- Nhan nhi, Quân Khí Giám đã chỉnh hợp xong, bố trí một người giám một người thừa. Toàn bộ bên dưới Quân Khí Giám chia thành xưởng cung nỏ, xưởng quân giáp, xưởng binh khí, và vũ khí hỏa dược cũng lập thành một xưởng theo ý của con, do tiểu tử của Tào gia đảm nhiệm làm Hỏa dược lệnh. Chỉ có điều, xưởng hỏa dược này chỉ sản xuất mỗi lựu đạn thì có vẻ hơi ít. Nhan nhi, sau này con phải quan tâm đến họ nhiều một chút.
Rốt cuộc hôm nay Triệu Thự đã nói đến chính sự với Triệu Nhan, đó là nói về chuyện thành lập Quân Khí Giám với Triệu Nhan. Hắn cũng có thể đảm nhiệm chức vụ cố vấn của Quân Khí Giám rồi.
- Ha ha, vừa hay nhi thần cũng đã thiết kế được một loại vũ khí mới, cần dùng đến một số thợ thủ công đặc thù, không biết khi nào thì nhi thần có thể gặp được quan viên Quân Khí Giám?
Triệu Nhan cũng cười nói. Đối với Quân Khí Giám hắn đã không còn ác cảm như trước nữa. Dù sao hắn cũng chỉ là cố vấn, tuy rằng có thể sử dụng nhân sự và vật liệu trong Quân Khí Giám nhưng thực quyền vẫn ở trong tay Quân Khí Giám và Quân Khí Thừa. Cho nên, dù hắn có làm việc xuất sắc thế nào cũng sẽ không khiến cho Triệu Húc nghi ngờ. Triệu Nhan vẫn khá xem trọng vị đại ca này của mình.
- Chuyện này đơn giản, Quân Khí Giám mới nhậm chức là một nhân tài hết sức xuất sắc, mặc dù mới hơn ba mươi tuổi nhưng đã làm quan rất nhiều năm, hơn nữa cũng rất có thành tích. Người này từng chủ trì xây dựng ruộng có bờ bao ở phía nam Vu Hồ, năm ngoái đã đỗ tiến sĩ. Vi phụ thấy y tuổi trẻ tài cao, là một nhân tài có thể bồi dưỡng cho nên giữ lại kinh thành, vừa hay đúng lúc tổ chức lại Quân Khí Giám, chọn người này là thích hợp nhất!
Khi Triệu Thự nhắc tới Quân Khí Giám mà mình đích thân chọn, miệng không ngớt lời khen ngợi, xem ra ông rất vừa lòng với người này.
- Phụ thân, người nói tới Thẩm Quát, Thẩm Tồn Trung?
Triệu Húc nghe đến đó cũng mỉm cười lên tiếng. Lúc trước Triệu Húc cũng không biết người mới nhậm chức Quân Khí Giám là ai, nhưng khi nghe đến xây ruộng có bờ bao thì lập tức nghĩ đến tên người này.
- Thẩm… Thẩm Quát?
Triệu Nhan nghe được cái tên này cũng tỏ ra sợ hãi. Không ngờ thế giới lại nhỏ bé như vậy. Vừa gặp mấy người Tô Thức, bây giờ lại gặp được nhà khoa học toàn năng thời cổ đại Thẩm Quát. Tương truyền, người này tinh thông rất nhiều ngành học như thiên văn, toán học, vật lý, hóa học, địa chất, không khí, địa lý, y học, nông học, hơn nữa còn là một công trình sư và nhà ngoại giao ưu tú. Trong lịch sử nhân loại, có thể so sánh với Thẩm Quát e rằng cũng chỉ có nhân vật đa tài đa nghệ Leonardo da Vinci trong lịch sử phương Tây.
- Chính là người này. Thời gian trước, Thẩm Quát mới nhậm chức. Người này đúng là một nhân tài, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xử lý gọn gàng chuyện của Quân Khí Giám. Quân Khí Giám có người này quản lý cũng chịu đủ thiệt thòi, nhưng như vậy mới có thể xong sớm được!
Triệu Thự cũng cười cười trả lời Triệu Húc, nhưng ông không nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Triệu Nhan.
- Phụ thân, Thẩm Quát này có thể khiến cho người và đại ca khen ngợi như thế, nhi thần cũng cảm thấy vô cùng tò mò, rất muốn được gặp đối phương ngay.
Triệu Nhan cũng lập tức phản ứng lại, cất giọng nói.
Theo chủ trương giáo dục của đời sau, đề xướng cái gì mà hình mẫu nhân tài toàn năng, cho nên Triệu Nhan cũng toán lý hóa đầy mình. Chỉ tiếc là ở thời Đại Tống này có rất ít người hiểu được tầm quan trọng của những kiến thức đó. Thậm chí Triệu Nhan muốn tìm người để thảo luận những kiến thức này cũng không có. Đương nhiên là Thẩm Quát này thì khác, thậm chí nếu nói không khoa trương thì Thẩm Quát mới chính là tri kỷ thật sự của Triệu Nhan. Đương nhiên, trái lại, cũng chỉ có Triệu Nhan mới biết được sự vĩ đại của Thẩm Quát.
