Rốt cuộc ngươi làm sao giải được độc thạch tín cho tiểu hắc cẩu?
Sự kiên nhẫn của Tào Dĩnh còn kém hơn so với suy đoán của Triệu Nhan. Ngay khi bọn họ vừa ăn tối xong, Tào Dĩnh lập tức mở miệng hỏi Triệu Nhan.
- Cô đang nói chuyện với ta?
Triệu Nhan cố ý móc móc lỗ tai, giả bộ vẻ mặt cực kỳ không thể tin nổi hỏi. Trước đó hắn đối thoại với Tào Dĩnh, mỗi lần đều là hắn mở miệng hỏi cái gì, đối phương không thèm kiên nhẫn trả lời vài câu. Lần này là lần đầu tiên Tào Dĩnh chủ động nói chuyện với hắn, cho nên Triệu Nhan dĩ nhiên muốn bắt bẻ vài phần.
- Đúng!
Tuy rằng Tào Dĩnh biết Triệu Nhan cố ý, nhưng vẫn cố nén giận mở miệng nói, bởi vì nàng thật sự rất muốn biết, rốt cuộc làm sao Triệu Nhan có thể giải độc thạch tín. Nếu như có thể hiểu được vấn đề này, khẳng định có thể làm cho vị tổ phụ tự xưng là y thuật đệ nhất thiên hạ của nàng chấn động.
- Ha hả, muốn biết?
Triệu Nhan lại hỏi.
Tào Dĩnh gật đầu, trên mặt đã lộ ra vẻ nổi giận, nếu Triệu Nhan còn tiếp tục làm ra vẻ huyền bí như vậy nữa, nàng nhất định sẽ bạo nộ.
- Phương pháp cứu trị này hết sức phức tạp, không phải một hai câu có thể nói rõ được. Nếu cô muốn biết, tối nay đến phòng ta, ta sẽ nói tỉ mỉ cho cô một chút!
Triệu Nhan cười nói. Cả ngày Tào Dĩnh bày ra vẻ mặt khinh thường hắn, trong lòng Triệu Nhan cũng rất tức giận. Hiện tại hắn lại bắt được cơ hội này, dĩ nhiên là phải chơi đùa đối phương một phen.
Đáng tiếc Triệu Nhan đã quên, Tào Dĩnh vốn vô cùng chán ghét hắn, hơn nữa tính tình vô cùng cương liệt, sau khi nghe hắn nói vậy, lập tức làm cho Tào Dĩnh tức giận không kiềm chế được, đứng lên xoay người rời khỏi nhà ăn. Nàng thà rằng cả đời không biết phương pháp giải độc thạch tín, cũng không muốn nhìn khuôn mặt tươi cười ghê tởm của Triệu Nhan kia.
- Thật không biết đùa!
Nhìn Tào Dĩnh rời đi, Triệu Nhan bất đắc dĩ day day mũi nói thầm:
- Tư tưởng của thiếu nữ Đại Tống thật không tốt, chỉ bảo nàng vào phòng thảo luận y thuật, cũng không biết nàng nghĩ thế nào?
Đến tối, sau khi Tiểu Đậu Nha hầu hạ Triệu Nhan rửa mặt nghỉ ngơi, trở về phòng mình chơi đùa với tiểu hắc cẩu. Triệu Nhan không thích nuôi chó, nhưng lại rất thích ăn thịt chó, cho nên hắn giao nhiệm vụ nuôi chó cho Tiểu Đậu Nha. Dù sao cô bé này thích động vật nhỏ, có thêm bạn để chơi cũng là chuyện tốt.
Ngay lúc Tiểu Đậu Nha đang thảo luận với tiểu hắc cẩu nên đặt tên gì cho nó, chợt nghe có người thấp giọng gọi nàng:
- Tiểu Đậu Nha! Tiểu Đậu Nha!
Hơn nữa thanh âm này rất giống với tỷ muội tốt Mịch Tuyết của mình.
