Nghe thấy tiếng bước chân bên này, mấy người Tô Thức đang nói chuyện cũng đều ngừng lại, chín con mắt đều hướng về phía cửa. Ngay sau đó thấy cửa thiện phòng mở ra, mấy vị tiểu hòa thượng lần lượt đi tới, mỗi người trong tay đều bưng một cái khay, trên bày thức ăn tinh xảo, sau đó phân ra đưa đến trước mặt chín người Triệu Nhan bọn họ.
Đợi sau khi mấy vị tiểu hòa thượng lui xuống, chỉ nghe thấy bên ngoài lại truyền lại một tiếng chân điềm đạm, đầu tiên là một đàn hương tràn vào thiện phòng, liền tiếp theo một người mặc tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng y màu xanh nhạt đi vào thiện phòng, chỉ thấy vị tăng nhân khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thân cao bay thước có thừa, mặt như Quan Ngọc mày kiếm mũi cao, một đôi mắt lãng tử mang theo vài phần ý cười, tuy rằng y là hòa thượng, nhưng đứng ở nơi đó giống như là một công tử nhà giàu, nếu như y đổi tăng y lan sam của thư sinh, còn không biết bao nhiêu thiếu nữ phải mê đến si tình?
- Một vị hòa thượng trưởng thành như vậy, chẳng trách vị Nhan hành thủ kia đối với y ái mộ đến thế? Triệu Nhan nhìn thấy vị hòa thượng tuổi trẻ đẹp trai này thì cung không khỏi có chút chua xót tự nói, không cần đoán cũng biết khẳng định đối phương là Liễu Không rồi, tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng nếu chỉ luận bề ngoài, hắn vẫn đúng là không bằng được vị Liễu Không trước mắt, thậm chí Liễu Không mới vừa vào đến, chỉ bằng vẻ bề ngoài cũng đã hạ thấp các nam tử trong phòng xuống một bậc.
- Hôm nay tiểu tăng chuẩn bị mấy món ăn khá là phức tạp, vì lẽ đó mang món ăn đến hơi trễ, để tất cả vị thí chủ đợi lâu rồi! Khi Liễu Không tiến vào phòng, chỉ gặp cái vị đẹp trai này cũng khiến người ta tức giận, trước là hướng về mọi người trong phòng giơ một tay thi lễ, lúc này mới có chút áy náy mỉm cười nói.
- Ha ha, sư đệ đệ quá khách khí rồi. Món ăn thứ nhất chính là món ăn thanh lịch nhất của Phật môn chúng ta La Hán trai giới, hơn nữa sắc hương đầy đủ, nói vậy mùi vị khẳng định cũng không kém được, ta sắp không chịu nổi muốn nếm rồi! Liễu Không vừa dứt lời, Liễu Nguyên liền mở miệng cười lớn nói. Cái gọi là La Hán trai giới là món ăn nổi tiếng trong giới Phật môn, cần dùng đến mươi tam loại nguyên liệu tươi nấu ăn, bởi vì vừa đúng với mười tám vị La Hán, cho nên mới đặt tên là La Hán trai giới.
- Ha ha, sư huynh mới vừa đến đã chỉ tên muốn thưởng thức La Hán trai giới, sư đệ đương nhiên phải để tâm đi làm. Chơ chút còn muốn nhờ sư huynh bình luận một chút về món ăn này liệu có tiến bộ? Liễu Không cười ha ha cùng Liễu Nguyên hòa thượng chào hỏi. Xem ra sư huynh đệ bọn họ đã sớm gặp mặt từ trước.
