Mặc dù Hoàng Ngũ Đức nói là một tin tốt và một tin xấu nhưng vẻ mặt của ông ta lại vô cùng vui sướng, giống như không hề để tâm tới ảnh hưởng của tin xấu. Điều này khiến cho Triệu Nhan cũng cảm thấy tò mò, vừa đi vào tẩm cung vừa hỏi:
- Lão Hoàng ông cũng biết thừa nước đục thả câu đấy, mau nói xem phía Liêu Quốc có tin gì!
Người có địa vị thấp hơn Hoàng Ngũ Đức đều gọi ông ta là “Hoàng công” để thể hiện sự tôn trọng đối với nhân vật đầu sỏ Hoàng Ngũ Đức này. Nhưng bất kể ở bên ngoài Hoàng Ngũ Đức oai phong như thế nào thì ông ta cũng chỉ là gia nô của hoàng gia. Triệu Thự và Triệu Húc đều gọi thẳng tên, nhưng Triệu Nhan cảm thấy Hoàng Ngũ Đức cũng đã sắp năm mươi, hắn cũng không thể mặt dày mà gọi thẳng tên của đối phương, cho nên gọi theo cách gọi của đời sau là “lão Hoàng”. Đối với việc này, tuy rằng bên ngoài Hoàng Ngũ Đức không nói nhưng lại thường tỏ ra thân cận đặc biệt với Triệu Nhan. Bởi vì ông ta cảm thấy được sự tôn trọng từ Triệu Nhan.
- Ha ha, Quận vương quả là thủ đoạn thần kỳ. Vốn dĩ trước đây lão nô còn nghi ngờ liệu rằng phương pháp giết người cách xa ngàn dặm đó có hữu hiệu hay không, nhưng hôm nay khi tin tức ở Liêu Quốc vừa truyền đến, Trương Nhân Tiên trong lúc bái kiến hoàng đế Liêu Quốc thì chợt phát điên, nhìn thấy cái gì cũng sợ hãi, hơn nữa còn nói xằng bậy, cuối cùng đến mức cứ gặp ai là cắn. Nghe nói đến cả phụ thân của gã là Tể tướng Bắc phủ, Trương Hiếu Kiệt cũng suýt nữa thì bị cắn. Toàn bộ Trương phủ đều vô cùng hỗn loạn!
Hoàng Ngũ Đức vẻ mặt hưng phấn nói, đồng thời cũng nhìn về phía Triệu Nhan với một chút kính sợ. Đối với Hoàng Ngũ Đức, thủ đoạn này không khác gì pháp thuật của thần tiên trong truyền thuyết.
- Tốt lắm. Vậy tin xấu thì sao?
Triệu Nhan cũng không cảm thấy bất ngờ với tin này. Người bị trúng độc chó dại sẽ bị ức chế thần kinh nên khi phát bệnh thường phát điên, cắn người, và xuất hiện những tình huống không thể khống chế được. Hơn nữa, vì thể trạng mỗi người một khác nên biểu hiện cũng không giống nhau. Cho nên, người bị dại có biểu hiện như thế nào cũng là chuyện bình thường.
- Tin thứ hai thật ra cũng không tính là tin xấu. Chỉ có điều không giống với dự đoán của Quận vương. Đó là Trương Nhân Tiên thực ra vẫn chưa chết!
Hoàng Ngũ Đức vẫn cười nói. Dường như đối với ông ta thì Trương Nhân Tiên chưa chết cũng là một chuyện đáng mừng.
- Cái gì? Chuyện này… không thể thế được!
Triệu Nhan nghe xong vô cùng chấn động, bước chân cũng ngừng lại. Người bị mắc bệnh dại đều tử vong 100%, làm sao còn có thể có người sống sót?
- Ha ha, Quận vương đừng vội, để lão nô nói hết đã.