Lập tức Tiểu Đậu Nha buông tiểu hắc cẩu ra, đi qua mở cửa sổ. Kết quả, quả nhiên là Mịch Tuyết, điều này làm cho nàng sửng sốt hỏi:
- Mịch Tuyết, sao ngươi lại tới đây?
- Tiếu Đậu Nha, có phải quận vương đã ngủ rồi không?
Mịch Tuyết thấp giọng hỏi.
- Ừ!
Tiểu Đậu Nha gật đầu.
- Mau đi theo ta, vương phi có việc muốn hỏi ngươi!
Mịch Tuyết đưa tay từ ngoài cửa sổ kéo Tiểu Đậu Nha bước đi, mà Tiểu Đậu Nha tuy rằng lấy làm lạ nhưng cũng không có phản kháng, nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ, thoạt nhìn cực kỳ dễ dàng. Nếu Triệu Nhan thấy cảnh này, nhất định sẽ chấn động, bởi vì hắn chắc chắn không ngờ được, Tiểu Đậu Nha bình thường nhát gan lại có thân thủ mạnh mẽ như vậy.
Phòng của Tào Dĩnh cách phòng của Triệu Nhan cũng không xa, giữa phòng của hai người có một hành lang nối liền. Khi Tiểu Đậu Nha bước vào phòng, Tào Dĩnh ngồi trên ghế, khi nhìn thấy Tiểu Đậu Nha, Tào Dĩnh lộ ra nụ cười nói:
- Tiểu Đậu Nha, mấy ngày nay thế nào, Triệu Nhan có làm khó ngươi không?
Cứ vài ngày Tào Dĩnh lại gọi Tiểu Đậu Nha đến hỏi tình hình của Triệu Nhan, bởi vậy Tiểu Đậu Nha cũng không bất ngờ, lập tức mở miệng đáp:
- Tứ tỷ yên tâm, quận vương cũng không làm khó ta, hơn nữa...
Lúc nói tới đây, Tiểu Đậu Nha dường như có chút khó xử. Chỉ thấy nàng cắn môi dưới, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
- Hơn nữa ta cảm thấy quận vương cũng không giống như người ta đồn thổi, mấy ngày nay quận vương đối với ta rất tốt, không kiêu ngạo phách lối chút nào. Thậm chí ngay cả lần trước khi ta giội nước rửa mặt vào người hắn, quận vương cũng không so đo chút nào.
- Đó đều là biểu hiện giả dối. Hiện tại ta có thể giám thị hắn, toàn bộ đều không có người của Triệu Nhan, cho nên hắn mới dùng loại thủ đoạn này lôi kéo các ngươi, thậm chí cho các ngươi một chút ân huệ nhỏ. Nhưng chỉ cần hắn có cơ hội, liền sẽ lập tức trở mặt, biến thành bộ dáng lúc trước, đến lúc đó các ngươi sẽ nếm mùi đau khổ đấy!
Tào Dĩnh căn bản không tin Triệu Nhan bỗng nhiên lại thay đổi tâm tính. Theo nàng, hết thảy những việc Triệu Nhan làm đều có dụng tâm kín đáo.
- Không phải là ân huệ nhỏ đâu, hôm nay quận vương còn tặng xà phòng thơm hắn đang dùng cho ta. Xà phòng thơm này thật sự dùng rất tốt, còn mạnh hơn nhiều so với đậu tắm của tỷ, dùng xong cả người thơm phức, rất sẽ ngửi!
Trong suy nghĩ của Tiểu Đậu Nha, xà phòng thơm quý trọng như vậy làm sao có thể là ân huệ nhỏ được?
- Xà phòng thơm? Xà phòng thơm gì?
Tào Dĩnh nghe đến đó lấy làm lạ hỏi. Một tháng nay số lần nàng đến chỗ Triệu Nhan có thể đếm trên đầu ngón tay, dĩ nhiên chưa thấy Triệu Nhan dùng xà phòng thơm bao giờ.
- Đúng, chính là vật này!
Tiểu Đậu Nha nói xong, lấy hộp xà phòng thơm từ trong lồng ngực ra, sau đó đưa cho Tào Dĩnh nói. Nha đầu này lo lắng người khác dùng xà phòng thơm của nàng, cho nên suốt ngày đều mang trên người.
