Ôn Nguyễn Nhi vừa nghe lời này, gấp gáp đến trước mặt Chung Hi, “Tôi biết rồi, chắc chắn là cô gây trở ngại từ bên trong.
”
Gương mặt trang điểm đậm cộng với vẻ gian xảo, kiêu căng của cô ta lúc này quả thực khiến người ta phản cảm.
Bởi vì suy cho cùng cô ta cũng là ngôi sao, lại là vợ chưa cưới của Bạc Lương Thần, nên Anna rất nể mặt giục Chung Hi xin lỗi, “Đây là sai sót trong công việc của cô, cô nên chịu hoàn toàn trách nhiệm.
”
Ôn Nguyễn Nhi hất cằm, mân mê bộ móng xinh đẹp, “Nhưng mà, tôi cũng không phải là người hùng hổ hăm dọa, nếu cô quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ không truy cứu nữa.
”
Quỳ xuống?
Anna và các trợ lý đều không ngờ Ôn Nguyễn Nhi sẽ nói như vậy.
Ngay cả Trần Hiểu Nhu cũng dành cho Chung Hi một ánh mắt thông cảm, cho dù cô có giỏi đến đâu cũng phải cúi đầu trước Ôn Nguyễn Nhi.
Dù sao, bây giờ Bạc Lương Thần cũng đứng về phía Ôn Nguyễn Nhi.
Chung Hi thản nhiên đón nhận ánh mắt đồng cảm lẫn đáng thương của người khác, “Tôi không xin lỗi, tôi chính là cố ý đấy.
”
“Cô nói cái gì?”
Ôn Nguyễn Nhi trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, đưa tay muốn đánh Chung Hi.
Đây là phòng của cô ta!
Hơn nữa là Chung Hi phạm lỗi trước, cô ta sẽ không để Chung Hi chạy trốn lần nữa.
Dù sao cũng phải tát hai tai để xả tức.
Cô ta vừa đưa tay lên, Chung Hi thoáng nhìn thấy có bóng người bước vào cửa.
Lẽ ra có thể tránh được nhưng cô chỉ hơi nghiêng người để cho ngón tay của Ôn Nguyễn Nhi lướt qua gò má của mình, trông có vẻ như Ôn Nguyễn Nhi đã đánh cô.
Nhưng trên thực tế, Chung Hi cũng không thấy đau, lực tác động lên mặt cô gần như không đáng kể.
Ôn Nguyễn Nhi nhận ra được có gì đó không đúng, giơ tay còn lại lên muốn đánh nữa.
“Dừng tay.
”
Bạc Lương Thần lạnh lùng quát, tỏa ra khí thế vô cùng áp chế.
“Lương Thần?” Ôn Nguyễn Nhi lập tức thu tay, uất ức chạy đến tố cáo, “Chung Hi hại em không có trang sức để đeo! Cô ta cố ý nhắm vào em, em chỉ dạy cho cô ta một bài học mà thôi.
”
Lần này, cô ta phải nắm chặt gót chân Asin của Chung Hi.
Ôn Nguyễn Nhi vừa nói vừa nhìn Chung Hi đầy khiêu khích.
Vốn muốn nhìn thấy vẻ hoảng hốt lo sợ của Chung Hi nhưng cô ta không ngờ, Chung Hi lại nở một nụ cười điềm tĩnh.
Nụ cười đó giống như đang mỉa mai Ôn Nguyễn Nhi.
Cô ta chưa kịp phản ứng đã nghe giọng Bạc Lương Thần vang lên bên tai, “Cô trang điểm thành thế này còn muốn đeo trang sức?”
Một trong những lý do quan trọng mà anh yêu cầu Ôn Nguyễn Nhi rút lui khỏi showbiz sau khi kết hôn, chính là anh rất phản cảm với dáng vẻ trang điểm lộng lẫy của phụ nữ, nhất là giống như Ôn Nguyễn Nhi, hữu danh vô thực, không thể làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp được.
Điểm này, Chung Hi người từng có cuộc hôn nhân trong hai năm trên danh nghĩa với Bạc Lương Thần rất rõ ràng.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi vẫn không hiểu.
Chung Hi thản nhiên nhìn hai người họ, mặc dù có hơi khác với kế hoạch của cô những cũng không sao cả.
“Em muốn hợp với quần áo, đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau xuất hiện, em phải thật đẹp cùng anh…” Lí do thoái thác của Ôn Nguyễn Nhi đã đến bên miệng, lại bị cô ta nuốt ngược trở lại.
Bởi vì lúc này Bạc Lương Thần đang mặc một bộ vest màu xám rất phong cách, phối với một chiếc áo sơmi sọc, làm dịu đi khí thế lạnh lùng nghiêm túc thường ngày của anh rất nhiều.
Chiếc váy dạ hội rườm rà của Ôn Nguyễn Nhi lúc này không hề phù hợp với Bạc Lương Thần một chút nào.
“Còn có thời gian, đổi đi.
” Sự chú ý của Bạc Lương Thần không ở trên người cô ta, cũng không muốn dính líu vào, vì vậy xoay người rời đi.
“Lương Thần…”
Ôn Nguyễn Nhi thu hồi ánh mắt, nước mắt lưng tròng.
Một đến hai đi, Chung Hi đã làm những gì dường như cũng không còn quan trọng nữa.
Bởi vì cho dù cô ta có ăn mặc như thế nào đi nữa, thì Bạc Lương Thần cũng sẽ không nhìn cô ta thêm một lần.
“Các người cút hết ra ngoài cho tôi! Tôi muốn thay quần áo, trang điểm lại!” Ôn Nguyễn Nhi cắn chặt khóe môi, cô ta nhất định phải để Bạc Lương Thần chỉ nhìn thấy một mình cô ta.
Chung Hi bước ra ngoài cùng Anna.
Vừa đóng cửa lại, Anna liền cảnh cáo cô, “Tôi không quan tâm giữa cô có ân oán gì với Ôn Nguyễn Nhi, cũng không quan tâm sau lưng cô rốt cuộc có ai làm chỗ dựa, nhưng cô bây giờ là thực tập sinh của MON, là người dưới quyền tôi, cô ngoan ngoãn trở về Vân Thành cho tôi, đừng gây thêm phiền phức