Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng, những người ngồi trong phòng xử án lại hít một hơi lạnh.
Cho dù là tội phạm giết người thật sự cũng hiếm có ai trực tiếp thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Trong mắt Lục Bắc đều là kinh hãi.
Vì sao cô ấy muốn nói như vậy!
Trong mắt thẩm phán cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Bị cáo, đây là tòa án, cô phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói.”
Chung Hi nhìn thẳng vào mắt thẩm phán.
Ôn Nguyễn Nhi đã muốn đưa cô vào chỗ chết, có lẽ cũng chỉ có như thế này Bạc Lương Thần mới có thể thật sự buông tha cho nhà họ Chung!
“Thưa thẩm phán, những lời tôi nói đều là sự thật, cũng là suy nghĩ chân thực trong lòng tôi, tôi căm thù Ôn Nguyễn Nhi, tôi muốn cô ta phải chết!”
“Chung Hi! Có phải em điên rồi không!”
Lục Bắc suy sụp hét lớn, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, muốn lao về phía Chung Hi!
Thẩm phán cầm búa trong tay lên: “Im lặng!”
Nhân viên vừa giữ kỷ luật vừa trực tiếp đưa Lục Bắc ra ngoài.
Tòa án yên lặng trở lại.
Thẩm phán nhìn Chung Hi đứng ở ghế bị cáo, ánh mắt giao nhau với Bạc Lương Thần, trầm giọng hỏi lại lần nữa: “Bị cáo, cô xác định động cơ của cô khi đó là giết người?”
Luật sư Từ vội vàng đứng dậy, muốn giải thích rõ nhưng lại bị thẩm phẩm trực tiếp cắt ngang -
“Để bị cáo tự nói.”
Ánh mắt Chung Hi nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi.
Quả nhiên nhìn thấy sự mừng rỡ từ trong đôi mắt cô ta.
Có phải cảm thấy có thể kéo ngã được cô rồi không?
Ngược lại là Bạc Lương Thần, đầu mày nhíu chặt dường như còn có chút lo lắng cho cô?
Thật nực cười.
“Phải, tôi thừa nhận, tôi muốn giết chết cô ta.” Chung Hi