Tào Dĩnh cũng không sơ ý như Tiểu Đậu Nha, hơn nữa kiến thức của nàng càng không phải Tiểu Đậu Nha có thể so sánh được. Khi Tiểu Đậu Nha đưa xà phòng thơm đến trước mặt nàng, thứ Tào Dĩnh chú ý đầu tiên không phải là xà phòng thơm, mà là hộp đựng xà phòng thơm.
Hộp xà phòng thơm là do Triệu Nhan xuyên qua mang đến, là một cái hộp nhựa mờ. Khi Tào Dĩnh cầm nó trong tay, phát hiện hộp này không phải vàng hay ngọc, hơn nữa chất liệu vừa cứng rắn lại vừa mềm mại, có chút tương tự như xương sụn của một số loại động vật, nhưng cũng có chút bất đồng. Điều này làm cho Tào Dĩnh rất kinh ngạc. Nàng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thấy loại chất liệu như cái hộp này.
- Tiểu Đậu Nha, cái hộp này làm bằng thứ gì, cũng là Triệu Nhan tặng cho ngươi sao?
Sắc mặt Tào Dĩnh nghiêm túc lại hỏi.
- Đúng vậy, cái hộp này đi cùng với xà phòng thơm, làm bằng
cái gì ta cũng không biết, dù sao chỉ là hộp đựng xà phòng thơm. Tuy nhiên cái hộp này thoạt nhìn rất mỏng, nhưng rất rắn chắc. Xế chiều hôm nay ta không cẩn thận làm rơi xuống đất, không ngờ lại không sao cả.
Tiểu Đậu Nha mở to mắt đáp lại, đầu óc nàng trước nay đều không để ý quá mức đến các vấn đề sâu xa.
Tào Dĩnh và Tiểu Đậu Nha cùng nhau lớn lên, biết nha đầu sơ ý này căn bản sẽ không chú ý đến những chi tiết này, lập tức cũng không hỏi chuyện cái hộp nữa, cầm lấy xà phòng thơm hỏi:
- Xà phòng thơm này dùng thế nào, thật sự dễ dùng hơn cả đậu tắm sao?
- Ừ, tuyệt đối dùng tốt hơn đậu tắm!
Tiểu Đậu Nha nói xong, bảo Mịch Tuyết lấy cho mình một chậu nước tới, sau đó bắt tay vào dạy Tào Dĩnh dùng xà phòng thơm. Kỳ thật cũng không có gì để dạy, chỉ là Tiểu Đậu Nha muốn rửa lại lần nữa, bởi vì nàng rất thích mùi hương lưu lại sau khi dùng xà phòng thơm tắm.
Tào Dĩnh rửa tay lau tay sạch sẽ, sau đó nhẹ nhàng ngửi hai tay mình, quả nhiên phát hiện thơm phức. Hơn nữa trên tay cực kỳ sạch sẽ, thậm chí ngay cả mực nước dính vào tay khi ký sổ hôm nay cũng được rửa sạch, da tay càng trơn nhẵn, cảm giác cực kỳ thoải mái.
- Tứ Tỷ Nhi, nước xà phòng thơm này lưu lại cũng rất có ích. Hôm nay quận vương chính là dùng nước rửa mặt của ta cứu mạng tiểu hắc cẩu đấy.
Lúc này Tiểu Đậu Nha vừa ngửi mùi hương trên tay mình, vừa khoe công dụng của xà phòng thơm.
- Cái gì, không ngờ xà phòng thơm này có thể giải được độc thạch tín?
Tào Dĩnh nghe đến đó lại chấn động. Tối nay nàng gọi Tiểu Đậu Nha tới, kỳ thật chủ yếu là muốn hỏi một chút làm sao Triệu Nhan cứu được tiểu hắc cẩu kia, không ngờ lại đơn giản như vậy, xà phòng thơm này có thể giải độc.
