Nhiệt độ không khí mùa đông ở Tuyền Châu tuy không thấp hơn so với phương Bắc, nhưng vì hơi nước ở phương Nam lớn, cho nên vào mùa đông thì vừa ướt vừa lạnh, đặc biệt là Tuyền Châu nơi đây cận kề bờ biển, mỗi lần gió của phương Bắc thổi qua, cảm giác vừa ẩm ướt vừa lạnh có thể trực tiếp thấm vào trong xương người, cho dù ăn mặc y phục dày như thế nào thì cũng không thể tránh được gió lạnh ẩm ướt này.
Ngô Lão Tứ nắm thật chặt áo bông cũ nát trên người, 1 tay chống côn, 1 tay không ngừng vẫy tay với ngư thuyền trên mặt biển, trên thuyền không những có con trai của ông ta, ngoài ra còn có đứa cháu ruột của mình, có thể nói thanh niên trai tráng gia đình họ Ngô đều ở trên thuyền cả, vốn vào mùa đông nhiều gió, không phải là mùa tốt để ra ngoài khơi đánh cá, nhưng trong nhà còn có người già trẻ nhỏ chờ đợi ăn cơm, ngư dân không ra biển thì chỉ có thể miệng ăn núi lở, cho nên gió trên biển hôm nay tương đối nhỏ, thanh niên trai tráng Ngô gia chỉ có thể lại 1 lần mạo hiểm ra khơi.
Chính mắt nhìn thấy con ngư thuyền của mình dần dần biến mất trên mặt biển, trong lòng Ngô Lão Tứ yên lặng niệm vài câu: - Mẹ tổ phù hộ, Phật tổ phù hộ. Lúc này ông mới chống côn dần dần xoay người lại, nói vài câu với những hàng xóm chung quanh đều đến để đưa tiễn ngư thuyền ra biển, sau đó mang theo 1 cái rổ đi vào 1 mảnh đá ngầm hỗn độn, bắt đầu dần dần hái tảo tía mọc từ trong đá, đây đã là đợt tảo tía cuối cùng của năm nay rồi, đợi đến khí hậu trở lạnh nữa thì tảo tía trong biển sẽ không mọc nữa, chỉ có thể đợi đến tháng 4 năm sau mới có thể bắt đầu hái được.
Ngô Lão Tứ năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, lẽ ra còn là tráng niên, những người đàn ông với độ tuổi của ông ta thì chính là chủ lực ở trên thuyền, nhưng mà vì khi còn trẻ ông ta ra biển bị thương ở chân, thường ngày chỉ có thể chống côn mà đi, vốn không thể lên thuyền, chỉ có thể ở nhà làm ít việc lặt vặt, may mắn là ông ta có 5 anh em, trước đó được các huynh đệ tiếp tế 1 chút, mới khiến cả nhà ông ta không đến nỗi phải chết đói, đáng tiếc là số mệnh của 5 anh em họ không tốt, không có 1 ai có thể qua khỏi được tuổi 30, mỗi cách mấy năm là lại có 1 huynh đệ chết trên biển, hiện nay thế hệ của Ngô Lão Tứ thì chỉ còn lại 1 mình ông.
Nghĩ đến các huynh đệ mất sớm của mình, trong lòng Ngô Lão Tứ niệm câu "A di đà phật", hy vọng phật tổ phù hộ huynh đệ của mình có thể sớm đến thế giới cực lạc Tây Thiên.
Thật ra Ngô Lão Tứ vốn không tin phật, ngư dân ở Tuyền Châu đều tin Mẹ tổ, mỗi lần khi ra biển, họ đều khẩn cầu Mẹ tổ phù hộ họ bình an trở về, nhưng mà hai năm trước ở Kinh Thành xuất hiện vị đại sư Liễu Không, không những giúp họ chữa bệnh miễn phí, còn giúp họ niệm kinh siêu độ những thân nhân đã chết, mẹ của Ngô Lão Tứ cũng đã hơn bảy mươi tuổi, thường hay ho đến không thở nổi, nhưng mà nhờ sự cứu chữa của Liễu Không đại sư, lại có thể hồi phục, linh hồn của các huynh đệ và trưởng bối cũng đều được Liễu Không đại sư siêu độ qua, điều này khiến cho Ngô Lão Tứ cảm kích vô đối, thậm chí bắt đầu tin thờ Phật tổ, ngay cả khi ra biển, sau khi khẩn cầu mẹ tổ thì thêm sau 1 câu phật tổ phù hộ.
