Trong xe ngựa công chúa nghe kỵ sĩ bên ngoài bẩm báo, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó cửa xe ngựa mở ra, nhưng điều khiến người ngoài chú ý chính là, không ngờ từ bên trong đi ra là một thanh niên trẻ tuổi mặc trường sam, chỉ thấy người thanh niên này mắt nhỏ mày ngài vô cùng tuấn mỹ, trên cổ cũng không có yết hầu, vừa nhìn thấy cũng biết đây là nữ tử cải nam trang.
Chỉ thấy người được xưng là công chúa đang cải nam trang này nhìn vương phủ của Triệu Nhan rất lâu, mày ngài thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại, sau đó nhấc chân nhảy xuống xe ngựa, đi nhanh đến cửa chính quận vương phủ, không có chút nào dáng vẻ của một nữ tử bình thường. Tất cả thủ vệ ở cửa vương phủ nhìn thấy nữ tử này đều bị hù đến cúi đầu, một đám giống như hận không thể đem đầu kẹp vào trong đũng quần, lại không dám tiến lên ngăn cản.
Thẳng đến sau khi vị công chúa cải nam trang này đi vào bên trong vương phủ, thủ vệ giữ cửa mới nhẹ nhàng thở ra, giật mình một cái rồi vội vàng chạy vào trong vương phủ báo tin, kết quả khi lão Phúc nhận được tin tức ở tiền viện lập tức thống khổ vỗ đầu một cái nói:
- Ôi trời ơi!!! Tại sao bà cô này lại tới nữa?
Tôi tớ khác trong vương phủ có thể trốn đi, nhưng lão thân là tổng quản thì nhất định phải đi ra tiếp đãi, hơn nữa lão biết được tính tình của vị công chúa luôn không được tốt lắm, lập tức không dám trì hoãn, một bên sai người đi báo tin cho Triệu Nhan, một bên chạy nhanh tới nghênh đón, nếu chẳng may vị công chúa điện hạ này mang theo vũ khí đến đây, lão đành liều mạng già này cũng phải giúp quận vương kéo dài thời gian một chút, để cho quận vương có thời gian chạy trốn.
Triệu Nhan vừa hát một tiểu khúc vừa đi đến nhà ăn, kết quả gặp được hạ nhân vội vàng hấp tấp chạy vào, thanh âm run rẩy bẩm báo với hắn:
- Khởi bẩm quận vương, Thọ Khang công chúa đến rồi!
- Khang Ninh tỷ tỷ đến rồi!
Không để Triệu Nhan phản ứng kịp, Tào Dĩnh đang ngồi trong nhà ăn mừng rỡ kêu lên, sau đó liền đứng lên đi nghênh đón, đi tới cửa nhìn thấy Triệu Nhan còn đang ngẩn người, liền vươn tay kéo hắn đi đến tiền viện.
- Thọ Khang? Khang Ninh?
Triệu Nhan cảm thấy hai cái tên này hết sức quen thuộc, trí nhớ của Triệu Nhan trước đây lưu lại chẳng những không trọn vẹn, hơn nữa đại bộ phận đều vô cùng mơ hồ, chỉ khi gặp được người quen hay việc đại sự, đôi khi mới nhớ được một ít, rõ ràng vị Thọ Khang công chúa này là chị em với Triệu Nhan, hơn nữa ấn tượng của Triệu Nhan với nàng cũng vô cùng sâu sắc, nếu không cũng không có cảm giác quen thuộc.
Ngay tại lúc Triệu Nhan bị Tào Dĩnh lôi kéo đi được mấy bước, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên mấy hình ảnh liên tiếp:
Hình ảnh thứ nhất: Một nam một nữ hai tiểu hài tử khoảng bảy tám tuổi ngồi xổm dưới bóng cây, trong đó nữ hài tử nói với nam hài tử bên cạnh:
- Tam đệ, đệ xem tổ ong vò vẽ trên đầu, bên trong đó có mật ngon mà chúng ta thường ăn, đệ chỉ cần dùng cây gậy trúc đánh nó rơi xuống là được.
- Ừ!
Nam hài tử đáp ứng một tiếng, sau đó liền chọc vào tổ ong vò vẽ, tiếp sau đó hình ảnh tối sầm lại, cuối cùng chấm dứt là hình ảnh nam hài tử đầu đầy cục sưng vù.
