Ánh mắt người đàn ông mỗi lúc một lạnh lẽo, anh ngồi xổm người xuống, bóp cằm Chung Hi: "Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết đâu, nhà họ Chung các người còn nợ tôi nhiều lắm, nên cô hãy lo sống cho tốt để trả nợ đi."
"Không phải anh luôn giúp tôi trả nợ sao?"
Chung Hi ngẩng đầu, nói thẳng ra với tâm thế không hề sợ chết: "Anh đứng tên tài chính Hoa Vinh đúng không?"
Trong phòng khách sạn, lúc nghe được cuộc nói chuyện giữa Bạc Lương Thần và người kia, cô đã nghĩ đến khả năng đó rồi.
Tại sao nợ nần của nhà họ Chung lại do một công ty toàn quyền đại diện?
Tại sao cô lại có thể làm thực tập sinh ở MON được chứ...!
Cô không thể nghĩ ra được lý do thứ hai nào ngoài sự cố gắng sắp đặt của Bạc Lương Thần.
Bạc Lương Thần lạnh nhạt xoay người lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi tái nhợt bên tường, anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Tôi không biết anh lại định chơi trò gì, nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp anh đến cùng!" Chung Hi cười mỉa một tiếng, nén đau đứng dậy, dấu vết trên cổ cô vô cùng chói mắt.
Cô cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạc Lương Thần, sâu trong đáy mắt cô như một mảnh khô cằn, không hề có chút sức sống.
Ấn đường Bạc Lương Thần nhíu lại, từ lúc nào mà gương mặt kia đã bắt đầu mất đi ánh sáng.
Anh siết chặt lòng bàn tay, khuôn mặt không chút biểu cảm: "Món nợ kia vẫn phải trả lãi rất nhiều năm nữa, cả cuộc đời cô sẽ phải sống trong bóng tối, mãi mãi không thể xoay mình được."
Đây chính là lòng nhân từ của anh đối với cô.
Để cô sống, nhưng sống không bằng chết.
Chung Hi mím chặt môi, tiếp tục khiêu khích anh: "Tôi không tin vào số trời.
Chờ đến một lúc nào đó sau khi tôi trở mình thành công, tôi sẽ giẫm lên đầu anh!"
"Được...!Vậy cô cứ thử xem." Bạc Lương Thần hận cô không biết hối cải, quay người rời đi.
Căn bản người phụ nữ này không đáng để anh phải thương xót!
Anh tới đây vốn muốn cho cô một bài học, chỉ cần thấy cô cầu xin sự tha thứ thì anh sẽ thu tay, nhưng cô thì sao?
Bướng bỉnh đến mức không chịu cúi đầu, chỉ khiến lòng anh càng bực bội hơn mà thôi.
Chung Hi dựa vào góc tường nhìn chiếc xe kia đi ra khỏi tầm mắt.
Cô như thể đã bị toàn thế giới ruồng bỏ, đưa tay khẽ chạm lên vết xanh tím trên cổ, vừa sưng lại vừa đau.
Anh ta ra tay độc ác thật.
Chung Hi rủ mắt xuống, cảm xúc phức tạp.
Cô lê bước trở lại căn hộ trên tầng.
Sau khi kết thúc công việc, trời cũng đã sắp sáng, cô thật sự chẳng còn sức mà về nữa.
Vừa mệt vừa buồn ngủ, cô cuộn mình vào góc tường, tạm thiếp đi.
"Dậy đi!"
Lộp cộp, lộp cộp.
Nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên bên tai, Chung Hi lập tức mở mắt ra.
Tối hôm qua cô mệt đến mức chẳng còn sức lực mà mơ thấy cơn ác mộng kia nữa.
"Cũng được, quét dọn không tồi.
Nhưng mà cô đi rửa mặt trước đi." Lý San Nhi nhai kẹo cao su.
Chung Hi ngáp một cái, mở vòi sen vốc nước lên vài lần, những giọt nước lạnh buốt chạm vào cổ khiến cô đau nhức vô cùng.
Cô soi gương xem vết thương, giật mình vì dấu vết trên cổ.
Bỗng chốc, cô tự cười giễu.
Tối hôm qua cô gan thật, nếu như Bạc Lương Thần mạnh tay hơn một chút, chỉ sợ cô sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời hôm nay được nữa.
Chung Hi ngẫm lại thấy hơi sợ, nhưng cô không hối hận.
Cô sẽ không để Bạc Lương Thần nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình!
Lúc đi ra khỏi toilet, Lý San Nhi đưa cho cô một chiếc khăn lụa.
Sau đó cô ta bắt đầu vẽ bản thiết kế, cũng không hỏi tối hôm qua Chung Hi đã gặp phải chuyện gì.
Chung Hi nhẹ nhàng thở ra, gác lại những lí do mà cô vừa suy nghĩ trong đầu kia.
Cô yên lặng đứng bên cạnh, không quấy rầy Lý San Nhi.
Một lát sau, cô nhận được một câu.
"Cô thất thần làm gì vậy? Không vẽ hả?"
"Không...!Cũng không phải." Trước đây, chuyên ngành ở trường của Chung Hi là thiết kế trang sức, nhưng cô không hợp với phong cách làm việc của Lý San Nhi cho lắm.
Lúc này, Lý San Nhi quỳ một chân trên đất, vẫn dùng sơn vẽ lên sàn nhà.
Tối hôm qua, nơi mà Chung Hi phải bỏ ra hơn thời gian ngủ để lau dọn, bây giờ đã thành một đống bừa bộn.
Đến lúc Chung Hi chăm chú quan sát, cô đã phải khiếp sợ trước cảnh tượng trước mắt.
Những màu sơn dầu vốn lộn xộn nay đã trở nên cực kỳ hài hòa, pha trộn trên mặt đất, đó là một dây chuyền thủy tinh tím, nhưng vòng dây kéo dài từ phía trên xuống, giao nhau tạo thành ba nhánh, quấn quanh thủy tinh tím, mang lại cho người ta một vẻ đẹp đầy mê hoặc.
Hóa ra, bản thiết kế cũng có thể có được cảm xúc như thế!
Đáy mắt Chung Hi thoáng hiện vẻ vui mừng, cô đã thật sự đi theo đúng người!
Ngay sau đó, cô cầm sơn đi sang một bên bắt đầu thử nghiệm.
Lý San Nhi cũng hứng thú đứng sau lưng cô, nhưng không lâu sau đã lắc