- Tam ca nhi, huynh mau nhìn Nhan hành thủ! Chính vào lúc này, bỗng nhiên bên cạnh Triệu Nhan Tào Tung lấy cùi chỏ đụng vào hắn nhẹ giọng nói, Triệu Nhan nghe vậy quay đầu nhìn lại. Kết quả phát hiện đôi mắt của Nhan Ngọc Như quả nhiên chăm chú nhìn vào Liễu Không. Trong ánh mắt lộ ra một luồng dịu dàng như nước, so với ánh mắt lạnh lùng trước dường như là hai người khác nhau, xem ra nang cùng Liễu Không quan hệ tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là để Triệu Nhan cảm thấy có chút kỳ quái chính là, Nhan Ngọc Như nhìn về phía Liễu Không ánh mắt tuy rằng ôn nhu, nhưng hắn luôn cảm giác có chút khó chịu, lại nhất thời không nói ra được khó chịu chỗ nào?
Chính vào lúc này, Liễu Nguyên hòa thượng đã bắt đầu hướng về Liễu Không giới thiệu những vị khách tham gia Hương Tích yến ngày hôm nay, trong đó Triệu Nhan thân phận cao nhất, tất nhiên là người đầu tiên hắn giới thiệu, kết quả làm Liễu Không biết được thiếu niên trước mắt này chính là Quảng Dương quận vương nổi tiếng gần đây nhưng cũng vô cùng khiêm tốn, lập tức ánh mắt cũng sáng lên, tiến lên hành lễ nói: - Tiểu tăng bái kiến Quận Vương, không biết Quận Vương từ trước, thực sự có chút thất lễ rồi!
- Liễu Không Đại Sư khách khí rồi, bản vương hôm nay đến cũng là do bằng hữu mời tới, hi vọng trù nghệ của đại sư không để cho bản vương thất vọng! Triệu Nhan cung đứng dậy nửa đùa nửa thật nói, tuy rằng hắn cảm thấy Liễu Không hòa thượng này quá tuấn tú, nhưng y đã xuất gia, sự nguy hiểm của y cũng là nhỏ hơn nhiều, thật hi vọng đám nam nhân đẹp trai này đều giống như Liễu Không tự biết điều như vậy.
- Quận Vương thực sự là đến đúng dịp, tiểu tăng hôm nay tỉ mỉ nấu nướng mấy món ăn sở trường, đợi chút để cho quận vương thưởng thức, tuyệt đối sẽ không để Quận Vương thất vọng! Liễu Không mỉm cười nói. Y vốn đẹp trai, ngôn hành cử chỉ cung vô cùng có khí độ, nói chuyện cùng y khiến người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp, thậm chí Triệu Nhan lúc này cung phát hiện, chính mình mặc dù mới cùng Liễu Không nói mấy câu, trong lòng liền bất tri bất giác cũng có thiện cảm với Liễu Không, từ đó có thể biết nhân cách mị lực trên người hòa thượng này.
Kế tiếp Liễu Không lại cùng với những người khác tham gia tiệc rượu không phân biệt trò chuyện vài câu, bất kể là Tô Thức cùng Lý Công Lân đại tài như vậy, hay là Tào Tung, Hô Diên Bình công tử bột, y đều có thể cùng đối phương vừa nói vừa cười, cuối cùng lại không e dè mà trò chuyện cùng Nhan Ngọc Như vài câu, hơn nữa biểu hiện cung vô cùng bình tĩnh, điều này làm Tào Tung bọn hắn vẫn chăm chú quan sát có chút thất vọng.
Chỉ thấy Liễu Không cùng chào hỏi với chín người tham gia Hương Tích yến, lúc này mới tiến vào đề tài chính của tiệc rượu, đơn giản giới thiệu một chút món vừa đưa ra là La Hán trai giới, đặc biệt bên trong dùng đến mươi tam loại nguyên liệu tươi, cùng với đại khái giới thiệu cách làm món này, kết quả Triệu Nhan nghe đến đó mới phát hiện, hóa ra món ăn này thoạt nhìn hết sức bình thường, sau đó đối với mỗi loại vật liệu đều có cách xử lý khác biệt, các bước nấu nướng vô cùng phức tạp, có thể nói là một món ăn yêu cầu đầu bếp phải có tay nghề cực cao.
