Lưu Viên Viên ngại ngùng đi đến trước mặt Chung Hi, “Cảm ơn cô nhé.”
Chung Hi ngước mắt nhìn lên, “Không cần cám ơn tôi đâu, có được kết quả này là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân cô.”
Khi nãy, bản thảo thiết kế đó đã cho thấy quả thực Trương Dĩnh đã ăn cắp ý tưởng sáng tạo của Lưu Viên Viên, nhưng bởi vì bản thân cô ta không dám lên tiếng nên Chung Hi mới giúp cô ta nói với Hán Sâm.
Sau đó, Lưu Viên Viên lại trình bày ý tưởng sáng tạo mới mà cô ta nghĩ ra với Hán Sâm và nhận được sự khen ngợi từ anh ta.
Chỉ là Chung Hi nhìn không quen việc kẻ yếu bị ức hiếp mãi.
Cô xách túi lên, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Có thực tập sinh vì tò mò nên mới hỏi, "Chung Hi, mỗi ngày cô đều ở phòng làm việc nào thế? Chúng tôi ở công ty suốt mà dường như chẳng bao giờ gặp cô."
Chung Hi dừng lại, trả lời một cách nghiêm túc, "Ở đâu cần tôi thì tôi đi chỗ đó."
Công việc mấy ngày qua của cô rất tạp nhạm, thậm chí Lý San Nhi còn bảo cô đến trung tâm mua sắm dưới lòng đất để mua lót giày, nhưng dù được giao việc gì, Chung Hi đều làm rất nghiêm túc, hơn nữa cô không hề trách móc nửa câu.
Những thực tập sinh đó đều đã hiểu nhầm ý của Chung Hi, họ thốt lên đầy ngưỡng mộ, "Nếu chúng tôi cũng có thể đi theo tổng giám Lý thì tốt rồi, cô ta xinh đẹp như thế, bên ngoài chắc chắn vì có người ganh ghét đố kị với cô ta nên họ mới cố ý thuê dệt nên những lời đồn đại kia."
Chung Hi nhếch mép, những thứ khác thì không rõ, nhưng việc Lý San Nhi là kẻ nát rượu lại là sự thật!
“Cô Chung Hi, cô chờ một chút, tôi có lời muốn nói với cô.” Từ Á từ bên trong bước ra đuổi theo, nắm lấy dây đeo ba lô của Chung Hi như kiểu nịnh nọt lấy lòng, “Có lẽ khi nãy cô hiểu lầm rồi, những lời mà tôi nói với Trương Dĩnh chẳng có ý gì khác đâu.”
Từ Á càng nói, giọng cô ta càng nhỏ đi.
Rồi cô ta ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, một bộ dạng ấm ức.
Chung Hi nhíu mày, cô có chút bực bội rồi, “Tránh ra.”
“Cô Chung Hi, cô đừng hiểu lầm ý tôi.”
“Đừng ăn ở hai lòng nữa, chắc cô sợ tôi sẽ nói xấu cô với Lục Bắc chứ gì.” Chung Hi đút hai tay vào túi, nhìn Từ Á chằm chằm.
Nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt cô ta, cô càng cười tươi hơn, "Tôi không có thời gian mà chơi trò trẻ con này với cô, sau này hãy tránh xa tôi ra."
Cô quay người bước đi, bỏ lại một mình Từ Á ở đó.
Trương Dĩnh bước đến từ phía sau, “Cô Từ, thực xin lỗi…”
Cô ta còn chưa nói hết thì “bốp” một phát.
Từ Á tát cô ta một bạt tai, ánh mắt bỗng nhiên trở nên nham hiểm, khác hẳn với bộ dạng vâng vâng dạ dạ khi nãy.
“Cô mà cũng xứng nói lời xin lỗi với tôi sao? Nếu không phải vì cô còn có chỗ dùng được, thì cô ngay cả đến việc lau giày cho tôi cũng không xứng, cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Từ Á đẩy Trương Dĩnh ra, đi một mạch đến chỗ thang máy rồi bấm lên thẳng văn phòng ở trên lầu.
Cô ta không ngờ Chung Hi sẽ khó đối phó như vậy.
Sớm biết như vậy, cô ta sẽ không hao tâm tổn trí đến MON, nhưng bây giờ lời thì cũng đã nói rõ ra rồi, nên cô ta không thể thua được.
Từ Á đẩy cửa phòng làm việc của Hán Sâm ra, cười bảo, “Anh Hán Sâm, vừa rồi diễn cũng giống lắm đấy.”
Cô ta và Hán Sâm đã sớm quen biết nhau, hơn nữa, gia đình cô ta cũng có cổ phần trong công ty này, cô ta muốn giữ ai lại làm việc thì chỉ cần nói một tiếng, cô ta vốn dĩ muốn thuận nước giong thuyền khiến Chung Hi nợ ân tình của mình, rồi giữ khoảng cách với Lục Bắc.
Nhưng bây giờ thì cách này không được nữa rồi.
Vậy thì chỉ còn cách đuổi cổ Chung Hi đi, khiến cô ta không ở lại đây được nữa.
...!
Hôm sau, sau khi Chung Hi thức dậy, cô thu dọn một ít đồ, rồi đi thẳng đến sân bay.
Từ Á và Lưu Viên Viên đã đến trước, nhưng hai người bọn họ dường như không hợp nhau, họ ngồi cách xa nhau, khi nhìn thấy Chung Hi, Lưu Viên Viên chào hỏi cô trước, còn Từ Á ở bên cạnh lại có chút ngượng ngùng xấu hổ.
“Quý hành khách thân mến, chuyến bay đến Shaco Fluffy sắp cất cánh, quý hành khách nào vẫn chưa lên máy bay thì xin hãy nhanh chân lên.”
Chung Hi kéo theo hành lý, tìm vị trí của mình theo vé máy bay.
“Chung tiểu thư?”
Có người gọi tên cô.
Chung Hi nghe tiếng liền đưa mắt nhìn, nhưng chỉ thấy trợ lý Mẫn ngồi