- Lão Tứ, ông lại hái lá tảo tía hả? Vào đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có người lớn tiếng nói.
Ngô Lão Tứ ngẩng đầu, lại thấy bên cạnh bờ cát đá ngầm có 1 người trung niên mất 1 cánh tay đang đứng, người này ông ta cũng quen biết, chính là Trương Bính người sống cùng thôn với ông, Trương Bính này lớn hơn ông ta 1 tuổi, hai người cùng nhau lớn lên, hơn nữa điểm trùng hợp là hai người khi ra biển đều bị thương, ông ta bị què 1 chân, đối phương lại bị mất 1 tay, bây giờ cũng không thể lên thuyền, với đặc điểm giống nhau như thế khiến cho ông ta và Trương Bính rất hợp nhau.
- Trương ca à, huynh đi làm cái gì vậy? Ngô Lão Tứ nhìn thấy Trương Bính, liền lộ ra nụ cười thật thà chất phác nói.
- Ta còn làm được gì đâu chứ, những đứa tiểu tử trong nhà vừa mới đi ra biển, ta đến để tiễn bọn chúng.
Chỉ thấy Trương Bính ngồi trên đá ngầm, sau đó vỗ những tảng đá trên người lại nói: - Ta nói Lão Tứ ông đừng hái lá tảo tía nữa, ngồi xuống nói chuyện với lão ca nè, ông xem những ngôi làng ở xung quanh bây giờ, đâu ai còn ngốc như ông, mỗi ngày đều đến hái những thứ vô dụng này?
Đối với sự mời rủ của Trương Bính, Ngô Lão Tứ lại cười cười lắc đầu nói: - Trương ca huynh ngồi đi, ta vừa làm vừa nói chuyện với huynh, ngoài ra những lá tảo tía này không phải là vô dụng, trước khi Liễu Không đại sư đi có nói, sau này nhất định sẽ có người chịu trả tiền đến mua mà.
- Ai ôi! Lão Tứ sao ông lại cố chấp như thế? Trương Bính nhìn thấy đôi tay của Ngô Lão Tứ vẫn không ngừng hái tảo tía, liền có chút vội vàng nói: - Không sai, Liễu Không đại sư là 1 người tốt, năm đó y cũng cứu được tính mạng cùa nhiều người, nhưng mà Liễu Không đại sư có lợi hại thế nào đi chăng nữa, cũng không phải là Bồ tát, Phật tổ, lúc đó y bảo mình thu thập tảo tía, sau này sẽ có người đến mua, kết quả là mình cũng làm theo, nhưng mà Liễu Không đại sư cũng đi được 1 năm có lẻ rồi, lại không có ai đến thu mua tảo tía, hiện nay tất cả mọi người đều không hái tảo tía nữa, thậm chí có người chê những tảo tía trước đó hái chật chỗ, đều lấy đi cho heo ăn rồi, chỉ còn có ông là cố chấp bảo thủ mỗi ngày đều đến hái.
Hóa ra lúc trước Liễu Không đã khám bệnh cho ngư dân ở đây, hơn nữa trước khi y đi, thì phát hiện lợi ích của tảo tía, cho nên bảo ngư dân ở nơi đó thu thập nhiều tảo tía, đợi đến sau khi y đem danh khí tảo tía truyền khắp cả Kinh Thành thì nhất định sẽ có người đến thu mua, như vậy khiến cho những ngư dân nghèo khổ như Ngô Lão Tứ có thêm 1 con đường kiếm tiền.
Khi vừa mới bắt đầu, những ngư dân ở đây rất tin phục Liễu Không, mọi người đều nghe theo lời nói của y đến bờ biển thu thập tảo tía, nhưng mà Liễu Không đi đã hơn 1 năm rồi, hơn nữa còn không có tin tức gì, càng không thấy có người đến mua tảo tía, điều này khiến cho ngư dân có chút nhụt chí, bộ phận lớn đã ngừng việc thu thập tảo tía, cũng chỉ còn Ngô Lão Tứ người như vậy còn kiên trì
mà thôi.
