hết sức căng thẳng, ngay cả trợ lý ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt sững sờ, chứ đừng nói chi đến người khắp cả khoa điều trị nội trú.
"Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi!" Có người hét lên chói tai.
Tiếng ồn ào ngoài cửa làm Chung Hi hơi nhíu mày.
Cô chuyển hướng xe lăn từ chỗ bệ cửa sổ ra ngoài.
Lúc này lại có người gọi tên cô: "Chung tiểu thư, cô ra đây nhanh lên! Bên ngoài có người đánh nhau vì cô này!"
Chung Hi siết chặt bàn tay vịn xe lăn.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng mắng chửi của Lục Bắc.
"Chung Hi đúng là bị mù, sao cô ấy lại thích thằng khốn như mày kia chứ!"
Lục Bắc vừa mắng vừa đánh.
Khi Lục Bắc lại đấm thêm một phát, Bạc Lương Thần dứt khoát chộp lấy nắm đấm của anh ta, lạnh lùng chất vấn: "Còn mày thì sao? Đến mẹ mình cũng không giải quyết được, mày dựa vào đâu mà bảo vệ cô ấy?"
Thời gian như dừng lại tại thời khắc này, Lục Bắc nghẹn họng không nói nên lời.
Không ai chú ý tới cửa phòng vẫn luôn đóng chặt đã mở ra một khe nhỏ từ lúc nào chẳng hay, một bóng người im hơi lặng tiếng rời đi.
Mười phút sau, khoa điều trị nội trú nhận được một cuộc gọi, mặt cô y tá lập tức biến sắc: "Gì cơ? Chung tiểu thư làm thủ