Đối lại với vẻ mặt khiếp sợ của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức lại âm hiểm nói:
- Tuy rằng Trương Nhân Tiên không chết nhưng cũng không khác gì người đã chết. Nhắc đến cũng bởi vận khí của hắn ta tốt. Khi hắn ta phát bệnh đến ngày thứ tư thì gặp được thần y của Liêu Quốc là Trực Lỗ Cổ trở về. Sau khi được chữa trị, tính mạng của Trương Nhân Tiên đã được giữ lại, nhưng miệng không nói được, tay chân vô lực, thỉnh thoảng còn giãy dụa điên cuồng, ngày ngày chỉ có thể nằm trên giường cho người chăm sóc, có thể nói là sống không bằng chết!
- Trực Lỗ Cổ? Trên đời này còn có người như vậy sao?
Triệu Nhan nghe đến đây vẻ mặt tỏ ra không thể tin nổi. Vừa rồi hắn còn cho rằng vì một lý do không xác định nào đó mà Trương Nhân Tiên vẫn còn sống, nhưng không ngờ lại là được người khác cứu mạng. Tình huống này quá ngược đời rồi. Phải biết rằng, ở hậu thế, người bị chó dại cắn cũng tử vong một trăm phần trăm, nhưng một ngàn năm trước lại có người cứu được tính mạng của người đã phát bệnh. Tuy rằng để lại di chứng rất lớn, nhưng ít ra người bệnh vẫn sống.
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức lập tức lên tiếng giải thích:
- Quận vương không cần kinh ngạc. Vị Trực Lỗ Cổ đó cũng không phải người thường. Chưa nói tới danh hiệu đệ nhất thần y của Liêu Quốc, địa vị của ông ta ở Liêu Quốc cũng tương đương với lão thần tiên Tào gia ở Đại Tống chúng ta. Hơn nữa, Trực Lỗ Cổ và Tào lão thần tiên tương giao tâm đầu ý hợp, y thuật của hai người cũng ngang nhau. Trong đó, thuật châm cứu của Trực Lỗ Cổ là đệ nhất thiên hạ, nghe nói chỉ cần người vẫn chưa chết gặp được ông ta thì ông ta có thể dùng một cân ngân châm mà cứu sống người đó. Trương Nhân Tiên cũng may mắn, vốn dĩ Trực Lỗ Cổ bình thường luôn vân du tứ hải, cũng giống như Tào lão thần tiên, rất khó tìm. Nhưng không ngờ lần này lại trở về đúng lúc, cứu mạng của hắn ta.
- Trực Lỗ Cổ? Trực Lỗ Cổ?
Triệu Nhan có cảm giác như đã nghe đến cái tên này khi ở hậu thế. Ngoài ra, lúc trước ở hậu thế hắn cũng đã từng nghe nói có một số Trung y có thể chữa bệnh chó dại cắn. Lúc đó hắn chỉ cho rằng là lời đồn vô căn cứ, nhưng bây giờ xem ra, trung y kế thừa lịch sử mấy ngàn năm thật sự đã có những phương pháp chữa trị hiệu quả đặc thù đối với một số bệnh nan y.
- Đúng rồi!
Triệu Nhan bỗng nhiên vỗ trán. Cuối cùng hắn đã nhớ ra mình nghe cái tên Trực Lỗ Cổ này ở đâu.
- Lão Hoàng, có phải Trực Lỗ Cổ này có hai bộ sách về y học là “Mạnh quyết” và “Châm cứu thư” không. Hơn nữa, ông ấy không những tinh thông châm cứu mà phương pháp xem bệnh cũng tài tình. Nghe nói, người này dù cưỡi ngựa đi qua một người cũng có thể biết được bệnh của người đó?