- Người khác làm gì ta không biết, nhưng mà Ngô Lão Tứ ta nếu như lúc trước đã đồng ý với Liễu Không đại sự là thu thập tảo tía, vậy thì nhất định phải làm, hơn nữa ta tin tưởng Liễu Không đại sự tuyệt đối không lừa gạt chúng ta đâu, nếu như ngài đã nói có người đến thu mua, thì nhất định sẽ có người đến, chỉ là Kinh Thành cách chúng ta xa quá, cho nên có thể sẽ trễ chút, ta đợi được! Tính cách Ngô Lão Tứ thật thà chất phác, đồng thời cũng có tính cách thật thà độc đặc của riêng mình, chỉ cần nhận thức việc đó là đúng thì nhất định sẽ làm đến cùng, đây cũng chính là nguyên nhân sau khi người khác từ bỏ ông ta vẫn tiếp tục kiên trì.
Nhìn thấy Ngô Lão Tứ vẫn không thông suốt, Trương Bính cũng đành chịu lắc đầu nói: - Ông đúng là con lừa cố chấp, theo cái cách ông thu thập vậy thì đoán là tảo tía trong nhà sẽ không còn chỗ đống, đợi đến sau khi nhà ông không còn chỗ, vẫn chưa có người đến thu mua, coi ông sẽ làm sao đây?
- Ha ha, cùng lắm là lấy tảo tía làm chăn mềm đắp, dù gì mùa đông lạnh như vậy, nói không chừng là ngủ ở trong đống tảo tía khô này còn ấm áp hơn nữa. Nghe Trương Bính nói ông ta là con lừa cố chấp, Ngô Lão Tứ cũng không tức giận, ngược lại còn cười ha hả nói giỡn, điều này khiến cho Trương Bính cũng tức giận đến không biết nói gì.
Nhìn thấy Trương Bính không còn nói chuyện, Ngô Lão Tứ lại mở miệng khuyên răn: - Trương ca, nếu như huynh hiện giờ không có gì, trở về nhà thì chỉ có thể giúp người nhà trông đứa nhỏ, rảnh rỗi cũng hoàn rảnh rỗi, vậy thì thà thu thập chút tảo tía mang về nhà, nếu như lỡ có người chịu tiêu hao đồng tiền đến mua thì cũng có thể đổi lại chút tiền xài, trước đó Liễu Không đạo sư có nói, nếu như có người đến mua thì thấp hơn 5 văn tiền 1 lạng tuyệt đối không thể bán, cho nên chúng ta phải thu thập 1 rổ, mang về phơi khô thì được mấy văn tiền rồi.
Trương Bính nhìn thấy Ngô Lão Tứ ngược lại đi khuyên mình hái những tảo tía không có người lấy, liền bị chọc đến tức giận, trước đó uy tín của Liễu Không đại sư còn đó thì mọi người đều đi thu thập tảo tía, nhưng mà thời gian dài quá rồi thì nhiều người đã nhụt chí, bây giờ còn có người kiên trì hái tảo tía đều bị xem là thằng khờ, ông ta thà về nhà trông trẻ con, cũng không muốn giống Ngô Lão Tứ bị người khác cười nhạo sau lưng.
Cũng chính vì cách nghĩ như trên mà Trương Bính đương nhiên sẽ không xuống dưới hái tảo tía, mà nói vài câu với Ngô Lão Tứ rồi rời khỏi, đối với cái này thì Ngô Lão Tứ cũng không quan tâm, sau khi kéo theo cái chân không tiện, hái đầy rổ tảo tía rồi mới chầm chậm trở về làng, ngôi làng nhỏ mà ông ta ở được gọi là Ngư Vĩ thôn (thôn đuôi cá), nghe nói là vì hình dạng của con biển nhỏ đó bên hông của thôn giống 1 con cá, thôn họ đang sống vừa đúng đối diện với đuôi con cá, cho nên mới được cái tên như vậy.
