Bắc Tống Nhàn Vương

Kết hôn muộn sinh con muộn


trước sau

Mặt trời tháng sáu thiêu đốt khắp mặt đất, vốn bùn nhão trên đường dường như đã trở lại như trước, chỉ thấy trên mặt đường nhiều hơn hai vết bánh xe thật sâu, đoàn xe của Quảng Dương quận vương phủ rời khỏi biệt viện, dọc theo vết bánh xe trên đường chậm rãi đi vào trong thành.

Trong xe ngựa, Triệu Nhan và Tiểu Đậu Nha chơi đùa với Cục Thịt Nhỏ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười vui vẻ, Tào Dĩnh xoay mặt không nhìn bọn hắn, dường như là đang tức giận, Mịch Tuyết bên cạnh mặc dù cũng rất muốn chơi đùa với Cục Thịt Nhỏ nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tào Dĩnh, lại chỉ có thể cúi đầu xuống tự nghịch khăn tay của mình.

Triệu Nhan ôm Cục Thịt Nhỏ chơi một hồi, nhìn nhìn Tào Dĩnh vẫn còn đang sinh hờn dỗi, trong lòng cũng không nhịn được cảm thấy buồn cười, chỉ là ngày hôm qua hắn hỏi vui đùa một câu khi nào thì cùng phòng, kết quả là khiến cho tiểu cô nương Tào Dĩnh này vừa thẹn và giận, vung tay áo chạy vào trong phòng ngủ không ra ngoài, mãi đến hôm nay lúc dùng điểm tâm cũng không cho hắn sắc mặt tốt, thậm chí bây giờ vẫn còn đang tức giận.

- Này, vẫn còn đang tức giận sao?

Triệu Nhan này khá là rộng lượng, vì vậy chủ động mở miệng nói với Tào Dĩnh.

- Hừ!

Tào Dĩnh hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn đến Triệu Nhan, tuy nhiên người sáng suốt có thể nhìn ra, kỳ thật cơn tức giận của nàng đã sớm tiêu tan, chỉ là lấy lại một chút mặt mũi không nói chuyện với Triệu Nhan.

- Ôi, nữ nhân chính là lòng dạ hẹp hòi, ngày đó ta chẳng qua là muốn thảo luận nghiêm túc cùng nàng một vấn đề y học, nhưng nàng lại vậy, cũng không biết nghĩ đến tận đâu, lại không ngờ lập tức chạy vào phòng ngủ, thật sự khiến cho người ta đau lòng mà!

Triệu Nhan cố ý thở dài nói, đối phó với thiếu nữ tính tình quật cường như Tào Dĩnh, có đôi khi nhất định phải dùng phép khích tướng.

- Quận vương khi dễ một tiểu cô nương ta như vậy trái lại rất là có đạo lý nhỉ, thiếp thân thật ra lại muốn nghe một chút, quận vương ngài muốn thảo luận loại vấn đề y học gì với ta?

Tào Dĩnh liếc mắt nhìn Triệu Nhan hỏi.

Nhìn thấy Tào Dĩnh đã mở miệng nói chuyện, điều này cho thấy rõ ràng kế khích tướng của mình cũng có tác dụng, lập tức Triệu Nhan cười cười thần bí nói:

- Vấn đề y học này lớn có thể nói lớn, nhỏ có thể nói nhỏ, lớn có thể liên quan đến cường thịnh của một quốc gia và dân tộc, nhỏ thì liên quan đến vận mệnh nữ tử cùng với hạnh phúc của gia tộc.

- Ồ, đó là vấn đề gì vậy?

Tào Dĩnh có chút tò mò hỏi, từ nhỏ nàng đã bị ông nội hun đúc, từ trước đến nay luôn cảm thấy hứng thú đối với phương diện y học, nhưng tiếc rằng bởi vì thân phận hạn chế, khiến cho nàng không có khả năng trở thành một người thầy thuốc.

Nhìn thấy mình thành công khiến cho Tào Dĩnh hứng thú, Triệu Nhan cũng lén cười, sau đó cố ý lộ ra một vẻ mặt khó xử nói:

- Nếu ta trực tiếp nói ra vấn đề này, nàng lại sẽ nói ta bắt nạt nàng, vì vậy trước khi thảo luận vấn đề, ta muốn hỏi nàng một điều, đó chính là nàng có cảm giác thấy nữ nhi Đại Tống chúng ta lập gia đình khi tuổi còn quá nhỏ hay không?