Kế tiếp Liễu Không mời mọi người thưởng thức La Hán trai giới, Triệu Nhan cũng có chút không thể chờ đợi được nữa dùng chiếc đũa gắp khối nấm hương cho vào trong miêng, kết quả đầu lưỡi vừa mới gặp phải khối này nấm hương, ngay lập tức sẽ bị một mùi vị ngon cực điểm vây quanh, khiến khẩu vị người ta lập tức mở ra, thậm chí người ăn mỹ thực quen như Triệu Nhan, cung không nhin đươc lần thứ hai động đũa.
Càng làm cho Triệu nhan kinh ngạc chính là, món La Hán trai giới này mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn mùi vị đều có đặc điểm riêng, hoặc rán hoặc luộc hoặc chưng, vị không
phải trường hợp cá biệt, nhưng cũng đều đồng dạng rất ngon, điều này làm cho hắn liên tiếp ăn bốn, năm miếng lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy vẻ tuyệt vời tư vị mang đến cảm giác thỏa mãn trong miệng, từ khi đến Đại Tống, đây có lẽ là món ngon nhất mà hắn từng ăn.
So sánh ra, Tô Thức mấy người bên cạnh cũng đều bị món La Hán trai giới mỹ vị chinh phục, từng người từng người hoặc nhắm mắt chậm rãi thưởng thức, hoặc là ăn liên tục, tất cả mọi người đều chìm đắm trong cảm giác tốt đẹp do mỹ thực mang lại.
- Ồ? Có chút không đúng? Đang thưởng thức mỹ vị Triệu Nhan bỗng nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt cung mang tới mấy phần nghi hoặc, vừa nãy hắn chỉ lo thưởng thức mỹ vị, nhưng quên mất một vấn đề trọng yếu, mãi đến tận bây giờ mới bỗng nhiên phát hiện.
Chỉ thấy Triệu Nhan mang bộ mặt nghi hoặc lần thứ hai động đũa, đem La Hán trai giới bên trong mười tám dạng nguyên liệu nấu ăn nếm riêng một lần, kết quả điều này làm cho hắn càng thêm khẳng định điều hắn suy đoán, đồng thời nhỏ giọng thầm nói: - Cái này không thể nào, Đại Tống tại sao có thể có thứ này?
Liễu Không thích nhất khi nhìn thấy người khác thưởng thức món ăn của mình thì bộ dáng thỏa mãn, lúc này phát hiện Triệu nhan biểu hiện quái lạ, lập tức cung mỉm cười tiến lên nhỏ giọng hỏi: - Hình như, món La Hán trai giới này của tiểu tăng không hợp khẩu vị Quận Vương sao?
- Hức, không phải. Triệu Nhan sửng sốt một chút lúc này mới cười hồi đáp. - Kỳ thực là bản vương đối với nấu nướng cung khá cảm thấy hứng thú, chỉ là thực sự không nghĩ ra Liễu Không Đại Sư vì sao có thể nấu món La Hán trai giới này ngon như vậy?
Nghe đến Triệu Nhan đường đường một vị Quận Vương, dĩ nhiên không e dè nói hắn đối với nấu nướng cảm thấy hứng thú, điều này làm cho Liễu Không kinh ngạc đồng thời cung cảm giác thân thiết, lập tức mở miệng cười nói: - Không nghĩ tới Quận Vương cùng tiểu tăng cung là người đồng đạo, món La Hán trai giới này cách làm vốn là tiểu tăng bí mật bất truyền, nhưng nếu nói cho Quận Vương cũng không sao, chỉ là trong đó phương pháp quá mức phức tạp, không phải một đôi lời có thể nói rõ, nếu Quận Vương có hứng thú, ngày khác tiểu tăng đến nhà bái kiến, đến lúc đó sẽ đem cách làm món ăn này nói cho Quận Vương như vậy được không?
- Chuyện này, chuyện này không hay lắm. Triệu Nhan cung không nghĩ tới Liễu Không lại rộng lượng như vậy, lần đầu gặp gỡ đã muốn đem bản lĩnh dạy cho mình, điều này làm cho hắn trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp.