Ngô Lão Tứ có 3 đứa con trai, 2 con gái, 3 đứa con trai thì sớm đã lập gia đình, hiện giờ đều dọn ra ngoài ở hết, con gái lớn cũng lập gia đình rồi, trong nhà chỉ còn ông ta và bà mẹ già, cùng sống với đứa con gái nhỏ tuổi nhất.
- Cha, cha lại đi hái tảo tía nữa à, tảo tía ở nhà sắp chất không nổi rồi!
Ngô Lão Tứ vừa mới bước vào nhà thì thấy 1 nha đầu có khuôn mặt hồng hào chạy lên đón, khi thấy tảo tía trong tay ông ta thì liền có chút không vui vẻ hỏi, nha đầu này chính là con gái nhỏ nhất của ông ta, cũng chưa có được đặt tên tự, thường ngày đều gọi là Nhị Nha, năm nay đã mười tuổi rồi, qua 2 năm nữa thì đến tuổi lập gia đình rồi.
- Ha hả, tiễn huynh của con ra biển cha cũng không có gì làm nên hái chút mang về, nói không chừng của hồi môn sau này của con là từ trong đống tảo tía này đó. Ngô Lão Tứ lại lộ ra nụ cười thật thà chất phác, thật ra không những là những người còn lại trong thôn không muốn hái tảo tía, mà ngay cả người trong gia đình ông ta cũng không muốn hái, ví dụ như đứa con gái nhỏ này của ông ta, thì chê tảo tía quá chiếm chỗ, đã không ít lần khuyên ông ta đừng hái tảo tía về nữa.
- Của hồi môn của con thì huynh của con sẽ chuẩn bị, tảo tía của cha vốn không có ai lấy, cuối cùng cũng chỉ có thể đi cho heo ăn. Nhị Nha vốn không tin lời nói của Ngô Lão Tứ, nhưng mà tuy miệng cô ấy nói không đồng ý, nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn, đem tảo tía đã hái về để vào trong 1 chiếc giường trúc ở trong vườn, nhân ánh sáng mặt trời hôm nay tốt, sau khi phơi xong rồi cất giữ.
Nhân thời điểm con gái đang bận rộn, Ngô Lão Tứ từ trong nhà lấy 1 ít hàng hải sản xào mà ăn, cái gọi là hàng hải sản xào là nhân lúc thủy triều xuống thì từ trên bờ cát biển nhặt về ít cua nhỏ, cá nhỏ, tôm nhỏ sau đó lấy cái chảo lớn để xào, không có dầu cũng không có muối, trực tiếp để vào trong chảo mà xào, thậm chí thì mùi vị càng không cần phải nói, dù gì cũng vừa tanh vừa khô, ăn nhiều sẽ dễ bị tiêu chảy, chỉ có trong nhà của ngư dân nghèo nhất, mới chuẩn bị những thứ này để lừa gạt cái miệng mà thôi.
Vừa đúng lúc Ngô Lão Tứ đang ăn miếng hàng hải sản xào để giết thời gian thì bỗng nhiên bên ngoài sân truyền lại tiếng vó ngựa, điều này khiến cho ông ta và Nhị Nha sửng sốt, Đại Tống vốn thiếu ngựa, thêm vào đó ở nơi đây lại thuộc về nơi thâm sơn cùng cốc, thường ngày có xe bò đi ngang qua thì cũng đã làm những đứa bé ở sau lưng mông bò chạy mất, càng đừng nói là ngựa, Ngô Lão Tứ lớn như thế rồi, cũng chỉ có lần trước khi vào trong thị trấn mới nhìn thấy 1 vị quý công tử cưỡi ngựa đi ngang qua trên phố, lúc đó khiến cho những người trên đường ngưỡng mộ đến chảy nước miếng.
- Các phụ lão hương thân mọi người nhanh ra đây xem, thương hãng Nhữ Nam của chúng tôi thu mua tảo tía với số lượng lớn, có 1 nhà thì tính 1 nhà, trực tiếp giao dịch bằng tiền mặt, có bao nhiêu thì thu mua bấy nhiêu. Ngay đúng lúc này, 1 giọng nói lớn với tiếng vó ngựa truyền khắp cả thôn làng, và khi cha con Ngô Lão Tứ nghe đến nội dung đối phương nói thì lại ngẩn người ra 1 hồi, lộ ra vẻ mặt không dám tin.