- Quá nhỏ? Là có ý gì?

Hiển nhiên trong lúc nhất thời Tào Dĩnh không cách nào thích ứng được vấn đề như vậy, nữ tử Đại Tống bình thường đều lập gia đình khi mười lăm tuổi, Tào Dĩnh cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Cái này cũng rất giống ở đời sau khi đại bộ phận người Trung Quốc đều cho rằng hai mươi bốn tuổi kết hôn là rất bình thường, nhưng bỗng nhiên có người nói hai mươi bốn tuổi là kết hôn quá sớm, phỏng chừng đa số đều phản ứng không kịp giống như Tào Dĩnh.

Triệu Nhan cũng nhìn ra được suy nghĩ của Tào Dĩnh bị quan niệm ở thời đại này trói buộc, lập tức chỉ chỉ thân thể nhỏ xinh còn chưa trưởng thành của Tào Dĩnh nói:

- Trước đó ta hỏi nàng khi nào thì cùng phòng, nhưng thật ra là muốn thảo luận một chút về chuyện khi nào thì thích hợp để nữ tử mang thai, chúng ta liền bàn luận việc, không đề cập đến phương diện khác, chính nàng cũng là nữ tử, tự nhiên biết rằng thân thể thiếu nữ mười năm tuổi còn chưa trưởng thành, so với nữ tử hơn hai mươi tuổi có chênh lệch không nhỏ, nếu đem so sánh một chút với nữ tử hai mươi tuổi trưởng thành, quả thực nàng chính là một quả mai non, bên trong dù cũng có hạt giống, nhưng cũng chưa có trưởng thành toàn vẹn, làm sao có thể dùng để sinh nở đời sau?

Tào Dĩnh tuy rằng bất mãn chuyện Triệu Nhan lấy mình làm ví dụ, nhưng lời nói của Triệu Nhan lại khiến nàng phải suy nghĩ sâu hơn, trước kia nàng vẫn cho rằng nữ tử mười năm tuổi thành thân là chuyện rất bình thường, cho tới bây giờ không có nghĩ tới phương diện này, nhưng sau khi được Triệu Nhan nhắc nhở, Tào Dĩnh chợt phát hiện điều này đích thực rất có đạo lý.

Triệu Nhan nhìn thấy Tào Dĩnh đang suy nghĩ sâu hơn lời nói của mình, lập tức lại bỏ thêm một chút sức nói:

- Dựa theo tri thức khi ta đang ở trong mộng, tuổi tác sinh sản tốt nhất của nữ tử hẳn là từ 24 đến 35 tuổi, nhưng nữ tử Đại Tống ta lại sớm hơn gần mười tuổi, thử nghĩ xem một thiếu nữ mười năm tuổi, thân thể còn chưa trưởng thành hết, nhưng lại mang thai, cho dù là có thể thuận lợi mang thai mười tháng, nhưng cái dạng thân thể trẻ trung này liệu có thể sinh được hài tử không, chỉ sợ rất nhiều là sinh ra sẽ non yếu, ảnh hưởng đến phát dục sau này.

Khi nói tới đây, Triệu Nhan dừng lại một chút nói tiếp:

- Mặt khác muốn để một thai nhi nặng mấy cân từ trong thân thể phụ nữ sinh ra, điều này đối với thân thể của một thiếu nữ mười lăm tuổi mà nói, tuyệt đối là một lần thương tổn cực lớn, đồng thời lại càng thêm nguy hiểm, đây cũng là nguyên nhân vì sao bao nhiêu người phụ nữ mang thai chết vì khó sinh, hơn nữa cho dù là thuận lợi sinh hạ thai nhi, cũng khiến đứa trẻ và mẫu thân đại thương nguyên khí, nói không chừng ngày sau sẽ đau ốm gì đó, thậm chí khiến rất nhiều nữ tử sau này không cách nào sinh con được nữa!

Tào Dĩnh nghe đến đó, cũng không nhịn được cảm giác trên người rét run, nàng cũng là lần đầu tiên ý thức được, thì ra chính mình còn trẻ như vậy đã lập gia đình không ngờ là một chuyện vô cùng nguy hiểm, ít nhất theo góc độ y học có thể xem là vậy.