Triệu Nhan trước kia khi đi học đại học thường cùng người bạn gái học y lên giảng đường. Hắn nhớ rõ trong đó có một lần học lịch sử ngành y, thầy giảng đến cống hiến của người dân tộc thiểu số cho Trung y, trong đó cũng đặc biệt nhắc tới cái tên Trực Lỗ Cổ này. Nếu Triệu Nhan nhớ không lầm thì hình như ông ta là người nước Liêu, hơn nữa còn nhớ tên hai quyển sách đó, đáng tiếc là sau đó đã bị thất truyền.
- Ha ha, không ngờ Quận vương cũng nghe đến đại danh của Trực Lỗ Cổ. Tuy nhiên Quận vương chỉ mới nói đến đời thứ nhất của Trực Lỗ Cổ. Ông ta là người dân tộc Thổ Dục Hồn, gia tộc
nhiều đời làm nghề y, sau đó nước Liêu công phá dân tộc Thổ Dục Hồn, kết quả Trực Lỗ Cổ bị đưa về nước Liêu từ khi còn rất nhỏ. Điều kỳ lạ là, mặc dù không được kế thừa từ gia tộc, nhưng từ nhỏ Trực Lỗ Cổ đã thích học y, mười mấy tuổi đã có kiến thức y thuật đáng kinh ngạc, vô cùng am hiểu về châm cứu và bắt mạch. Vì thế mới viết hai cuốn sách là “Mạch quyết” và “Châm cứu thư”.
Nói tới đây, Hoàng Ngũ Đức dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Trực Lỗ Cổ đời thứ nhất là một kỳ nhân, chẳng những y thuật thần thông mà còn tinh thông về dưỡng sinh. Ông ta sống đến chín mươi tuổi mới qua đời. Điều kỳ lạ hơn là, hơn tám mươi tuổi ông ta mới thành hôn, một năm sau đó thì sinh con, cũng chính là Trực Lỗ Cổ bây giờ, năm nay cũng đã bảy mươi tuổi rồi. Trực Lỗ Cổ là tên mà cũng là danh hiệu của họ. Nghe nói, sau này Trực Lỗ Cổ có truyền nhân thì cũng sẽ được gọi là Trực Lỗ Cổ.
Triệu Nhan nghe tới đây không nhịn được mà cảm thán sự may mắn của Trương Nhân Tiên, không ngờ hắn ta có thể gặp được một thần y như vậy. Tuy rằng, ở trong lịch sử Trung y, Trực Lỗ Cổ không nổi tiếng bằng Trương Trọng Cảnh hay Tôn Tư Mạc nhưng cũng không có nghĩa là y thuật của người này kém hơn họ, mà chủ yếu bởi ông ta không phải người Hán, lại sống tại nước Liêu nên mới không được sử sách của người Hán thừa nhận. Mặc dù là vậy, nhưng tên tuổi của ông ta vẫn được lưu truyền, từ đó có thể biết được y thuật của ông ta vô cùng giỏi.
- Đúng rồi, Trực Lỗ Cổ đó cứu được mạng của Trương Nhân Tiên vậy ông ta có nhìn ra được vì sau hắn ta bị bệnh không?
Triệu Nhan bỗng nghĩ đến một vấn đề, lập tức lo lắng hỏi.
Nghe câu hỏi của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức khẽ nhíu mày đáp:
- Khởi bẩm Quận vương, theo nội ứng của chúng ta ở trong phủ của Trương Hiếu Kiệt, lúc trước các đại phu nước Liêu xem bệnh cho Trương Nhân Tiên cũng không thống nhất, có người nói là bị rối loạn thần kinh, có người lại nói là bị biết giảo bệnh, cũng có người nói Trương Nhân Tiên trúng tà, thậm chí phụ thân của Trương Nhân Tiên còn mời cao tăng đến làm phép, nhưng tiếc là không có hiệu quả.