Hình ảnh thứ hai: Nữ hài tử đã mười tuổi cưỡi lên đầu nam hài tử, hai tay nắm lại vừa đấm lên người nam hài tử vừa kêu gào:
- Cho ngươi dám trộm điểm tâm của ta! Cho ngươi dám trộm điểm tâm của ta!
Hình ảnh thứ ba: Triệu Nhan đã mười bốn mười lăm tuổi chạy ra khỏi sòng bạc, chẳng những thân hình chật vật, hơn nữa chạy đến nỗi rơi mất một chiếc giày, đằng sau một nữ tử cải nam trang tay cầm bảo kiếm, hai bên mày ngài thanh tú dựng ngược lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí đuổi giết hắn, người đi trên đường phố đều né tránh, không ai dám tiến lên ngăn cản.
Hình ảnh thứ tư, hình ảnh thứ năm…
- Hóa ra là nàng!
Cuối cùng Triệu Nhan nhớ được vị Thọ Khang công chúa này là ai, hóa ra nàng chính là tam tỷ của hắn Triệu Khang Ninh, chỉ có điều từ nhỏ vị Thọ Khang công chúa này là ác mộng của Triệu Nhan, ỷ vào mình lớn hơn Triệu Nhan hai tuổi, thường xuyên dụ dỗ hắn làm những việc ngu xuẩn, sau đó phát triển lên là dùng bạo lực uy hiếp, mỗi lần Triệu Nhan làm sai việc, ngoại trừ bị phụ thân Triệu Thự răn dạy, còn bị vị Thọ Khang công chúa này giáo huấn.
Lại nói tiếp thật ra vị Thọ Khang công chúa này và Bảo An công chúa là song sinh, trong đó Bảo An công chúa là tỷ tỷ, tính cách vô cùng dịu dàng, bình thường cũng là người hiểu rõ Triệu Nhan nhất, tỷ đệ hai người quan hệ cũng tốt nhất, cũng chính bởi vì như vậy, sau khi biết được Bảo An công chúa gả cho Vương Sân không hạnh phúc, Triệu Nhan mới chạy đến quý phủ của Vương Sân náo loạn một hồi.
So sánh, Thọ Khang công chúa kia là người rất cực đoan, chẳng những tính tình nóng nảy, hơn nữa bộ dạng tùy tiện không có chút gì giống một nữ tử, bình thường thích nhất là ăn mặc cải nam trang, lại càng thích quản giáo Triệu Nhan, tuy nhiên Thọ Khang công chúa lại được Tào thái hậu sủng ái vô cùng, lão thái hậu coi nàng như tâm can bảo bối, ngay cả Triệu Thự cũng không thể quản nàng, cũng chính bởi vì thái hậu quá nuông chiều nàng, khiến cho Thọ Khang công chúa lại càng không có chút bộ dạng của một công chúa, ngày ngày mặc nam trang chạy ở bên ngoài, lúc gặp được Triệu Nhan đang quấy rối, liền không chút do dự ra tay giáo huấn, không cho hắn chút mặt mũi nào, điều này cũng làm cho Triệu Nhan trừ Cao hoàng hậu thì sợ nhất chính là vị tam tỷ này của mình.
Nghĩ tới chuyện của Thọ Khang công chúa, Triệu Nhan lập tức sinh ra một loại bản năng muốn chạy trốn, đây là một loại phản xạ có điều kiện của Triệu Nhan kia lưu lại, căn bản không chịu sự khống chế của Triệu Nhan bây giờ, tuy nhiên cuối cùng Triệu Nhan cũng dùng lý trí cố hết sức ngăn cản được ý nghĩ muốn chạy trốn này. Kỳ thật theo góc độ của người ngoài, hơn nữa theo kinh nghiệm kiếp trước của hắn mà nói, thực ra Thọ Khang công chúa cũng không phải chán ghét vị đệ đệ Triệu Nhan này, hoàn toàn ngược lại, nàng và Bảo An công chúa đều giống nhau, vô cùng yêu thương Triệu Nhan, chỉ có điều phương thức biểu đạt tình cảm của nàng khác với người khác mà thôi, nếu không nàng sẽ không bởi vì Triệu Nhan phạm sai lầm mà tức giận trách phạt hắn.