- Được thôi. Giờ này Thẩm Quát nhất định vẫn còn ở Quân Khí Giám. Vi phụ sẽ gọi y tới đây!
Triệu Thự nhìn thấy Triệu Nhan tích cực như vậy, trong lòng hết sức vui vẻ. Lúc trước, ông còn lo đứa con này của mình sẽ lười nhác không biết phấn đấu, nhưng bây giờ thì đã nhẹ lòng rồi.
- Không cần đâu phụ thân. Nhi thần cũng là cố vấn của Quân Khí Giám nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng tới Quân Khí Giám, thật sự không được hay cho lắm. Cho nên, hay là người đưa nhi thần đến thăm Quân Khí Giám, thứ nhất là để xem qua tình hình, thứ hai là để gặp mặt Thẩm Quát, thảo luận chút về chuyện cải tiến quân khí.
Triệu Nhan chủ động nói. Quả thực là hắn đang nghiên cứu một loại vũ khí mới, chỉ tiếc là thợ thủ công không hiểu cho nên vẫn chưa đạt được yêu cầu của hắn khiến cho loại vũ khí này vẫn chỉ là ở trong tưởng tượng. Nhân cơ hội này đi gặp Thẩm Quát, hắn phải nói chuyện mình đang cần thợ thủ công.
- Được được được! Nếu đã như vậy thì hãy để Ngũ Đức dẫn con đi. Quân Khí Giám là nơi quan trọng, khắp nơi trong Hoàng thành đều phái rất nhiều người, để ông ấy dẫn con đi là thích hợp nhất.
Triệu Húc thấy Triệu Nhan quan tâm đến Quân Khí Giám như vậy cũng hết sức vui mừng nói.
Hoàng Ngũ Đức nghe vậy cũng lập tức lĩnh mệnh, cùng Triệu Nhan ra khỏi tẩm cung, sau đó vừa ngồi trên xe ngựa vừa nói. Từ miệng của ông ta, Triệu Nhan biết được, sau khi Quân Khí Giám thống nhất Cung nỏ viện và Nam Bắc xưởng, cơ cấu đã trở nên lớn hơn, chỉ riêng thợ thủ công đã tới mười hai nghìn người. Hơn nữa, còn có một số quan viên, tạp dịch… nhân số càng trở nên đông hơn.
Bởi vì Quân Khí Giám là do Cung nỏ viện và Nam Bắc xưởng hợp làm một, lại tách hỏa dược vũ khí ra cho nên bây giờ cũng chủ yếu chia thành bốn khu vực lớn. Trong đó, Cung nỏ viện trở thành xưởng cung nỏ, Nam xưởng trở thành xưởng quân giáp, Bắc xưởng trở thành xưởng quân khí, còn xưởng hỏa dược trước kia vẫn thuộc Cung nỏ viện, nhân số chỉ có mấy trăm nên căn bản không đủ tư cách làm một xưởng độc lập. Nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Triệu Nhan, xưởng này đã được tách ra, địa điểm vẫn ở chỗ cũ tại ngoại thành, quy mô
thì lớn hơn một chút, hiện giờ chủ yếu sản xuất lựu đạn và ưu tiên cung ứng cho Tây quân đang giằng co với Tây Hạ.
Ngoài ra, Hoàng Ngũ Đức còn giới thiệu với Triệu Nhan một chút về kết cấu nội bộ của tứ đại công xưởng của Quân Khí Giám. Kết quả, Triệu Nhan biết được, ngoài xưởng cung nỏ còn có hơn trăm công xưởng nữa, hơn nữa, mỗi công xưởng đều phân công rất nhỏ, phối hợp chặt chẽ với nhau, vô cùng đáng kinh ngạc. Theo hắn, toàn bộ Quân Khí Giám chính là một công xưởng khổng lồ được phân công tỉ mỉ, liên tục không ngừng cung cấp nhiều loại vũ khí trang bị cho Đại Tống. Muốn quản lý được một công xưởng khổng lồ và phức tạp như vậy nhất định cần một người có tài quản lý. Dù sao thì Triệu Nhan cũng tự cảm thấy bản thân không có khả năng này. Nếu không, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ cũng đã không giao cho Tào Dĩnh.
Cung nỏ luôn luôn là vũ khí sắc bén nhất của quân đội Đại Tống, cũng chính là vũ khí hữu hiệu nhất để khắc chế Tây Hạ và Liêu Quốc. Cho nên, Quân Khí Giám vô cùng coi trọng xưởng cung nỏ. Trụ sở của Quân Khí Giám cũng ở cùng chỗ với xưởng cung nỏ, đặt giữa phố Dũng Lộ và cửa Nam, phía đông là chùa Thái Bình Hưng Quốc, phía tây là miếu Ngô Khởi. Một bên là Phật pháp vô lượng, một bên là cánh đồng đầy xác người, Quân Khí Giám đặt ở giữa, nói tới cũng cảm thấy có chút thú vị.