Hoàng Ngũ Đức lại dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Cuối cùng mãi đến khi vị thần y Trực Lỗ Cổ này đến mới khẳng định rằng Trương Nhân Tiên bị rối loạn thần kinh rất nặng, cho dù ông ta đích thân ra tay cũng chỉ có thể giữ được tính mạng của Trương Nhân Tiên nhưng sẽ làm cho hắn ta nằm liệt giường, chẳng những không nói được mà còn thường xuyên bị phát điên. Tình trạng này quả thực còn thảm hơn là chết.
Khi Hoàng Ngũ Đức nói xong những lời này, trên mặt ông ta tràn đầy vẻ vui sướng. Nhưng ông ta không phát hiện ra khi Triệu Nhan nghe được cái tên “biết giảo bệnh” thì vẻ mặt liền trở nên cứng đờ. Bởi vì biết giảo bệnh chính là cách gọi bệnh chó dại cắn ở thời cổ.
Thật ra, Triệu Nhan cũng không lo đại phu nước Liêu nhận ra Trương Nhân Tiên bị chó dại cắn. Thứ nhất, ở thời cổ đại, những người bị chó dại cắn rất ít, căn bản khó nắm rõ được nguyên lý phát bệnh. Thứ hai, bệnh chó dại không phải chỉ khi bị chó điên cắn mới phát bệnh mà cũng có thể do bị nhiễm virut từ vết thương của động vật hoang dã, thậm chí là ăn thịt những con vật đó cũng có thể phát bệnh. Hơn nữa, người cổ đại thường hiểu sai về thời gian ủ bệnh của loại bệnh này, thậm chí nhiều người ở hậu thế cũng cho rằng bệnh dại có thể ẩn sâu rất nhiều năm, cho nên dù có xác định là Trương Nhân Tiên bị dại thì cũng không thể nghi ngờ Đại Tống.
Tuy nhiên phía trên chỉ là suy nghĩ trước kia của Triệu Nhan, hắn tuyệt đối không ngờ Liêu Quốc vẫn còn thần y như Trực Lỗ Cổ, thậm chí có thể bảo vệ tính mạng người bệnh sau khi bệnh dại phát tác, đây cũng cho thấy đối phương đã biết bệnh của Trương Nhân Tiên chính là bệnh chó dại, nếu không không thể dùng thuốc bảo vệ được tính mạng của Trương Nhân Tiên.
Nhưng theo tin tức của Hoàng Ngũ Đức thì Trực Lỗ Cổ lại khẳng định Trương Nhân Tiên bị điên loạn. Điều này rất kỳ lạ bởi đến những đại phu bình thường của nước Liêu đều có thể nhìn ra Trương Nhân Tiên bị chó dại cắn, Trực Lỗ Cổ vốn rất tinh thông bắt bệnh, tuyệt đối không thể không nhận ra. Nhưng tại sao ông ta lại giấu tình trạng thật của Trương Nhân Tiên mà nói hắn ta bị điên?
“Chẳng lẽ đây là âm mưu của Liêu Quốc, thật ra Trực Lỗ Cổ đã nhìn ra nguyên nhân bệnh của Trương Nhân Tiên, sau đó âm thầm bẩm báo lên cấp cao của Liêu Quốc?”
Triệu Nhan thấp giọng tự nói. Nhưng hắn lập tức tự loại bỏ suy nghĩ này. Với thái độ kiêu ngạo của Liêu Quốc đối với Đại Tống, nếu biết Trương Nhân Tiên bị hại thì nhất định sẽ yêu cầu Đại Tống bồi thường, tuyệt đối không dùng âm mưu gì cả. Bởi vì thực lực của họ mạnh hơn Đại Tống, căn bản không cần dùng tới âm mưu.
Nếu không phải âm mưu thì nhất định là Trực Lỗ Cổ tự che giấu nguyên nhân bệnh của Trương Nhân Tiên, nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy, và ông ta có ý đồ gì? Nhất thời, Triệu Nhan không thể đoán được suy nghĩ của Trực Lỗ Cổ, đồng thời cũng cảm thấy tò mò về con người này.