Suy nghĩ rõ ràng mọi thứ, Triệu Nhan cảm thấy cuối cùng ý nghĩ muốn chạy trốn cũng lui đi một ít, lập tức đi nhanh đuổi kịp Tào Dĩnh cùng nhau đi nghênh đón, nhưng bọn họ còn chưa ra đến bên ngoài, Triệu Nhan liền thấy lão quản gia dẫn theo một nữ tử mặc nam trang đi đến, cùng với trí nhớ của Triệu Nhan trước đây, vị nữ tử có khí chất bức người này đúng là Thọ Khang công chúa.
- Khang Ninh tỷ tỷ!
Tào Dĩnh nhìn thấy Thọ Khang công chúa, lập tức phát ra liên tiếp tiếng gọi như chuông bạc rồi vội chạy
qua, Triệu Khang Ninh cũng vô cùng vui vẻ, hai thiếu nữ tuổi tác xấp xỉ cùng nhau nói chuyện ríu rít không ngừng. Thừa dịp các nàng nói chuyện, lão quản gia cùng đi với Thọ Khang công chúa ra hiệu với Triệu Nhan như trước kia đã giao hẹn, ý là muốn cho hắn biết lần này Thọ Khang công chúa không mang vũ khí, hơn nữa nhìn ra tâm tình không tệ, để hắn có thể yên tâm mà chiêu đãi, đáng tiếc Triệu Nhan nhìn lại không hiểu.
Nhìn ra được, hẳn là trước đây Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa có tình cảm vô cùng thân thiết, bây giờ Tào Dĩnh đã lập gia đình, hơn nữa còn trở thành em dâu của Thọ Khang công chúa, hai người lại nhiều ngày đã không gặp nhau, tự nhiên có thật nhiều lời muốn nói với nhau, ngay cả Triệu Nhan cũng không chen được miệng vào, đành phải đứng ở một bên cười ngây ngô.
Thật vất vả mới đợi được cho hai cô nàng này tâm sự hết chuyện cũ, lúc này Thọ Khang công chúa mới nhìn đến vị đệ đệ Triệu Nhan này, chỉ thấy nàng đi quanh Triệu Nhan hai vòng, sau đó nhoẻn miệng cười nói:
- Tam đệ, nghe nói sau khi người và Dĩnh nhi muội muội thành thân trở nên hiền lành hơn, hơn nữa lại hoàn thành bổn sự của mình, không ngờ trị được bệnh cho đại ca, vốn ta còn không tin tưởng cho lắm, hôm nay vừa nhìn thấy quả thực phát hiện ngươi đã thay đổi nhiều rồi.
- Ha hả, tất cả như thế đều nhờ Tam tỷ dạy dỗ đúng đắn, nếu không tiểu đệ sẽ không được như hôm nay!
Triệu Nhan cười hì hì nói, ở cổ đại huynh đệ và tỷ muội đều tách biệt ra, Triệu Nhan trong các huynh đệ đứng thứ ba, còn Thọ Khang công chúa trong các tỷ muội cũng đứng thứ ba, coi như đây cũng là một sự trùng hợp.
Tuy nhiên Triệu Nhan vừa mới nói hết câu liền nhìn thấy vẻ mặt của Thọ Khang công chúa biến sắc, nàng dùng một loại ánh mắt hoài nghi quan sát Triệu Nhan từ trên xuống dưới, là một trong những người quen thuộc với Triệu Nhan nhất, Thọ Khang công chúa từ một câu nói của Triệu Nhan, cùng với giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt của hắn liền phát hiện, Triệu Nhan trước mắt và tam đệ trước kia của mình là hai người hoàn toàn khác biệt, điều này làm cho Thọ Khang công chúa không thể không hoài nghi.
Triệu Nhan cũng cảm thấy hỏng bét, chẳng lẽ mình lại phải lặp lại lời nói dối để giải thích sự thay đổi của mình? Tuy nhiên việc Thọ Khang công chúa rất nhanh phát hiện ra sự thay đổi này nằm ngoài dự liệu của hắn, chỉ thấy đối phương tiến lên phía trước vạch ống tay áo của hắn ra, lộ ra cánh tay của Triệu Nhan, mà tại chỗ trên cổ tay hai tấc, có lưu lại một vết sẹo bị người cắn.