Xe ngựa của Triệu Nhan đi vào Quân Khí Giám, phát hiện ra nơi này có diện tích khá lớn, bên ngoài có tường bao vững chãi, nhìn vô cùng chắc chắn. Tuy chưa nhìn thấy bên trong, nhưng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nện sắt và tiếng kêu của các thợ thủ công. Căn bản không cần đi vào cũng có thể tưởng tượng ra cảnh náo nhiệt ở bên trong. Nhưng Hoàng Ngũ Đức nói cho Triệu Nhan biết, bên trong chỉ là xưởng cung nỏ, Quân Khí Giám thực sự không ở bên trong.
Xe ngựa vòng qua xưởng cung nỏ đi về phía tây, thì ra là ở bên sườn miếu Ngô Khởi. Triệu Nhan nhìn thấy có một khu viện không lớn lắm liền với xưởng cung nỏ, Hoàng Ngũ Đức chỉ về phía khu viện nói:
- Mời Quận vương xem, tòa nhà này mới chính là Quân Khí Giám. Hai vị Quân Khí Giám và Quân Khí Thừa đều làm việc ở đây, ngoài ra còn có một số người nữa. Vì nhân số không đông nên chỉ chiếm một viện nhỏ như vậy.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng gật gật đầu. Không ngờ Thẩm Quát còn thiết thực như vậy. Một Quân Khí Giám to như thế mà chỉ sử dụng một tòa nhà nhỏ. Nhưng điều này cũng không có gì lạ, là một nhà khoa học, điều thiết thực nhất chính là thái độ với khoa học, nếu không cũng không thể thành công được tới như vậy.
Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức xuống xe ngựa, vừa mới tới trước cửa Quân Khí Giám lập tức có một đội cấm quân tiến lên kiểm tra. Dù sao thì Quân Khí Giám cũng là nơi quan trọng, phòng vệ phải hết sức nghiêm mật. Thậm chí, toàn bộ kinh thành ngoại trừ hoàng cung thì nơi này là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất. Có thể nhận ra từ bước tường bao vừa cao vừa dày của xưởng cung nỏ.
Hoàng Ngũ Đức lấy ra lệnh bài của mình, cấm quân mới cho qua. Hơn nữa, khi vào cửa lại bị kiểm tra thêm một lần nữa. Triệu Nhan còn phát hiện ra mấy chỗ trạm gác ngầm, có thể thấy được nơi này phòng vệ nghiêm mật như thế nào.
Sư phụ già dạy đồ đệ còn phải giữ lại một chút kiến thức huống hồ là ngành quân sự của quốc gia? Chẳng hạn như Võ Kinh của hậu thế, có người nói quyển sách này biên soạn khiến cho quân sự triều Tống không còn cơ mật nữa. Nhưng thật ra, dưới triều Bắc Tống, cuốn sách này vẫn luôn là một bí mật quân sự. Toàn bộ Đại Tống cũng chỉ có một số tướng lĩnh cao cấp mới có thể được đọc. Hơn nữa, chức năng khác nhau cũng chỉ có thể được đọc những phần khác nhau. Giống như trong Quân Khí Giám có giữ một phần quân khí trong Võ Kinh. Những thứ này đều là bí mật quân sự cao nhất của Đại Tống, đương nhiên là phải bảo vệ nghiêm mật.
Sau khi trải qua quá trình kiểm soát, cuối cùng hai người cũng đã đi vào được bên trong của Quân Khí Giám. Lúc này, Triệu Nhan chợt nhớ tới một việc, liền nói:
- Lão Hoàng, vừa rồi phụ thân chỉ nói quan viên của Quân Khí Giám là Thẩm Quát, còn một vị Quân Khí thừa khác nữa, không biết chức vị này do ai đảm nhiệm?
Quân Khí Giám là tên của tổ chức cũng là chức danh, chính là người đứng đầu Quân Khí Giám. Nhưng ngoài Quân Khí Giám còn có một người khác là Quân khí thừa. Chức vị này tuy rằng cấp bậc thấp hơn nhưng lại quản lý vấn đề bảo dưỡng khí giám và xuất kho, thậm chí có những quân khí sản xuất không đúng tiêu chuẩn Quân khí thừa cũng có quyền từ chối không nhập kho. Điều này ngay cả người đứng đầu Quân Khí Giám cũng không có quyền nhúng tay vào, có thể nói cũng là một chức vị có thực quyền.
- Ha ha, khởi bẩm Quận vương, vị Quân khí thừa này cũng là người quen của Quận vương, chờ một lát ngài gặp rồi sẽ biết.
Hoàng Ngũ Đức úp úp mở mở nói. Kết quả ông ta vừa dứt lời thì chợt nghe tiếng cãi vã kịch liệt ở phòng khách phía trước, trong đó có một giọng nói hết sức quen thuộc.