- Ha ha, chỉ là một món ăn thôi mà, Quận Vương không cần chối từ! Liễu Không vô cùng dũng cảm cười to nói, xem ra, y là thật sự không đem bí mật nấu ăn để ở trong lòng, hơn nữa cung không có dáng vẻ muốn nịnh bợ lấy lòng Triệu Nhan, trong lúc đó lại xem như là bạn tốt biếu tặng lẫn nhau, chỉ quan trọng tình nghĩa không quan trọng thứ khác, điều này cũng làm cho đánh giá của Triệu Nhan đối với Liễu Không lại đề cao vài phần.
Ngay khi Triệu Nhan cùng Liễu Không trò chuyện, những người khác cung tỉnh lại từ trong cảm giác hưởng thụ do mỹ thực mang lại, lập tức khen không dứt miệng trù nghệ của Liễu Không, đặc biệt Tô Thức càng rất tán thưởng nói đùa: - Liễu Không à Liễu Không, ngươi ngày sau nhất định phải thường xuyên ở Kinh Thành, ngan van không thể rời đi, bằng không ta không ăn được cơm nữa rồi!
Tô Thức vừa nói, lập tức dẫn tới những người khác cười to một trận, thậm chí lúc này Triệu Nhan chợt phát hiện, vị mỹ nữ tựa băng sơn Nhan Ngọc Như đang thưởng thức La Hán trai giới của Liễu Không xong, lúc này trên mặt cung lộ ra vài nụ cười, nhìn về phía Liễu Không trong ánh mắt cũng càng thêm vẻ ôn nhu, chỉ là Triệu nhan vẫn như cũ cảm giác ánh mắt Nhan Ngọc Như nhìn về phía Liễu Không có chút khó chịu, cũng không biết là nguyên nhân gì?
Trong khi Triệu Nhan đánh giá Nhan Ngọc Như thì, chợt phát hiện bên cạnh đối phương có một ánh mắt nhìn mình, kết quả hắn vừa nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Tiết Ninh Nhi có chút tức giận, nhìn dáng dấp nang đối với Triệu Nhan chỉ chú ý Nhan Ngọc Như mà quên mình nên hết sức bất mãn, Triệu Nhan cung chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn kỳ thực đối với hai vị hành thủ này cũng không có hứng thú quá lớn, còn chú ý Nhan Ngọc Như cung vẻn vẹn xuất phát từ hiếu kỳ thôi.
Thưởng thức xong La Hán trai giới nhìn như bình thương, kỳ thực lại hết sức xa hoa, kế tiếp Liễu Không lại cho người đem thức ăn còn lại lần lượt đưa ra, ví dụ có Bán Giang Trầm Nguyệt, Đỉnh Hồ Thượng Tố, mỗi thức ăn đều là cấu tứ sáng tạo. Những thức ăn này đều trước tiên trải qua Liễu Không giới thiệu, sau đó sẽ do các vị tân khách thưởng thức, kết quả mỗi món ăn đều là cực kỳ ngon, mấy người Tô Thức cũng đều cảm giác khẩu vị như mở ra, chiếc đũa nắm chặt dường như không đặt xuống, thậm chí ngay cả hai nữ tử tuyệt mĩ Nhan Ngọc Như cùng Tiết Ninh Nhi này, bình thường rụt rè cũng không nhẫn nhịn được, mỗi món ăn đều ăn không ít.
So sánh ra, Triệu Nhan tuy rằng cung đối với mỗi món ăn mùi vị đều là khen không dứt miệng, thế nhưng mỗi lần thưởng thức một món ăn, nghi ngờ trong lòng hắn lại sâu thêm một bậc, hắn hiện tại đã có thể khẳng định, những thức ăn này nếu là vẻn vẹn dựa vào nấu nướng, căn bản không thể làm ra mùi vị ngon như vậy, trừ phi là bỏ loại gia vị kia của hậu thế, nhưng Đại Tống làm sao có khả năng có thứ này?