- Vậy có biện pháp gì giải quyết hay không?

Qua một hồi lâu, Tào Dĩnh mới mở miệng hỏi.

- Có chứ, biện pháp đơn giản nhất chính là đẩy lùi tuổi lập gia đình của nữ tử.

Triệu Nhan rất không có trách nhiệm nói, trước đó nữ tử mười lăm tuổi xuất giá đã trở thành một tập tục xã hội rồi, muốn thay đổi một loại tập tục, tuyệt đối không phải một hai câu là làm được.

- Ta là nói còn có biện pháp khác hay không?

Tào Dĩnh cũng tức giận trừng mắt nhìn Triệu Nhan, đẩy lùi tuổi lập gia đình của nữ tử nói thì rất dễ, cho dù là quan phủ ra mặt, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng khó có thể thay đổi.

- Chuyện này cũng không có biện pháp, vạn sự vạn
vật đều có quy luật của chính mình, sinh trưởng của thân thể cũng là như vậy, cho dù là thần tiên cũng không thể thay đổi!

Triệu Nhan buông tay nói, kỳ thật hắn cũng không có ý định thay đổi tập tục này của Đại Tống, chỉ là tìm đề tài khiến cho Tào Dĩnh hứng thú, thuận tiện giúp cho lời nói của mình trọn vẹn một chút thôi.

Nhìn thấy Triệu Nhan cũng không có biện pháp, Tào Dĩnh lại trầm mặc, qua một hồi lâu, chỉ thấy nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nói:

- Có lẽ, chúng ta có thể thay đổi tình trạng lập gia đình sớm này của nữ tử?

- Nàng… nàng không lầm chứ, chỉ dựa vào hai người chúng ta sao?

Triệu Nhan ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt không thể tin nổi hỏi, hiện tại hắn cũng hoài nghi bộ não của Tào Dĩnh có phải quá mức đơn giản như Tiểu Đậu Nha không.

- Người là quận vương, hơn nữa hai lần trước biểu lộ y thuật trước mặt phụ thân, đã khiến phụ thân hết sức tin tưởng y thuật của người, nếu để người ra mặt thuyết phục phụ thân, hẳn là có thể để cho quan phủ ra mặt, khởi xướng để nữ tử kết hôn muộn hơn trong dân gian, cho dù là muộn hơn so với hiện tại một hai tuổi, thì vẫn có thể cứu được vô số tính mạng của nữ tử và đứa bé.

Nói tới đây Tào Dĩnh dừng lại một chút, tiếp theo vừa cười vừa nói:

- Mặt khác quận vương cũng đừng quên, ngài chính là người để thiếp thân có được một cái phong hào “Y thánh nương nương”, miếu Y thánh nương nương ngoài thành hương khói rất cường thịnh, thậm chí bây giờ còn thường xuyên có người đến biệt viện bên kia khấu đầu, nếu sau này Y thánh nương nương ta ra mặt, truyền bá về cái tốt của nữ tử kết hôn muộn, hơn nữa thêm với quan phủ đề xướng, nói không chừng thật sự có thể thay đổi được tập tục!

Nghe xong tính toán của Tào Dĩnh, Triệu Nhan kinh hãi trợn mắt há mồm, vốn hắn chỉ là thuận miệng nhắc tới chuyện này, không ngờ Tào Dĩnh lại thật sự để ý đến, hơn nữa còn do quan phủ khởi xướng trong dân gian, nói không chừng thật sự sẽ có hiệu quả, tuy nhiên Triệu Nhan vẫn có chút không tự tin mà nói:

- Chỉ dựa vào một người là ta, thật sự có thể thuyết phục phụ thân sao? Dù sao đây cũng không phải là việc nhỏ, hơn nữa ta cũng chỉ là có một cái chức quận vương có tước mà không có quyền, nếu bị người khác nói ta nhúng tay vào triều chính thì không hay.

Đối với lời nói của Triệu Nhan Tào Dĩnh cũng lườm hắn một cái nói:

- Cũng bởi vì đây không phải là việc nhỏ, vì vậy chúng ta mới không thể buông tay mặc kệ, về phần quận vương lo lắng một mình không thể thuyết phục phụ thân, ta lại nghĩ đến một người có thể giúp đỡ, chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm hỏi nàng một chút!