Nhìn thấy vết sẹo này, rõ ràng thấy Thọ Khang công chúa nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ lồng ngực của Triệu Nhan nói:
- Tam đệ à, đệ thay đổi quả thực rất nhiều, nếu không vì trước kia ta lưu lại ký hiệu này trên người đệ, chỉ sợ ta sẽ nghi ngờ có phải đệ bị người khác giả dạng không đấy.
Thọ Khang công chúa nói tới đây thì quay đầu lại cười nói với Tào Dĩnh:
- Nhắc đến cũng phải đa tạ Dĩnh nhi muội muội, nếu sớm biết rằng muội có khả năng này, lúc trước nên để cho các người thành thân sớm một chút.
Đối với sự trêu đùa của Thọ Khang công chúa, Tào Dĩnh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hiện tại nàng đã dần dần tiếp nhận vị phu quân Triệu Nhan này, chỉ có điều còn chút thẹn thùng của tân nương. Mà Triệu Nhan cũng âm thầm lấy tay lau mồ hôi lạnh, trước đây hắn thật sự không chú ý, trên cánh tay của mình lại có một vết cắn, tuy nhìn nhìn thấy vết sẹo rõ ràng như thế này, phỏng chừng lúc ấy Triệu Nhan bị thương không nhẹ, cũng thực thiệt thòi cho Thọ Khang công chúa phải cắn đến vậy.
Thọ Khang công chúa không phải là người ngoài, sau khi ở bên ngoài hàn huyên vài câu, liền được Triệu Nhan và Tào Dĩnh mời vào nhà ăn, bởi vì Thọ Khang công chúa nói nàng cũng chưa dùng cơm, vừa vặn mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc, cũng không cần phải cố ý chuẩn bị.
- Khang Ninh tỷ tỷ, không phải ta đã phái người nói cho tỷ biết rồi sao, ngày mai quận vương cùng ta sẽ đến thăm tỷ, tại sao hôm nay chính tỷ lại đến đây vậy?
Sau khi ba người ngồi xuống, Tào Dĩnh liền mở miệng hỏi. Triệu Nhan nghe đến đây liền sửng sốt, hôm nay hắn say rượu ở Tào phủ cũng không biết được an bài ngày mai của Tào Dĩnh thế nào.
Nghe đến đây Thọ Khang công chúa có chút không vui nói:
- Đoạn thời gian trước trong thành xảy ra lũ lụt, ta cũng bị thái hậu cấm xuất cung, hai ngày nay thật không dễ dàng mới có được chút tự do, nhưng muội và Tam đệ thành thân rồi, lại đều ở ngoài thành, ta muốn tìm để nói chuyện giải buồn đều không được, vì vậy sau khi nghe được tin tức hai người đã vào trong thành, ta liền vội vàng chạy tới tìm các người, tối nay cũng sẽ không hồi cung, tỷ muội chúng ta cùng nhau nói chuyện cả đêm!
Thọ Khang công chúa nói đến đây liền lập tức quay đầu cười cười với Triệu Nhan nói:
- Tam đệ, ta biết rằng các người mới thành thân, nhưng đêm này để ta mượn Dĩnh nhi muội muội một đêm, ngày mai lại trả cho đệ!
- Khang Ninh tỷ tỷ, tỷ chỉ biết ăn hiếp ta ~
Đối với sự trêu đùa của Thọ Khang công chúa, Tào Dĩnh đỏ mặt mắc cỡ đáp lại. Tuy nhiên Triệu Nhan chỉ biết dở khóc dở cười, cho dù là Triệu Khang Ninh không đến, hắn cùng Tào Dĩnh cũng phân phòng mà ngủ, hơn nữa bây giờ Tào Dĩnh mới mười lăm tuổi, giống như phát dục còn chưa hết, tuy rằng diện mạo rất xinh đẹp, nhưng trước sau đều như nhau, Triệu Nhan cũng không nảy sinh một chút tình thú gì.
Thọ Khang công chúa cùng Triệu Nhan và Tào Dĩnh vừa ăn vừa nói chuyện, nhìn thấy hình như sắp ăn xong, bỗng nhiên nàng nghĩ đến một sự kiện, lập tức mở miệng nói:
- Đúng rồi, Dĩnh nhi muội muội, muội nói muốn tìm ta thương lượng một chuyện trọng yếu, không biết đó là chuyện gì vậy?