Nghĩ đến đây, Tào Dĩnh lại cầm xà phòng thơm lên cẩn thận quan sát, nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu nói:
- Không đúng, xà phòng thơm này mặc dù có chút mùi, nhưng cũng không có vị thuốc đông y, vật như vậy làm sao có thể giải được độc thạch tín? Tiểu Đậu Nha, ngươi kể lại chuyện Triệu Nhan cứu tiểu hắc cẩu hôm nay cho ta nghe một chút!
- Ưm!
Tiểu Đậu Nha vô cùng nghe lời dạ một tiếng, sau đó đem chuyện Triệu Nhan cứu trị tiểu hắc cẩu hôm nay tỉ mỉ kể lại một lần. Tuy nhiên trong lời nói của nàng vẫn tin chắc như cũ, tiểu hắc cẩu có thể sống lại, tất cả đều dựa vào nước rửa mặt của nàng giải độc. Sau khi tiểu hắc cẩu tỉnh lại, thân thiết với nàng nhất, chó hiểu tính người, đây là tiểu hắc cẩu đang báo đáp ân cứu mạng của mình.
Đối với Tiểu Đậu Nha khờ dại, Tào Dĩnh chỉ thản nhiên cười. Nàng đã biết biện pháp Triệu Nhan dùng là gì rồi, cùng một đạo lý như sau khi trúng độc thì ép phun ra, chỉ là bình thường phun độc ra đều tiến hành khi người ta tỉnh táo, hơn nữa động vật rất khó ép phun ra, mà tiểu hắc cẩu lại trúng độc thời gian dài, lúc ấy đã nửa hôn mê, cho nên Tào Dĩnh mới cho rằng nó chết chắc rồi. Nhưng không ngờ Triệu Nhan lại dùng một cái ống cắm vào dạ dày con chó, sau đó dùng cái gì đó mình không biết bơm xà phòng thơm vào rồi lại hút ra, cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần, chất độc trong dạ dày được rửa sạch, tiểu hắc cẩu tự nhiên cũng không sao.
Tuy nhiên ngay sau đó Tào Dĩnh lại sửng sốt. Theo nàng, Triệu Nhan chẳng qua chỉ là một tên hoàn khố ăn chơi trác táng, người như hắn làm sao lại biết y thuật tinh diệu như vậy? Điều này hiển nhiên có chút không hợp với lẽ thường. Nhưng chuyện này lại thực sự đã xảy ra, làm cho Tào Dĩnh có một loại cảm giác rất vớ vẩn, thậm chí nàng còn cảm thấy bản thân hình như không nhìn thấu được Triệu Nhan.
Tiểu Đậu Nha thấy Tào Dĩnh xuất thần cầm xà phòng thơm của mình, điều này làm cho nàng không khỏi có chút bận tâm, sợ Tào Dĩnh sẽ lấy mất xà phòng thơm của nàng. Vì thế nàng lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói:
- Tý tỷ nhi, khối xà phòng thơm này là quận vương ban cho ta. Nếu người muốn thì bảo quận vương đưa cho người một khối, dù sao quận vương cũng biết làm, muốn bao nhiêu cũng được.
- Hả? Triệu Nhan nói hắn biết làm loại xà phòng thơm này?
Tào Dĩnh nghe đến đó, lập tức tỉnh táo lại từ trong trầm tư hỏi.
- Đúng vậy, chính miệng quận vương nói với ta, hơn nữa quận vương còn đáp ứng sau này sẽ tặng cho ta một ít, để cho ta vĩnh viễn có xà phòng thơm dùng!
Tiểu Đậu Nha vui mừng nói. Nàng là tiểu nha đầu rất dễ thỏa mãn, một phần thức ăn ngon, một khối xà phòng thơm cũng đủ cho nàng cao hứng rất nhiều ngày.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Tiểu Đậu Nha, Tào Dĩnh lại lâm vào trầm tư. Qua một hồi lâu, nàng mới thì thào lẩm bẩm:
- Một tên hoàn khố không học vấn không nghề nghiệp, làm sao có thể lập tức biết được nhiều thứ như vậy? Triệu Nhan vốn chính là người như vậy sao?