- Thăm hỏi ai? Có ai có thể giúp quận vương ta thuyết phục phụ thân?

Triệu Nhan tò mò hỏi, hắn cảm thấy rất hứng thú với thân phận của người này.

- Đến lúc đó ta sẽ nói cho người biết, tuy nhiên người phải đáp ứng với ta, sau khi đi đến người không được chạy trốn!

Tào Dĩnh lộ ra một chút vẻ mặt tinh nghịch tươi cười nói, bình thường nàng đều mang bộ dạng của một vương phi, cũng chỉ trong trường hợp này, mới có thể bất chợt lộ ra một chút bướng bỉnh của tiểu nữ nhi.

- Hứ, nói đùa gì vậy, người nào sẽ làm ta đường đường là một quận vương mà phải chạy trốn chứ?

Triệu Nhan vẻ mặt chẳng hề để ý nói, nhưng hắn càng thêm tò mò với thân phận của người kia, đồng thời rất nghiêm túc hồi tưởng lại một chút trí nhớ của Triệu Nhan trước, muốn tìm ra một người khiến hắn sợ hãi, nhưng ngoại trừ Cao hoàng hậu ra, dường như không có ai có thể khiến hắn bị dọa cho chạy trốn.

Tào phủ ở phía tây hoàng thành, xe ngựa của Triệu Nhan tiến vào sau cửa Cựu Tào, dọc theo cửa Cựu Tào đi theo hướng tây, xuyên qua phố Thập Tự phía đông đi vào chỗ giao nhau của phố Dũng Lộ và đường Tây Giác lâu, từ nơi này đi theo hướng nam, sẽ trở lại quận vương phủ của Triệu Nhan, nhưng đáng tiếc Tào phủ lại ở tại đầu phía bắc đường Tây Giác lâu, vừa vặn là đi ngược lại.

Sau khi lập gia đình Tào Dĩnh vẫn chưa lại mặt, đây cũng là lần đầu tiên nàng xa nhà lâu như vậy, trong lòng vô cùng thương nhớ, vì vậy xe ngựa vừa mới chuyển vào đường Tây Giác lâu, nàng lập tức kích động mở cửa sổ ra, nhìn nhìn kiến trúc quen thuộc ở hai bên đường, yên lặng tính toán xem bao lâu nữa mới có thể về đến nhà.

Hai nha đầu Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết cũng như vậy vô cùng kích động, trong đó Tiểu Đậu Nha chỉ vào quán ăn vặt trên đường phố, từng quán từng quán giới thiệu cho Triệu Nhan biết hương vị đồ ăn vặt như thế nào, tay nghề của quán nào tốt hơn quán nào…

So sánh ra, những gì Mịch Tuyết giới thiệu thì càng hữu dụng hơn, tiểu nha đầu này tâm tư nhanh nhẹn linh hoạt, giúp Triệu Nhan hiểu tình huống các gia đình phủ đệ hai bên đường, lúc này Triệu Nhan mới phát hiện, phủ đệ hai bên đường đều là xuất thân nhà tướng nổi danh, ví dụ như Thạch phủ đầu phố kia, chính là hậu nhân ở đại tướng Thạch Thủ Tín thời Tống sơ, vừa rồi đi qua đích xác là Lý phủ, chính là đời sau của đại tướng Lý Xử Canh, thậm chí từ chỗ Mịch Tuyết hắn còn biết được, ngay cả Thiên Ba phủ của Dương gia cũng ở trên con đường này, chỉ là nằm ở một chỗ đầu phía bắc, đối lập với Tào phủ dựa vào phía bắc, xe ngựa cũng không đi qua nơi đó.

Đại khái chạy dọc theo đường phố hơn nửa canh giờ, cửa chính Tào phủ rốt cuộc hiện ra cách đó không xa, hơn nữa Tào phủ sớm nhận được tin tức đã giăng đèn kết hoa, trước cửa phủ cũng có rất nhiều người đứng, chính là để nghênh đón quận vương gia và quận vương phi. Chỉ là khi Triệu Nhan nhìn thấy cửa chính của Tào phủ, trong lòng lại nổi lên một cảm giác căng thẳng quen thuộc giống như ở kiếp trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện